Thư Hà nghiến răng trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi buông ra, ta không thích bị người khác ép buộc.”
Hắn hợp tác, buông lỏng tay với nàng một chút. Có vẻ hắn quá tự tin vào bản thân, ko tin nàng có thể làm ra chuyện gì.
Ngay thời khắc có được tự do, Thư Hà đột nhiên kéo hắn ngã nhào lên giường, một hồi long trời lở đất, nàng đè lên người hắn.
Khi Nam Cung Dạ cho rằng nàng sẽ cầu xin hắn, thì nàng bỗng nhiên nhanh nhẹn một tay rút ra cây ngân trâm, tay kia kháp trụ mạch môn của hắn. Động tác chuyên nghiệp mà nhanh chóng, ngân trâm trực tiếp đặt trên cổ họng hắn.
Môi đỏ mọng giơ lên, nàng cười đến đắc ý mà tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn: “Nghe đây, đồ biến thái, ta là Thư Hà, đến từ thế kỷ 21, tổ chức tình báo Trung Quốc Thanh Diễm Minh, ngươi dám đối với ta bất kính, ta sẽ cho ngươi đi Tây Thiên!”
Nam Cung Dạ thất sắc kinh hoàng, nghiền ngẫm một chút rồi nhìn chằm chằm vào nàng: “Ngươi không phải Phó Vân Nhược.” Hiện tại đều không phải câu hỏi mà là câu khẳng định . Tuy rằng hắn vẫn còn ko hiểu thế kỷ 21 là cái gì vậy.
Thư Hà hừ lạnh một tiếng: “Đúng vậy, ta không phải Phó Vân Nhược. Bổn tiểu thư cũng không có hứng thú chịu ngược cuồng. Nam Cung Dạ, ngươi cho ta ăn cái gì, giải dược đâu?” Mấy chữ cuối cùng, nàng nghiến răng nghiến lợi mà bật ra.
Là một đóa hoa đặc sắc trong Thanh Diễm Minh, nàng chu du khắp nơi, chơi đùa với đủ loại người. Nàng chưa từng thất bại, cũng chưa bao giờ tưởng tượng hôm nay lưu lạc đến đây lại bị xú nam nhân khi dễ ra nông nỗi này.
Nam nhân chỉ có thể quỳ gối dưới váy nàng. Muốn leo lên đầu nàng, ko có cửa đâu!
Nàng là cực phẩm họa thủy, ko phải loại tiểu nữ nhân chỉ biết dựa vào nam nhân!
Nam Cung Dạ đồng mâu co rút lại: “Ngươi ko phải Phó Vân Nhược nhưng thân thể này ta nhận thức được.”
Thư Hà một tay kéo chăn che lấy thân thể, “Ngươi nói ta là Tá Thi Hoàn Hồn (mượn xác hoàn hồn) cũng được. Dù thế nào ta cũng không biết làm thế nào mà nhập vào cơ thể này.” Nàng ko thoải mái động đậy thân thể, phát hiện nhiệt độ cơ thể quái lạ tăng lên. “Tên dâm đãng hổn đản nhà ngươi, ngươi cho ta dùng xuân… Cho ta giải dược, bằng ko ta lấy mạng ngươi.”
“Không có giải dược.” Ngữ điệu hắn dẫn theo vài phần nhẹ nhàng: “Trừ bỏ cùng nam nhân… Bằng ko rất nhanh sẽ chết.”
“Biến thái!” Nàng cúi đầu chửi rủa. Đúng là đồ biến thái đáng ghét. Hiện tại, nàng phải cùng nam nhân này XXOO sao?
“Ta giết ngươi!” Nàng đâm kim trâm thêm một phần: “Không cho ta giải dược, ta lấy mạng của ngươi, tin hay không hiện giờ ta có thể giết ngươi? Ta cũng không phải là thiện nam tín nữ gì!”
“Được, ngươi giết ta cũng được, dù sao ta cũng ko có giải dược.” Hắn nháy mắt mấy cái, bộ dạng thấy chết ko sờn.
“Ngươi –” Phó Vân Nhược tức giận đến mức muốn giết hắn ngay lập tức.
Nhưng tình hình hiện tại, mặc dù giết hắn cũng chẳng giải quyết được chuyện gì.
Dù sao nàng cũng còn muốn sống. (Ối dời ơi, tỷ suy nghĩ như thế à @@ *đập đầu vào gối*)
Nghĩ như vậy, Thư Hà thu kim trâm trên tay lại, tay đè ở mạch môn của hắn cũng dần dần lỏng ra.
“Ta thực là xúi quẩy!” Nàng buông hắn ra.
Nam Cung Dạ bỗng nhiên xoay người đặt nàng ở dưới thân.
Nam Cung Dạ mâu quang lóe sáng, mang theo một loại vẻ mặt thợ săn phát hiện ra con mồi. (so sánh hay quá =)))
“Tên biến thái này, ngươi dường như đối với sống chết của Phó Vân Nhược căn bản ko quan tâm…”
“Phó Vân Nhược đi rồi, ngươi tới thay thế! Dùng làm đồ chơi thì ngươi so với nàng ta còn thích hợp hơn.”