Kỳ thật chết đối với một người mà nói có khi là giải thoát.
Một người đã chết thì không bao lâu sau những người khác sẽ quên hắn, quên cả những chuyện hắn làm.
Chỉ khi Lâm Trọng Đàn còn tồn tại thì thế nhân mới có thể vĩnh viễn nhớ rõ những việc hắn làm, sỉ vả hắn suốt đời.
Thành cũng vì hắn mà bại cũng vì hắn, Cô Tô Lâm gia nhờ có Lâm Trọng Đàn mà được phong tước thì nay cũng vì Lâm Trọng Đàn mà bị lưu đày.
Người Lâm gia hiện giờ chỉ sợ là hận Lâm Trọng Đàn đến chết, mà hắn đã bị trục xuất khỏi gia phả thì há có thể vui vẻ sống chung với Lâm gia.
Nghe lời ta nói xong, vẻ mặt thô bạo của Thái Tử cũng không dịu đi chút nào, nhưng ý kiến ta vừa mới đưa ra hẳn là tốt nhất trong mọi phương thức xử lý rồi.
Hoàng Thượng kêu Thái Tử đi, đó là hy vọng Thái Tử có thể lui một bước.
Lâm Trọng Đàn có thể tránh thoát tử hình thì hình phạt vẫn không thể miễn đi.
Ở triều ta thì ngoại trừ tử hình, bị biêu dân đi lưu đày cũng là một hình phạt tồi tệ không kém.
Nơi lưu đày không phải nơi chướng khí mù mịt thì cũng là nơi phía bắc giá rét cùng cực, chó ăn đá gà ăn sỏi.
Rất nhiều quan viên sau khi bị biếm truất lưu đày đều không thể sống nổi.
"Thái Tử ca ca." Ta lại gọi Thái Tử một tiếng.
Thái Tử nhắm mắt lại, một tay bóp trán, hắn thở dài một hơi, ngữ khí rõ ràng đè nặng tức giận, "Vậy làm thế đi, nhưng đệ đệ yên tâm, cô sẽ không để cho hắn sống tốt."
Ta ừ một tiếng, lại nói thêm: "Cảm ơn Thái Tử ca ca."
Sau khi Thái Tử đồng ý với cách làm của ta thì đến ngày thứ hai, ý chỉ xử lý Lâm Trọng Đàn được ban xuống, hắn sẽ phải chịu hình phạt bị biêu dân dạo phố như những người còn lại của Lâm gia, nơi bị đày đến là An Hóa, cả cuộc đời này của hắn sẽ không được rời khỏi An Hóa nửa bước.
Nếu có kháng chỉ, ai cũng có thể cầm đầu của hắn đến quan phủ lĩnh thưởng.
Ngày Lâm Trọng Đàn bị đưa đi lưu đày, thời tiết kinh thành không được tốt, từ buổi sáng đã bắt đầu có tuyết rơi, thẳng đến giữa trưa mới ngừng một chút.
Dù vậy thì cũng không cản được sự hiếu kỳ của bá tánh, người đứng xem rất đông.
Còn chưa tới chính ngọ, nhưng ở nơi phố sầm uất nhất đã vây đầy người, xung quanh đoàn xe có mười sáu vệ binh đứng gác, vừa là để quản lý trật tự, cũng là để đề phòng phạm nhân chạy trốn.
Toàn bộ người của Cô Tô Lâm gia đều đã được đưa tới kinh thành hôm qua, bọn họ đã sớm có mặt trên phố trước Lâm Trọng Đàn.
Cha ruột, mẹ đẻ, cùng những huynh đệ cùng huyết thống của ta đều bị gông tròng vào cổ, người mặc vải bố tồi tàn.
Lâm Côn Hiệt là là người biết ý chỉ sớm nhất, sắc mặt chỉ có chút hơi khó coi.
Còn Lâm phu nhân thì trái ngược, nàng vừa đi vừa khóc sướt mướt.
Sống trong nhung lụa đã vài thập niên, nghĩ đến cảnh sau này khổ cực đối với bà ấy mà nói hẳn rất khó chấp nhận.
Đến vị huynh trưởng Lâm Tông Đình xưa nay vốn nghiêm khắc của ta, huynh ấy trước nay dù có trước mặt người thân hay người ngoài đều có dáng vẻ uy nghiêm đạo mạo của một người con cả.
Nhưng đến lúc này, khi hắn bị mọi người dùng ánh mắt như nhìn người hầu mà chỉ trích thì nét uy nghiêm trên mặt cũng không duy trì nổi nữa.
Còn cặp song sinh thì khóc đến lợi hại, bỗng nhiên đệ đệ Vân Sinh bị Lâm Tông Đình tát cho đến ngã cả xuống đất.
"Không được khóc." Lâm Tông Đình cắn răng nói, "Đồ ngu chỉ biết làm xấu mặt mọi người."
Tiếng Vân Sinh khóc cũng không nhỏ đi chút nào mà ngược lại trở nên lớn hơn nữa.
Đổi lại là Nguyệt Kính bên cạnh lại ngừng khóc.
Lâm phu nhân thấy ấu tử khóc thút thít liền định đi đến trấn an, rốt cuộc bị Vân Sinh hung hăng đẩy ra, "Ta không muốn ở đây! Ta phải về nhà! Đại ca điên rồi, vậy mà dám đánh ta! Phụ thân mẫu thân còn chưa đánh ta bao giờ, ngươi dựa vào cái gì mà dám đánh ta!"
Vân Sinh vừa khóc vừa kêu, thanh âm bén nhọn làm người bên cạnh đều nhíu mi.
Trán Lâm Tông Đình nổi gân xanh cả lên, nếu không phải Lâm phu nhân ngăn hắn lại thì rất có thể hắn sẽ cho Vân Sinh ăn thêm một cái tát nữa.
"Tông Đình, đệ đệ ngươi còn nhỏ lại chưa chịu khổ bao giờ, ngươi đừng trách hắn." Lâm phu nhân khóc lóc nói.
Lâm Tông Đình nghe vậy lại chỉ trích đáp: "Nếu không phải mẫu thân chiều hư chúng nó thì giờ chúng nó đâu có thành cái dạng này? Xuân Địch chính ra còn tốt hơn, ít nhất Xuân Địch nghe lời!"
"Đủ rồi! " Lâm Côn Hiệt vốn luôn trầm mặc bỗng lạnh lùng ngắt lời Lâm Tông Đình nói, "Các ngươi còn muốn để bàn dân thiên hạ chê cười đến mức nào nữa?"
Lâm phu nhân nghe được lời Lâm Tông Đình chỉ trích, thân thể càng thêm lung lay như sắp đổ, nàng không hề mở miệng, cũng không đếm xỉa đến Vân Sinh đang la lối khóc lóc nữa.
Đoàn mười sáu vệ binh đều tiếp nhận mệnh lệnh, chỉ cần Lâm gia không chạy trốn thì cứ để cho bọn họ nháo, nháo đến càng mất mặt càng tốt.
Quả nhiên khung cảnh vừa diễn ra khiến mọi người bàn luận sôi nổi.
Với trình hiểu biết của ta đối với cha ruột Lâm Côn Hiệt, thì ông ấy vốn luôn khinh thường phàm dân, ông ấy cảm thấy phàm dân là nhóm người chỉ biết cố sống cho qua ngày, là lũ lười nhác ngu xuẩn hết thuốc chữa.
Hiện giờ khi hắn đã bị tước đi hoa phục, bị chính những người mình khinh thường vây xem, loại mùi vị này đối với hắn mà nói chắc so với chết còn khó chịu hơn.
Liền tính đến 5 năm sau, dù cho quay về Cô Tô và trở lại thành nhà giàu số một thì những giờ khắc bị sỉ nhục này hắn cũng sẽ cả đời nhớ kỹ, tích tụ với tâm.
"Chủ tử, túi sưởi trong tay người cũng lạnh rồi, để nô tài đổi cho người cái khác." Âm thanh của cung nhân phía sau đánh gãy suy nghĩ của ta.
Ta quay đầu lại, tiếp nhận túi sưởi từ trong tay cung nhân.
Hôm nay ta xuất cung, xen lẫn trong trong đám người đứng xem, Nữu Hỉ, Tống Nam cùng vài cung nhân thân cận cũng theo ta ra đây, vây quanh ta vì sợ ta bị va chạm đến.
Kỳ thật Tống Nam đã sớm bao cho ta một tửu lầu, ở trên tửu lầu cũng có thể nhìn thấy nơi này, nhưng ta vẫn muốn đứng xem gần một chút.
Ta mới vừa thu túi sưởi vào trong tay áo thì bỗng có một thân ảnh lao tới phía ta.
Nếu không phải có đám vệ binh ngăn cản thì chỉ sợ người nọ sẽ bổ nhào vào trong lòng ngực ta.
Ta tập trung nhìn vào, phát hiện đó chính là Vân Sinh.
Không biết hắn làm sao mà nhìn ra ta, dù bị vệ binh chế trụ nhưng vẫn cố vùng ra muốn chạy về phía này.
"Cửu hoàng tử ca ca, người còn nhớ ta không? Trước đây người từng khen ta, còn nói muốn ta về sau chăm chỉ học tập, nhập kinh tới tìm ngươi." Vân Sinh tựa hồ sợ hắn khóc nhìn khó coi khiến ta không nhận ra hắn nên liền vội vàng dùng tay áo lau nước mắt, tỏ vẻ tươi cười lấy lòng ta.
Bởi vì tiếng kêu này mà đám vệ binh cũng nhận ra ta, bọn hắn hướng ta hành lễ, sau đó có chút do dự mà nhìn Vân Sinh.
"Buông hắn ra đi."
Lời ta vừa dứt thì Nguyệt Kính cũng bỗng từ đâu vọt lại đây.
Hắn từ trên cổ lấy ra một thứ, là ngọc bội trước ta tùy tay tặng cho hắn, vậy mà hắn vẫn còn mang trên người.
"Cửu hoàng tử ca ca, đây là ngọc bội trước người đưa cho ta, ta là Nguyệt Kính, người được khen lúc trước là ta, không phải hắn!" Nguyệt Kính há mồm phản bác lời Vân Sinh nói.
Vân Sinh nghe được lời này, hai tròng mắt hung hăng mở to nhìn chằm chằm Nguyệt Kính, những lời thô tục liên tiếp thoát ra, "Ngươi điêu vừa vừa thôi*! Không phải nói với ngươi mà là ta, ta......!Ta mới là Nguyệt Kính, là ngươi cướp ngọc bội của ta."
*Đoạn này trong QT là đánh rắm, ý chỉ là nói nhảm nói điêu á, nhưng mà để thế kì nên mình sửa lại
Đôi song sinh này từ khi sinh ra đã luôn ở bên nhau không rời, đến cả phòng ở cũng ở chung.
Hai người giống như hoa mọc cùng cành, tính tình tương đồng hợp nhau, làm gì cũng có nhau.
Bởi vì tướng mạo gần giống nên thường xuyên có người nhận nhầm cả hai, mà bọn họ ghét nhất là bị người khác nhận sai, nếu người nhận lầm có thân phận thấp kém hơn thì nhất định chúng nó sẽ nghĩ cách hành hạ người kia một phen.
Ta cũng từng nhận lầm, ngay khi ta vừa gọi sai xong là đôi song sinh liền đứa cầm nghiên mực đứa cầm chung trà hắt vào ta một phát.
Hắt xong cả lũ còn châu đầu vào cười hi ha, "Nhìn kìa, xấu kinh."
"Sao xấu thế mà lại được ở trong phủ của chúng ta chứ? Thật là phiền quá mà."
"Đúng rồi, ngươi đừng có nghĩ tới việc dám đi mách lẻo, phụ thân mẫu thân đều rất thương chúng ta, chứ còn lâu mới chịu thương đứa xấu xí như ngươi."
"Huynh trưởng cũng không bênh ngươi đâu, đừng tự đi rước lấy nhục.
Ta thật lòng không hiểu nổi sao phụ thân lại muốn đưa ngươi về đây, nếu ngươi đã làm con của tên nghiện bài bạc đó được mười ba năm rồi thì sao không tiếp tục đi? Gần đây có người hỏi ta ngươi là ai mà ta cũng không biết trả lời sao luôn."
"Nói là hạ nhân cũng được mà, hắn như vậy so với hạ nhân trong phủ cũng đâu khác gì nhau mấy, trút giận lên hắn một cái là chỉ biết khóc, hì hì."
Đôi song sinh vậy mà đánh nhau vần đến tận bên vệ đường, Lâm Côn Hiệt và Lâm Tông Đình xem không nổi nữa nên phải cùng nhau hợp lực kéo hai đứa ra.
Lúc kéo gần ra, Nguyệt Kính còn cào mặt Vân Sinh một phen, "Dám giả mạo ta, không biết xấu hổ!"
"A —— Mặt của ta!" Vân Sinh ăn đau mà gào khóc lên, trên khuôn mặt trắng nõn đáng yêu hiện ra năm vết máu dài.
Thật là một trò khôi hài.
Trong lúc ta đứng nhìn, ánh mắt Lâm phu nhân cứ dán chặt trên người ta.
Nàng nhìn chằm chằm rất lâu, ta không thể không phát hiện.
Nàng thấy ta nhìn lại nàng, vậy mà lại dảo bước đi tới, trong miệng phát ra lời mê sảng, "Xuân Địch, là mẫu thân của con đây, Xuân Địch, mẫu thân rất xin lỗi, mẫu thân sai rồi, mẫu thân không nên so sánh con với người khác như vậy......"
Ta lui một bước.
Nàng không phải mẫu thân của ta, nương ta là Trang quý phi.
Chung quanh càng ngày càng nhiều người nhìn về phía này, ta cảm thấy không chịu nổi nữa nên bảo đám hộ vệ đưa ta đi.
Khi ta rời đi còn nghe được tiếng đôi song sinh khóc lóc.
"Cửu hoàng tử ca ca cứu ta với! Không phải người nói người thích ta nhất sao?"
"Cửu hoàng tử ca ca, cầu xin ngươi, đừng đi!"
Thanh âm cứ thế xa dần, Cô Tô cũng dần trở thành một giấc mộng đối với ta.
Giấc mộng này bắt đầu khi ta bước vào chốn phù hoa, nhưng mà ta với nó xem ra chẳng hề hợp nhau.
Ở đó có Lâm gia dòng dõi phú quý, có phụ thân khí vũ hiên ngang, có mẫu thân ôn nhu như ngọc, cả trưởng huynh tôn nghiêm đoan chính, và cuối cùng là cặp song sinh với tướng mạo tựa tiên đồng.
Ta đã vô số lần ngửa mặt cầu nguyện, ước rằng giá mà ta là Lâm Trọng Đàn thì thật tốt.
Nếu ta là Lâm Trọng Đàn thì giấc mộng này không còn là mộng phù hoa nữa, mà là thật.
Giờ thì giấc mộng này đã bị phá nát, không còn nhà cao cửa rộng, một gia tộc đặt lợi ích lên trên cả cốt nhục huyết thống và lương tâm nay đã lụi tàn rồi.
Ta vừa đến tửu lầu không lâu thì cũng là lúc Lâm Trọng Đàn bị binh lính áp giải đi trên phố.
Hắn trông chật vật hơn rất nhiều so với người của Lâm Gia, chân cẳng đầy thương tích, đi lại không nhanh nhẹn.
Lâm Trọng Đàn là tội phạm chịu trọng hình nên tất nhiên khác hẳn người Lâm Gia, đầu hắn mang gông xiềng, người mặc tù phục trông bẩn thỉu bô nhếch vô cùng.
Ta phải dùng kính viễn vọng Thái Tử tặng ta mới có thể thấy rõ mặt hắn, vết thương trên đầu hắn vẫn chưa được xử lý, tay phải vẫn bọc vải bố trắng, không biết thương thế như thế nào.
Gần như Lâm Trọng Đàn vừa xuất hiện là mọi người liền đổ dồn ánh mắt về phía hắn.
Các bá tánh nghị luận sôi nổi hơn cả lúc trước, hắn cũng thu hút cả ánh mắt của đôi song sinh vừa mới đánh nhau xong.
Người luôn mồm nói nhị ca ca giỏi, nhị ca ca tốt như đôi song sinh vậy mà lúc này lại ăn ý vô cùng, bọn họ xông về phía Lâm Trọng Đàn, tay đấm chân đá.
Miệng chúng nó còn nói gì đó, vì hai đứa hét to nên dù ngồi trên tửu lầu ta cũng có thể nghe được loáng thoáng.
"Đều là ngươi! Đều là ngươi hại chúng ta......!tên sao chổi này!"
"Phụ mẫu chúng ta nuôi dưỡng ngươi nhiều năm như vậy, ngươi không nghĩ tới việc báo đáp thì thôi mà lại còn liên lụy cả chúng ta......!Sao lúc trước người chết không phải ngươi đi?"
Lâm Trọng Đàn không biết bị câu nào chọc trúng, lúc trước còn im lặng, nhưng nghe xong đột nhiên lạnh mặt nhìn sang, mà lúc này bỗng có bá tánh dùng lá cải ném Lâm Trọng Đàn.
"Đồ giết người!"
Một tiếng khởi đầu, những người khác bắt đầu hùa theo.
"Chính ngươi là hung thủ giết người, chết đi!"
"Đúng vậy, chết đi!"
"Mau đi chết đi!"
"Ném hắn!"
Đôi song sinh thét chói tai thối lui, mà Lâm Trọng Đàn trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, dân chúng xúc động bắt đầu nhặt được gì là ném, có người ném cả đá.
Nếu không phải có vệ binh ngăn đón thì chắc Lâm Trọng Đàn sẽ có khả năng bị ném chết.
Mà lúc này, không biết từ nơi nào chạy tới một người, hắn lẻn qua người vệ binh hắt một thứ lên Lâm Trọng Đàn.
Là cẩu huyết (máu chó á mn).
"Xuống địa ngục đi, đồ súc sinh!" Người nọ mắng xong còn nhổ vào mặt Lâm Trọng Đàn, may không trúng hắn vì hắn đã bị vệ binh kéo đi.
Cả người Lâm Trọng Đàn ướt nhẹp máu chó, một thân cao dài giờ nhìn héo hon không nhận ra.
Máu loãng theo tóc hắn nhỏ xuống tí tách, mùi bốc ra rất kinh, binh lính đang giữ Lâm Trọng Đàn cũng không chịu được mà phải bịt mũi tránh ra.
Lâm Trọng Đàn cũng đã từng đi dạo phố, nhưng khi đó hắn là Trạng Nguyên lang, một thân áo đỏ cưỡi bảo mã đi từ phố Kim Ngô Vệ.
Khi đó hắn xuân phong đắc ý, đế vương ân sủng, tài danh truyền xa, bộ dáng lại trời sinh xuất chúng hơn người.
Vô số người tranh nhau học theo hắn, từ cách ăn mặc đến đồ dùng, mỗi người trong miệng đều sẽ ngâm thơ hắn sáng tác.
Đã từng một thân phong lưu vô hạn, giờ thì ly tán đến chẳng còn gì.
Đạo Thanh tiên sinh bỗng nhiên xuất hiện, hắn bị hạ nhân đỡ đi khập khiễng, sắc mặt suy nhược.
"Đàn Sinh." Hắn gọi Lâm Trọng Đàn.
Thân thể Lâm Trọng Đàn tựa hồ trở nên càng thêm cứng đờ, hắn không có quay đầu lại, dừng một chút rồi lại đi tiếp.
Đạo Thanh tiên sinh thấy gọi không được liền quay ra cản những người bên cạnh, "Đừng ném nữa, đừng ném! Lão già này cầu xin các ngươi, đừng đánh mắng hắn, hắn không hề làm những chuyện đó!"
Đạo Thanh tiên sinh cả đời ngạo cốt thanh cao, vậy mà chỉ vì một người học trò này mà mấy ngày liền đi gõ trống Đăng Văn, còn đi cầu xin người khác.
Nhưng các bá tánh cũng không biết ông ấy là ai, cũng không để ý đến
"Tống Nam." Ta muốn bảo Tống Nam đến khuyên bảo Đạo Thanh tiên sinh đưa ông ấy đi, nơi này người xem quá nhiều, sợ ông ấy không chịu được.
Nhưng ta còn chưa nói xong đã nhìn thấy Đạo Thanh tiên sinh che lại ngực ngã xuống.
"Có người chết, chết người!"
Lập tức mọi người liền nổ tung.
"Nơi này có người chết!"
"Đạo Thanh tiên sinh!" Hạ nhân của Đạo Thanh tiên sinh khóc thành tiếng.
Lâm Trọng Đàn cũng nghe thấy, hắn bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt ngẩn ngơ.
Mấy giây sau, hắn không màng vết thương trên người mà khập khiếng chạy về phía Đạo Thanh tiên sinh, nhưng không chạy được hai bước đã bị binh lính bắt lấy.
Hắn ra sức giãy giụa, còn bị ấn trên mặt đất.
Tuyết đã bị người dẫm ô uế, gương mặt Lâm Trọng Đàn bị vùi trong tuyết bẩn, hắn giãy giụa không ngừng.
"Thật lớn mật, nếu ngươi lại lộn xộn thì đừng trách chúng ta chém chết ngươi!" Binh lính răn dạy hắn.
Lâm Trọng Đàn ngoảnh mặt làm ngơ, một bên mắt hắn nhắm nghiền, hắn chỉ nhìn chằm chằm phía trước, định bò dậy rồi lại bị ấn xuống.
Giãy giụa một hồi thì băng gạc bên tay phải hắn bắt đầu thấm máu.
Hắn giống như bất lực vô cùng, từ trong cổ họng phát ra một tiếng than khóc, "Lão sư!"
Một tiếng kêu rên thảm thiết, nhưng binh lính vẫn chẳng hề buông hắn ra.
Lâm Trọng Đàn đưa mắt hướng về bốn phía nhìn lại, phảng phất như đang tìm người.
Hắn tìm tìm, vậy mà bỗng nhiên nở nụ cười.
Đầu tiên là thấp thấp mà cười, sau lại cười to ra tiếng.
Tuy là cười nhưng hai mắt hắn đẫm lệ.
"Loảng xoảng."
Kính viễn vọng trong tay ta lập tức rơi.
Nữu Hỉ và Tống Nam lập tức tiến lên.
"Chủ tử, người không bị thương chứ?" Nữu Hỉ hỏi ta.
Tống Nam khom lưng nhặt lên kính viễn vọng, dùng khăn tay cẩn thận lau khô rồi lại đưa cho ta.
Ta không cầm mà xoay người đi ra ngoài.
Ta không ra đó xem nữa mà lên xe ngựa hồi cung.
Đạo Thanh tiên sinh không phải ta làm hại, ta chỉ muốn trả thù người đã thương tổn ta, thay Lương Cát báo thù.
Lâm Trọng Đàn bị như vậy là hắn xứng đáng, ta không thẹn với tâm.
Ta giơ tay che lại đầu của chính mình, cứ tự nói đi nói lại với bản thân.
Là Lâm Trọng Đàn xứng đáng bị như thế.
Là hắn hại ta trước, là hắn giết Lương Cát.
Là hắn......
"Tòng Hi, Tòng Hi......"
Ai gọi ta?
"Tòng Hi, con đừng dọa mẫu phi, con làm sao vậy? Tòng Hi, con nhìn mẫu phi đi."
Ta nỗ lực mở to hai mắt nhìn, rốt cuộc nhận ra người trước mặt là Trang quý phi, nhưng sao nàng lại lo lắng sợ hãi nhìn ta như vậy?
Ta làm sao vậy?
Ta nghĩ, bỗng một mùi tanh xộc lên cổ họng ta.
Ta sửng sốt, mới từ trong miệng nôn ra một búng máu, cùng lúc đó trước mắt tối xầm.
"Nhị ca ca, ngươi......!Không thể bỏ ta, phụ thân biết sẽ trách cứ ngươi!"
"Búp bê vải? Liệu hắn có thích không?"
"Đàn Sinh, giúp ta đi."
"Đàn Sinh, ta sợ."
"Đàn Sinh."
"Đàn Sinh."
......
"Lâm Trọng Đàn.".