Vạn Người Ngại Tối Tăm Thụ Trọng Sinh


Ta lập tức mặc áo lên, xoay người nói với Thái Tử: "Cổ trùng đã không ra thì chứng tỏ hắn không phải cổ chủ, ngươi có lấy máu hắn nhiều nữa cũng vô dụng."
Đã nhiều ngày nay ta sai người đến Tàng Thư Các tìm sách liên quan đến cổ trùng, nhưng cung nhân ở Tàng Thư Các lại tới thưa rằng tất cả sách đó đã bị đưa tới Đông Cung.
Không có sách nên ta chỉ có thể chờ khi viện đầu đến xem bệnh để hỏi xem tình hình thế nào.
Phần lớn cổ trùng đều theo cặp tử mẫu, cổ chủ vì thao túng cổ trùng mà ngay từ khi nó còn bé sẽ dùng máu mình để nuôi, dần dà cổ trùng liền sẽ nhận chủ.
Có những con cực kì lợi hại, thậm chí có thể ở trong cơ thể người khác cảm ứng được cổ chủ.
Nếu vị sứ thần Bắc Quốc này là cổ chủ thì một bát máu kia của hắn đã quá đủ để cổ trùng trong cơ thể ta có phản ứng rồi.
Thái Tử dường như không nghe lời ta nói, các cung nhân được phân phó liền nhanh chóng làm theo.

Vị sứ thần kia cũng nghe được lời Thái Tử, ngay lập tức khóc kêu xin tha.

Ta cách bình phong còn nghe được tiếng hắn điên cuồng giãy giụa.
Chân ghế dựa cọ lên nền nhà phát ra âm thanh nghe rất chói tai.

Chỉ là hắn kêu chưa được hai câu đã bị người khác nhét giẻ vào miệng.
Lúc này thau tắm cũng đã được cung nhân mang tới, ta thấy vậy liền định lao ra khỏi bình phong ngăn những người đó.
Nhưng ta còn chưa vòng ra khỏi bình phong đã bị Thái Tử ôm lấy eo ngăn cản trở về.
"Đệ đệ sao dễ mềm lòng thế? Chẳng qua chỉ là một tên Bắc quốc mà thôi, cũng đáng để cho ngươi vì hắn nói chuyện?" Thái Tử ngữ khí nhàn nhạt, hắn từ trước đến nay vốn coi mạng người như con kiến.

Lúc trước thì hắn còn che giấu bản tính này không quá phô trương, nhưng không biết là do Hoàng Thượng bệnh nặng hay do ta đã phát hiện thân thế của hắn mà hiện tại hắn chẳng thèm kiêng nể gì.
Ta quay đầu nhìn Thái Tử "Hắn không chỉ là người Bắc Quốc mà là sứ thần đấy.

Ngươi làm vậy sẽ khơi mào chiến tranh giữa hai nước."
Thái Tử rũ mắt, ánh mắt dừng ở trên mặt ta, hắn vừa định nói gì đó thì ngoài cửa điện đột nhiên truyền đến thanh âm.
"Điện hạ, Hoàng Hậu nương nương tới."
Thái Tử nghe vậy liền nhíu mày thật chặt, trong mắt cũng toát ra vẻ hơi hoảng hốt.


Hắn buông ta ra, thay ta sửa sang lại quần áo rồi nói: "Ngươi về tẩm điện đi."
Ta nhìn sang sứ thần vẫn còn bị trói kia "Kia hắn......"
"Đệ đệ." Ngữ khí Thái Tử tăng thêm chút, "Ngươi nghe lời, trở về."
Nếu Hoàng Hậu tới thì hẳn là để khuyên Thái Tử, như vậy Thái Tử chắc sẽ không giết vị sứ thần kia nữa đi.

Ta nghĩ vậy liền tạm thu hồi lòng bất an chuẩn bị rời đi.

Nhưng ta mới đi đến cửa đại điện đã nhìn thấy Hoàng Hậu mang theo người xồng xộc kéo vào
Nàng nhìn thấy ta thì đồng tử hơi co rụt lại, sự chán ghét hiện rõ trên mặt.

Ta thấy tránh không khỏi nàng nên chỉ có thể cúi đầu hành lễ.
"Nhi thần thỉnh an Hoàng Hậu nương nương."
Hoàng Hậu không để ý đến ta mà lập tức đi vào trong điện, thấy rõ tình huống bên trong liền ngay lập tức sai người cởi trói cho sứ thần rồi thỉnh hắn đến thiên điện nghỉ ngơi.
Nhưng những cung nhân đó lại không nhúc nhích mà chỉ hoảng sợ cúi đầu.
Sắc mặt Hoàng Hậu càng thêm khó coi, nàng nhìn về phía Thái Tử cười lạnh hai tiếng, "Được lắm, được lắm, giờ mẫu hậu không quản nổi cung nhân bên người ngươi nữa, phải không?"
Thái Tử không có trả lời Hoàng Hậu trước mà lại nhìn sang ta.

Ta biết hắn muốn ta rời đi.
Ta cũng cảm thấy mình không thích hợp đứng ở chỗ này nên xoay người định đi, nhưng chưa được mấy bước đã bị Hoàng Hậu gọi lại.
"Cửu hoàng tử." Hoàng Hậu quay đầu, nàng vốn lớn tuổi hơn Hoàng Thượng, nhưng mơ hồ vẫn có thể nhìn ra hồi còn trẻ nàng là người rất mỹ mạo, "Ngươi cũng vào đây nói chuyện đi, thời tiết vẫn còn nóng, đứng bên ngoài lại cảm nắng."
Ta đáp lời: "Tạ Hoàng Hậu nương nương quan tâm, nhưng nhi thần vẫn nên không quấy rầy Hoàng Hậu nương nương cùng Thái Tử điện hạ nói chuyện đi."
Nhưng Hoàng Hậu cũng không chuẩn bị thả ta đi, nàng chậm rãi đi đến trước mặt ta, như một vị trưởng bối hòa ái mà giữ chặt cánh tay của ta, "Hảo hài tử, hôm nay chúng ta ba người nói chuyện cho rõ ràng đi." Nàng lại nói với Thái Tử "Nếu những tên thuộc hạ kia của ngươi không nghe thì mẫu hậu cũng xin nói thẳng."
Thái Tử mặt vô cảm mà hất tay, các cung nhân nhanh chóng lui ra hết, mang theo cả vị sứ thần Bắc Quốc kia.
"Đệ đệ, ngươi cũng lui xuống đi." Thái Tử nói.
Hoàng Hậu giữ chặt ta, "Hắn đi làm gì? Có mấy lời hắn ở đây nghe càng tốt."
Các cung nhân rời đi rồi thì ý cười trên mặt Hoàng Hậu cũng lập tức biến mất, nàng vươn tay nhẹ vuốt mặt ta, "Gương mặt này —— khiến cho nhi tử của bổn cung mê đến thất điên bát đảo rồi."

"Mẫu hậu!" Ngữ khí của Thái Tử trở nên không được tốt.
Cặp lông mày lá liễu của Hoàng Hậu nhẹ nhíu, "Bổn cung nói sai sao?" Nàng xoay người sang chỗ khác, giọng nói nghe hùng hổ doạ người, "Mẫu hậu đã nhịn ngươi không giết hắn, nhưng giờ ngươi lại làm cái gì đây? Vì hắn mà không tiếc ngay lúc thời điểm mấu chốt còn đi tróc nã sứ thần Bắc Quốc.

Nếu Bắc Quốc mà khai chiến......"
"Vậy thì khai chiến." Thái Tử không nóng không lạnh mà nói.
Hoàng Hậu như là bị chọc giận đến, hô hấp nghe nặng vài phần, nàng cười hắt một tiếng, là nụ cười vì cảm thấy hoang đường, "Triều nhi thật là ngang bướng, ngươi vì hắn mà nháo đến không còn thể thống gì, thật đáng thương cho vị trưởng tỷ xa gả Mông Cổ của ngươi, ngươi biết nàng hiện giờ sống thế nào không? Mông Cổ nội loạn, hôn phu của nàng bị người ta giết, đứa con dưới gối nàng còn chưa đến ba tuổi."
Vẻ mặt Thái Tử chợt thay đổi, hắn nhấp nhấp môi, mắt phượng hình như có sóng ngầm kích động.
Hoàng Hậu lại nói tiếp: "Lúc trước khi trưởng tỷ ngươi li cung ngươi đã bệnh bảy ngày bảy đêm, trong lúc hôn mê luôn nói muốn đưa nàng về, hiện giờ đã quên hết rồi sao?"
"Ta không quên." Thái Tử thay đổi tự xưng, vẻ mặt hắn toát ra sự nôn nóng.

Hoàng Hậu thấy thế liền bước vài bước tới bắt lấy hai tay Thái Tử.
"Nếu không quên thì ngươi nên biết mình phải làm gì.

Triều nhi, giết hắn đi, lấy hắn đi theo sứ thần Bắc Quốc bồi tội."
Thái Tử không nhúc nhích.
Hoàng Hậu thở dài một hơi, ánh mắt dừng ở trên người ta.

Thái Tử rất giống nàng, trước chỉ là tướng mạo, nhưng hiện giờ ta phát hiện đến cả mặt mày khí chất cũng giống.
"Nếu ngươi không giết cũng được, cho hắn uống thuốc rồi biến thành cấm luyến nuôi bên giường cũng thôi đi, nhưng ngươi không được chạm vào hắn, còn không biết con cổ trùng kia có hại gì không.

Chỗ sứ thần Bắc Quốc để mẫu hậu thế ngươi đi nói, chẳng qua là kéo cái mặt già này xuống nói hộ thằng con mà thôi."
Thái Tử tránh tay nàng ra, "Mẫu hậu, chuyện của nhi thần không cần mẫu hậu nhọc lòng, nhi thần đều có......"
Lời còn chưa dứt, Hoàng Hậu liền một chưởng tát vào mặt Thái Tử, nàng dùng nhiều sức nên ngay lập tức khuôn mặt trắng nõn của Thái Tử hiện rõ năm dấu tay.
"Sao bổn cung lại có một nhi tử hồ đồ như ngươi chứ?! Ngươi thật sự muốn vì hắn mà cái gì cũng không để ý sao?" Nàng nói lời này, vừa nói vừa đập lên ngực Thái Tử, "Ta cực khổ nuôi ngươi lớn lên tốt như vậy, ngươi lại vì nhi tử của con tiện nhân kia mà năm lần bảy lượt ngỗ nghịch với ta, hiện giờ còn biến cả Bội triều thành trò đùa.


Trưởng tỷ của ngươi là vì Bội triều, vì để ngươi có thể an ổn ngồi ghế Thái Tử mới xuất giá, vậy mà giờ ngươi vì hắn huỷ hoại Bội triều, biến những thứ Trưởng tỷ ngươi chịu thành công dã tràng sao?"
Nàng nói đến chỗ này liền mang theo ánh mắt đầy sát khí nhìn về phía ta, cặp mắt phượng giống Thái Tử ấy không chỉ có sát ý mà còn ngập tràn hận ý.
Nhưng dần dần, nàng lại hòa hoãn lại.

Hoàng Hậu đi đến trước mặt ta, vậy mà lại quỳ xuống.
"Bổn cung cầu xin ngươi, ngươi đừng mê hoặc nhi tử của bổn cung nữa."
Trong cơn hoảng hốt ta dần lấy lại tinh thần, lập tức muốn nâng Hoàng Hậu dậy, nhưng Hoàng Hậu không chịu đứng lên mà nàng cầu xin ta, "Ngươi buông tha hắn đi, hắn đã vì ngươi trả giá quá nhiều, bổn cung cưới trắc phi cho hắn mà hắn còn không cả chạm vào, hiện tại lại vì ngươi mà không tiếc tay sát hại sứ thần Bắc Quốc để trị cổ trùng trong cơ thể ngươi."
"Mẫu hậu!" Thái Tử mạnh mẽ nâng Hoàng Hậu lên, "Người nói với hắn mấy lời này để làm gì?"
"Mẫu hậu cầu xin hắn buông tha ngươi a, Triều nhi, mẫu hậu vì ngươi mà cái gì cũng chịu làm, cả trưởng tỷ ngươi cũng vậy." Hoàng Hậu ở trong lòng Thái Tử khóc đến thương tâm, ta không khỏi lui về phía sau một bước.
Thái Tử chú ý tới động tĩnh của ta, nhưng hắn không nói gì cả mà chỉ nhìn ta rời khỏi ngoài điện.
Lòng ta phức tạp, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm gì cho phải, chỉ có thể trở lại bên người Trang quý phi.

Nàng vẫn chưa tỉnh, nhưng khí sắc so với mấy ngày trước đây đã khá hơn chút.

Ta nhẹ nhàng nắm lấy tay Trang quý phi, thấp giọng gọi một tiếng mẫu phi.
Trang quý phi tất nhiên sẽ không đáp ta.
Ta chuyển mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, bởi vì mấy ngày rồi trời mưa liên miên mà hoa ngoài sân so với năm ngoái ít đi nhiều.

Ánh mặt trời cuối ngày đang dần bị mây che lấp, không khí ảm đạm ngai ngái mùi nước mưa.
Ta lại quay đầu, nhẹ giọng hỏi mẫu phi.
"Ta nên làm cái gì bây giờ?".
Hôm sau ta được cho phép xuất cung, là nhờ Tứ hoàng tử
Tứ hoàng tử biết ta bị nhốt ở cung Hoa Dương không đi đâu được nên đem việc này tiết lộ cho rất nhiều lão thần trong triều.

Hiện giờ Hoàng Thượng bệnh nặng, thế cục tiền triều biến ảo khôn lường, có không ít lão thần nhân lý do đó mà đề sổ con.
Tuy ta không biết trên những sổ con đó viết cái gì, nhưng Thái Tử hẳn là không thể chống lại áp lực nên hơn phân nửa thủ vệ trông coi ở cung Hoa Dương đã bị giải tán.
Đúng lúc ta có thể xuất cung thì Tống Nam cũng đã trở lại.
Khi hắn trở về gặp ta thì thần sắc khá uể oải.
"Ti chức hành sự bất lực, lượng thuốc lần trước mang đi điều tra đã bị người khác cướp mất rồi."

Ta đã sớm đoán được kết quả này, Thái Tử hạ độc Trang quý phi thì tất nhiên sẽ không để lại chứng cứ.
"Không có việc gì, ngươi cùng ta đến Thiên Cực Cung, ta muốn đi gặp quốc sư."
Ta mặt ngoài là vì Trang quý phi cầu phúc, đến Thiên Cực Cung thả đèn cầu an, kỳ thật lại là đến xin sự trợ giúp của quốc sư.

Quốc sư như là đã sớm đoán được ta sẽ đến, nhìn thấy ta nhưng không hề kinh ngạc chút nào, Thải Ông thấy ta cũng nhanh chóng bay đến đậu lên vai ta.
Nó đã mấy tháng rồi không gặp ta, lúc này thân thiết mà lấy đầu cọ mặt.

chẳng qua không cọ được hai cái đã nghi vấn hỏi: "Sao ngươi lâu như vậy mới quay lại? Kinh Phật chưa chép xong đúng không?"
Ta sờ sờ bộ lông của Thải Ông, sau đó hành lễ với quốc sư, "Đệ tử đã trở lại."
Quốc sư hơi gật đầu với ta.
Qua một hồi lâu ta mới mới nói tiếp, "Đệ tử có một việc muốn nhờ sư phụ hỗ trợ."
"Vì chuyện ở nơi đó sao?" Ánh mắt của Quốc sư nhìn về phía phương đông, đó là hướng của hoàng cung.
"Đúng vậy." Ta ngập ngừng, "Ta muốn đưa mẫu phi và phụ hoàng rời khỏi đó."
Về Thái Tử, trước sau ta vẫn luôn sợ hắn, ta vì trả thù Lâm Trọng Đàn nên mới cùng hắn dây dưa.

Ban đầu ta cũng từng có cảm kích hắn, nhờ có hắn mà tất cả những dấu vết của ta trong sự kiện với Lâm Trọng Đàn năm đó đều được xóa hết, nhưng hắn không nên động đến Trang quý phi.
Ta hận hắn hạ độc Trang quý phi, hận hắn giết người vô tội, tàn bạo bất nhân, ta tuyệt đối sẽ không ở bên cạnh hắn, cho nên ta muốn mang theo những người ta trân quý rời khỏi kinh thành.
Còn việc ai trở thành quân chủ, ta không muốn liên quan.
Quốc sư nghe xong nhưng cũng không đáp lại ngay, cho đến khi Thải Ông không kiên nhẫn mà mổ lên đầu thì ông ấy mới rốt cuộc mở miệng: "Phùng Thư, giả như lựa chọn hôm nay của ngươi có khả năng sẽ ảnh hưởng đến thế cục tương lai của Bội triều thì ngươi vẫn sẽ làm như vậy sao?"
"Ý của sư phụ là?" Ta có chút bất an.
Quốc sư lôi Thải Ông đang bứt tóc trên đầu mình xuống rồi đưa cho ta, "Từ ngày đám hoàng tử các ngươi sinh ra ta đã đều bấm quẻ sinh mệnh cho từng người, trong số các huynh đệ của ngươi thì ngươi là người khiến ta khó thấy nhất, nhưng mệnh của ngươi lại gắn liền với Bội triều.

Ta bảo ngươi sao chép kinh Phật, tu tập ở Thiên Cực Cung là hy vọng ngươi có thể thoát khỏi vận mệnh này, nhưng đến hiện tại thì chỉ sợ là khó thoát nổi.

Hẳn là phụ hoàng ngươi bảo ngươi tới tìm ta đi?
Phía dưới hoàng cung có một thông đạo ngầm rất lớn, có thể trực tiếp thông ra tới ngoài thành, đây là chuyện mà mỗi một đời đế vương chỉ có hoàng thượng và quốc sư biết, dưới đó đường đi ngoằn nghèo, không có bản đồ mà đi vào thì chỉ có chết ở nơi đó.

Ta đưa bản đồ cho ngươi, ngươi cùng Thải Ông đi đi, nó rất nhạy với hướng gió, nếu ngươi vô ý bị lạc nó có thể giúp ngươi."
Quốc sư đang nói thì Thải Ông đột nhiên tránh ra khỏi tay của ta, nó bay đến sau cổ ta, đầu chui vào trong cổ áo..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận