Phó Vân Nhược ngước mắt, đối diện thẳng với mặt hắn, bỗng nhiên vung tay lên dùng hết sức tát cho hắn một cái.
“Tôi đã thành thân rồi, anh là đồ ngốc!” Thân thể đau chết đi được, nàng lại tát thêm một cái nữa: “Anh không chưa cút ra ngoài đi?”
Đời này Hiên Viên Ẩn chưa từng bị nữ nhân nào tát, đặc biệt là khi nghe nàng nói đã thành thân, bỗng hắn không phản ứng gì cả, cho nên mới khiến nàng tát thêm cái thứ hai.
Mặt hắn trở nên vặn vẹo: “Cô đã thành thân?”
“Đúng, tôi đã thành thân! Tôi là Duệ Thân vương phi, giờ anh đã biết rồi chứ?” Nàng trừng mắt lườm hắn: “Anh cho rằng tôi là xử nữ ư? Ép buộc tôi, như vậy mà gọi là khí khái nam tử sao? Hiên Viên Ẩn, anh là cái đồ vô tri, chán ngắt, một tên đần độn ngu ngốc!”
Hắn giơ một tay bóp cổ nàng, “Chưa ai dám nói như vậy với ta, Phó Vân Nhược, cô muốn chết phải không?”
Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt bạc của hắn với vẻ khinh miệt: “Trừ việc ép buộc nữ nhân, anh còn có thể làm được gì nữa hả?”
Chớp mắt tròng mắt hắn như dâng lên cuồng phong bão táp, bóp chặt lấy cổ nàng, hừng hực sát khí.
Nhưng trong lúc cuồng phong đang tạt qua mặt, bỗng dưng hắn thả lỏng tay ra, rút ra khỏi người nàng, giải huyệt đạo cho nàng.
Thân thể vẫn giữ lại vết tích sau khi hoan ái, nàng ngồi dậy, nhìn những vết cắn lốm đốm trên người, những dấu hôn màu xanh tím, tức giận càng sâu hơn.
Nàng mặc quần áo vào người thật kỹ, thấy hắn bỗng nhiên rời đi.
“Thả tôi đi!” Nàng hét to ở đằng sau lưng hắn.
Hiên Viên Ẩn cũng không quay đầu lại mà chỉ trả lời: “Đừng có mơ”.
Đồ nam nhân chết tiệt!
Xem ra trông chờ vào việc hắn thả nàng đi là việc không thể xảy ra.
Mà nếu như nàng không có ai dẫn đường thì trong thời gian ngắn cũng đừng có mơ đến việc rời khỏi ẩn cung như mê cung này.
Chỗ này có xa kinh thành không?
Nhất định Nam Cung Hân sẽ rất sốt ruột.
…
Quả thực Nam Cung Hân cực kì sốt ruột.
Phái người đi không ít, nhưng vì lo tới thanh danh của Phó Vân Nhược nên không dám đường hoàng đi tìm, chỉ còn cách âm thầm điều tra.
Họ phát hiện ra tám thi thể người ngựa trong núi, nhóm đầu tiên là đám người mặc áo đen bắt cóc Phó Vân Nhược, chúng đã bị Thiết Thủ bang giết chết.
Nhóm còn lại là người của Thiết Thủ bang.
Có người đám bắt cóc đã chết, xe ngựa cũng tìm được rồi, nhưng lại không thấy tung tích Phó Vân Nhược đâu.
Tình huống quái lạ này khiến mọi người đều cảm thấy khó hiểu, mà hung thủ vẫn chưa gửi bất kì yêu cầu nào tới vương phủ, rõ ràng là không phải vì tiền.
“Tìm ra chưa?” Vẻ mặt Nam Cung Hân ngưng trọng nhìn mật thám vừa mới trở về.
“Bẩm vương gia, vẫn chưa tìm được. Thuộc hạ đã tìm hết bốn phía quanh Lễ Linh sơn, nhưng cũng không tìm thấy tung tích vương phi, nhưng mà…” Hắn ngừng lại một lát, “Có người báo là tìm thấy bộ y phục rách nát của nữ tử, hình như là bộ mà vương phi mặc hôm qua, là y phục do phường Duyên Bình may, chuyên cung cấp y phục cho hoàng thất, vì vậy thần mới đoán đó là y phục của vương phi.”
Nam Cung Hân nhíu chặt mày lại, đón lấy mẩu y phục bị xé, mặt nhất thời biến sắc, một ý nghĩ đáng sợ hiện ra trong tâm trí: Lẽ nào Phó Vân Nhược bị kẻ xấu làm nhục?
Bây giờ nàng thế nào rồi? Có phải đang bị tổn thương rất nhiều không?
Nghĩ tới đây trong đầu hắn như nổ tung ra, không dám nghĩ tiếp.
“Nam Cung Hân!” Tiếng kêu đầy tức giận làm cho ánh mắt Nam Cung Hân chú ý về phía đó, hắn thấy Phó Quân đang hầm hập chạy đến, người hầu phía sau ra sức cản: “Phó công tử, ngài không thể xông vào thế này được…”
“Để huynh ấy vào!” Nam Cung Hâm day day huyệt thái dương, hắn chưa ngủ từ hôm qua tới giờ, tròng mắt đã đầy tơ máu.
Phó Quân đi đến trước mặt hắn, túm lấy cổ áo hắn: “Nhược Nhược đâu?”
“Huynh đã biết rồi sao?”
“Ngươi đừng có nói lời vô ích, xảy ra chuyện lớn như vậy sao không cho ta biết? Nếu Nhược Nhược có xảy ra việc gì ta sẽ không tha cho ngươi!” Phó Quân nổi trận lôi đình, thấy vẻ mặt Nam Cung Hân mệt mỏi thì mới thả hắn ra.
“Nếu nàng xảy ra chuyện gì, khỏi cần phiền huynh đại giá tới đây, ta sẽ tự trừng phạt bản thân mình!”
Phó Quân nhíu mày: “Đã tìm khắp các nơi chưa?”
Nam Cung Hân gật đầu: “Đã tìm xung quanh Lễ Linh sơn, căn bản không có chút dấu vết nào!”
“Ngươi đã nghĩ tới những tên sát thủ ra tay chưa? Mấy thi thể đó ở đâu, ta muốn đích thân tới xem, trước tiên phải tìm được kẻ chủ mưu đằng sau hẵn. Sát thủ bị giết, rõ ràng mọi chuyện không hề đơn giản như vậy”.
“Tất cả thi thể đều được đưa tới phủ doãn trong kinh thành”.
Phó Quân quay lưng đi, được hai bước bỗng nhiên nói: “Tốt nhất ngươi nên tìm được muội muội ta!”
…
“Ngươi nói gì? Phó Vân Nhược mất tích?” Nam Cung Úc ngừng phê duyệt tấu chương, ngẩng đầu lên hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Cao công công gật đầu: “Hoàng thượng, thật ra cũng không phải biến mất, hôm qua Duệ vương gia cùng vương phi đang trên đường đến hoàng giác tự thì vương phi bị kẻ xấu bắt cóc. Sau khi phái người tìm kiếm thì phát hiện ra điều kì lạ là, người bắt cóc nàng đã bị giết, rồi phát hiện thi thể của đám bắt cóc đó trong núi, mà vương phi thì đã mất tích không dấu vết!”
Thoáng cái ánh mắt Nam Cung Úc trở nên hung ác: “Thật to gan, đường đường là vương phi mà cũng dám bắt cóc. Cao Toàn mau đi truyền lệnh của trẫm, lệnh cho Đông Lâm Vệ mang theo toàn bộ mật thám đi truy tìm tung tích Duệ vương phi. Nếu tìm được trẫm sẽ trọng thưởng!”
Cao Toàn cúi đầu: “Nô tài sẽ đi làm ngay!”
Nam Cung Úc đặt bút lông xuống, đứng dậy đi qua đi lại trong ngự thư phòng, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
Phó Vân Nhược, giờ nàng còn sống hay đã chết?
Hắn không mong nàng đã chết, nữ nhân bé nhỏ kia, hắn còn muốn tiếp tục chơi đùa với nàng.
Nhớ lại thân thể tuyệt đẹp của nàng, tính cách tinh nghịch của nàng, mỗi thứ đều khiến hắn khó có thể dứt ra được.
Nàng giống như một đóa hoa lửa đang bùng cháy, xinh đẹp tuyệt mỹ, điên cuồng mê hoặc. Tất cả thuộc về nàng đều như liều thuốc độc trí mạng dụ dỗ toàn bộ lý trí của hắn.
Rõ ràng là cùng một khuôn mặt, nhưng vì sao từ trước đến giờ hắn không phát hiện ra hắn lại có cảm giác ham muốn chiếm giữ nàng đến vậy?
Hắn vẫn còn cho rằng nàng không phải là Phó Vân Nhược trước kia, nhưng dù phái người đi điều tra cũng đều xác nhận nàng thật sự là Phó Vân Nhược.
Trực giác mách bảo hắn, nàng, là một người hoàn toàn khác hẳn.
Hắn muốn có nữ nhân này, bất luận nàng có phải là vương phi của đệ đệ hắn hay không.
“Truyền lệnh của trẫm, không tìm được Phó Vân Nhược thì mang đầu tới gặp trẫm!”