Phong Nhiễm ho khan một tiếng, quệt quệt nước trên mặt, hắn chỉ cảm thấy ù ù cạc cạc, rốt cuộc sao lại thế này?” Ai lại sử dụng độc kế như vậy? Vương phi đâu? Vương phi!”
“Ta ở chỗ này!” Phó Vân Nhược từ sau màn trúc đi ra, nàng một thân trang phục sắc ngọc lưu ly, trong mắt nhất thời mang theo chút trêu chọc: “Thế nào a, Phong Nhiễm, có mát không?”
Phong Nhiễm kinh ngạc nhìn nàng, nhất thời im lặng: “Phương thức Vương phi nghênh đón người khác thật đúng là đặc biệt.”
Còn giả bộ?
Nàng hướng hắn đi nhanh tới, Phong Nhiễm lui về phía sau, vừa vặn đụng cánh cửa. Thấy nàng vẻ mặt âm trầm đến gần rồi, thân mình dán lại gần hắn, hắn bỗng nhiên khụ một tiếng: “Vương phi, thê của bằng hữu thì không thể ức hiếp, Phong mỗ sẽ không làm ra chuyện có lỗi với Vương gia.”
“Im miệng, ngươi còn giả bộ? Phong Nhiễm, là ai sáng sớm chạy đến phòng tắm rình coi ta, bị ta bắt tại trận? Là ai đêm qua ở ngoài phòng ta cùng Vương gia phòng nghe lén ? Ngươi giả bộ ko biết sao?”
Hắn kinh ngạc trừng lớn mắt, “Cái gì? Phong mỗ tuyệt đối không làm những việc này.”
“Ngươi còn giả bộ? Nhìn xem khuôn mặt này của ngươi, có hóa thành tro lại ta cũng nhận được!” Nàng hừ một tiếng: “Phong Nhiễm, đừng giả ngu với ta, ngươi cho là như vậy ta sẽ buông tha cho ngươi sao? Còn nói thê của bằng hữu thì không thể ức hiếp, sáng sớm không biết là ai phi lễ ta?” (Ấy ấy chị bình tĩnh nào, a ko giả ngu, a ngu thật mà =)))
Phong Nhiễm thở dài, rốt cuộc là sao lại thế này? Bỗng nhiên hắn nâng mâu nói: “Duệ Vương phi, tuy rằng Phong mỗ có chút bạc danh, có khả năng thu hút giai nhân là diễm phúc của ta. Nếu ta đã làm cái gì cho ngươi hiểu lầm, ngươi cũng không cần nghĩ nhiều.” Hắn cho rằng đây là Phó Vân Nhược cố ý bày trò tiếp cận hắn.
Thật sự là, ngày thường nữ nhân chủ động tiếp cận hắn nhiều lắm.
“Đầu heo, ngươi sao lại tự kỷ như vậy? Xem ra không cho ngươi nếm mùi lợi hại, ngươi đem Phó Vân Nhược ta trở thành con mèo bệnh!”
Nàng mày liễu giương lên, mắt đẹp híp lại, một tay kháp trụ cổ hắn: “Còn giả bộ? Ngươi còn không thừa nhận?”
“Vương phi, quân tử động khẩu không động thủ, ngươi buông ra, chúng ta từ từ nói chuyện. . . . . .” Hắn la hét, cũng không có đánh trả. Nhưng là đối mặt với mỹ nhân này, hắn thật sự cảm thấy thực không biết nói cái gì.
“Ta là nữ tử, cho nên ta có thể động thủ.” Nàng cười lạnh: “Nếu ngươi còn không thừa nhận, cũng đừng trách ta không khách khí !”
Phong Nhiễm nhíu mày, trừng mắt nhìn: “Nhưng ta thật sự không biết rốt cuộc phải thừa nhận cái gì? Phong mỗ từ tối hôm qua đến bây giờ luôn luôn tại trong nhà, khi nào đến vương phủ? Huống hồ. . . . . .”
Hắn còn chưa nói xong đã bị nàng hung hăng dùng đầu gối đánh vào bụng, Phong Nhiễm kêu thảm một tiếng: “Ngươi. . . . . . Vương phi, có gì từ từ nói chuyện. . . . . .”
“Ngươi còn không đánh trả?”
“Phong mỗ không đánh nữ nhân.” (quân tử thì chết đi anh à =)))
Hắn đau đến tất cả ngũ quan trên mặt đều nhăn nhó .”Vương phi, ta sáng sớm căn bản không có tới. Ngài nhận lầm người rồi.”
Phó Vân Nhược trở mình cái xem thường, người này đúng là liều chết không nói?
“Phong Nhiễm!” Nàng không thể nhịn được nữa, đang muốn một quyền đánh lên khuôn mặt tuấn tú của hắn, bỗng nhiên oanh một tiếng hắn vấp phải ghế trúc phía sau ngã xuống đất.
Vân Nhược bổ nhào đi lên chế trụ hắn: “Chính là ngươi, còn muốn chống chế. Ta đi gọi Vương gia xử lý ngươi.”
Phong Nhiễm bỗng nhiên mâu quang sáng ngời, nhớ tới cái gì: “Vương phi, không phải ta. Ta biết là ai ! Chính là. . . . . .”