Edit: Băng tỷ
Beta: Miki
Âm thanh lúc kiên cường cực độ, lúc nhỏ nhắn mềm mại, biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn làm ọi người ở đây đều ủng hộ nhiệt liệt.
Tiếng trống dồn dập chuyển dần sang trầm buồn.Trong lúc đó, nàng khi thì nhảy theo hai tiếng trống, khi thì chuyên chú ở chiếc trống phía trên. Bỗng nhiên chỉ nghe một tiếng trống vang lên chấn động, hai tay nàng giao nhau rồi dừng đánh trống.
Không khí liền bị ngưng lại trong nháy mắt.
Đang lúc mọi người tưởng nàng biểu diễn đã xong thì nàng bỗng nhiên đẩy ngã một tòa trống, nhảy lên phía trên, ném dùi trống xuống, dùng chân đạp tạo nên một âm thanh vô cùng thanh thoát.
Tay áo vung lên, chân đi xiêu vẹo, mái tóc đen lượn vòng, một con bướm thoát ra từ trên mặt trống, đôi mắt hổ phách phản chiếu ánh tinh quang trên vầng trán, xinh đẹp tuyệt vời khuynh nước khuynh thành.
Con bướm kia bay xuống mặt trống, nàng nhặt dùi trống lên đánh một tiếng lớn, đưa mọi người bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Gió thổi mây bay, tiếng nhạc ngừng hẳn.
Không biết có bao nhiêu người đem ánh mắt nhìn chằm chằm vào tuyệt sắc giai nhân kia. Họ thở một cách cẩn thận như sợ con bướm này bừng tỉnh.
Nàng nhẹ nhàng di chuyển, hạ thấp người thi lễ: “Nô tỳ làm cho các vị chê cười rồi.”
Ánh mắt Nam Cung Úc thâm sâu làm cho người ta không nhìn thấy rõ, hắn yên lặng nhìn nàng. Khuôn mặt kiên cường bỗng nhiên cười khó khăn: “Duệ vương phi ủng hộ nhưng vô cùng đặc sắc. Người đâu, thưởng.”
“Đa tạ bệ hạ” Nàng mỉm cười hừ một tiếng. Muốn nàng mất mặt a, không có cửa đâu.
Phó Vân Nhược ưỡn ngực ngẩng đầu, hăng hái trở lại bên người Nam Cung Hân. Nam Cung Hân lấy khăn tay trắng, tỉ mỉ lau mồ hôi trên mặt cho nàng: “Vân Nhược, nàng học đánh trống hồi nào vậy? Có biết ta lo lắng thế nào không? Thật là liều mạng. Nhưng quả thật là vô cùng hay a. Nàng có mệt không?”
Nàng nháy mắt: “Ta nói ta học được ở trong giấc mơ, ngươi tin ko?”
“Tin” Hắn dịu dàng nói.
Phó Vân Nhược để ý thấy ánh mắt của hoàng đế cứ nhìn mình chằm chằm. Những người khác cũng vậy, tuy nói là ngắm hoa nhưng thực chất ánh mắt của họ cứ đổ dồn vào nàng.
Chu Thái hậu thì có vẻ rất vui vẻ nhưng thật ra đang cố gắng che giấu buồn chán ở bên trong từ lâu. Hoàng hậu cũng là một trong số những người có vẻ mặt đầy phức tạp, điều đó biểu hiện qua việc nàng ta cứ nhìn chằm chằm vào Phó Vân Nhược.
“Hân, nơi này hình như không phù hợp để thưởng hoa. Chúng ta về nhà có được không, thời tiết nóng quá !” Nàng lẩm bẩm.
“Đợi một lát nữa đi, chúng ta đi bái kiến mẫu hậu cái đã.”
Nàng nhìn nhìn Chu thái hậu “Ngươi không thấy mẫu hậu không hứng thú gì với ta sao? Ta không muốn đi để chuốc lấy nhục nhã đâu.”
Đang nói thì thấy Phó phi nương nương – Phó Dao đang đi tới phía nàng “Tỷ tỷ, Vương gia, vừa lúc hôm nay hai người vào cung, muội muội muốn mời tỷ tỷ cùng về cung muội để tâm sự.”
Phó Vân Nhược nhìn vẻ mặt đầy mong chờ của Phó Giao. Tuy rằng nàng cũng không mặn mà gì cho lắm nhưng từ chối là chuyện cũng không dễ “Cũng được, tỷ tỷ tưởng rằng vào đây không gặp được muội, tỷ muội hai người chúng ta có thời gian để tâm sự thật không dễ.”
Nam Cung Hân gật gật đầu “Nàng đi đi, Phó phi nương nương, Vân Nhược giao cho người.”
“Vương gia cứ yên tâm” Phó Dao híp mắt lại cười rồi kéo Vân Nhược đi về phía tẩm cung của mình.
Thấy Phó Vân Nhược cùng Phó Dao đã đi, Nam Cung Úc đứng dậy đến bên thái giám nói điều gì đó vào tai hắn.
Thái giám nghe xong lệnh, lập tức đi theo hướng mà Phó Vân Nhược đi.
Bước vào tẩm cung của Phó phi, Vân Nhược một phần cẩn thận ứng phó không muốn bị Phó Dao phát hiện ra bất cứ điều gì, một phần thì quan sát toàn bộ kiến trúc của cung điện này.