Văn Niên Đại Bán Ớt Cay


Đi xe buýt thực sự là một nỗi đau!

Đang nín thở, người bên cạnh đột nhiên đứng dậy, Trần Thần cảm giác nôn mửa buộc phải bật khóc, anh không dám bỏ bàn tay đang bịt miệng mình ra, huống chi là nói chuyện, sợ mở miệng, sợ lời nói chưa kịp mở miệng, anh chỉ có thể run run hàng mi ướt, dùng ánh mắt hỏi xem có chuyện gì, chẳng phải anh vẫn chưa đến đích sao?

Sáng sớm bị gió núi mát lạnh thổi qua, Trần Thần đưa tay che miệng mũi xuống, đối mặt với làn gió trong lành, mùi hôi thối trong xe khiến anh suýt nôn mửa đã biến mất trước khi khiến anh tỉnh dậy.


Trần Thần ngồi dang rộng hai chân, ngồi trên xe không thuận tiện, Đỗ Tinh Vỹ muốn xuống, phải nhét một chân vào giữa hai đùi của Trần Thần, sau đó dùng sức đẩy chân còn lại ra ngoài.


Dù sao Trần Thần cho là rất tốt, hoàn toàn đánh trúng anh ta.


Nghĩ đến việc mình vừa làm ngu ngốc, trong đầu anh chửi rủa, cảm thấy mình thật kém cỏi.


Trong xe mùi mồ hôi đã biến mất, nhưng con gà trước mặt một người phụ nữ mang theo lại ị, xe tuy không bị ố vàng nhưng mùi phân gà căn bản không thể chặn được, một số hành khách trên xe đã bắt đầu phàn nàn vì về điều này.

, nhưng không làm điều gì khác thường cả.



Bởi vì là từ bên cạnh nên khoảng cách giữa hai người vẫn rất gần, khiến vết sẹo ở khóe mắt Đỗ Tinh Vỹ càng thêm bắt mắt.


Trần Thần không còn cách nào khác đành phải đứng yên.


Suy nghĩ vẩn vơ của anh nhanh chóng bị một cái va chạm lớn trong hố kéo lại, Trần Thần không chút do dự hỏi: "Đỗ Tinh Vỹ, anh có muốn lại gần không?"

Đỗ Tinh Vỹ mở mắt.


Trần Thần nói: "Gió không thể thổi tới bên kia, nơi này còn có một khoảng trống, tôi còn có thể chen vào, anh sao không dựa vào đây thổi một chút?”

Đỗ Tinh Vỹ từ chối, “Không cần”.


Trần Thần cảm thấy Đỗ Tinh Vỹ thật sự là một chiến sĩ, "Vậy nếu như anh cảm thấy khó chịu thì nói với tôi, chúng ta đổi chổ cho nhau”.


Đỗ Tinh Vỹ tùy tiện ừm một tiếng.



Mặc dù mùi tuyệt vọng đã bị gió thổi bay đi, nhưng kỳ thật ngồi trong chiếc xe này cũng sẽ không dễ chịu cho lắm, bản thân Trần Thần cũng không say xe lắm, tuy nhiên, tình hình thực tế là ngay cả những người không bị say tàu xe cũng sẽ bị rung chuyển bởi việc lái xe này, dù không chóng mặt cũng sẽ bị choáng váng.


Lúc đầu Trần Thần còn dư sức để ý đến Đỗ Tinh Vỹ ở bên cạnh, sợ anh ta khó chịu nhưng xấu hổ đến không nói nên lời nên chỉ có thể tự mình quan sát để chủ động mở miệng, kết quả, anh thật sự không có thời gian quan tâm tiếp theo xảy ra chuyện gì, anh cảm giác tim gan lá lách thận dạ dày trào dâng lên, trong khoảnh khắc tiếp theo hắn có thể rời khỏi cơ thể, trực tiếp phi thăng.


Trần Thần tựa đầu vào ghế, cảm giác khó chịu đến muốn nhảy ra khỏi xe.


Cuối cùng xuống xe, Trần Thần được Đỗ Tinh Vỹ một tay đỡ xuống, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, ngồi xổm trên mặt đất hồi lâu không đứng lên.


Đột nhiên, một quả mận được đưa qua.


Trần Thần ngẩng đầu nhìn thấy Đỗ Tinh Vỹ đứng bên cạnh xách một túi mận nhỏ.

Ánh nắng sớm mai phủ lên người anh ta một lớp áo giáp vàng.


Ngay cả giọng nói điềm tĩnh cũng nghe như âm thanh của thiên nhiên: “Sau say tàu xe nên ăn chút đồ chua ngọt thì tốt hơn.



Trần Thần nhận mận trong sự bàng hoàng.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận