Vạn Phần Mê Luyến

An Mộng Nhã khóc chạy đi.

Lúc Trình Dập đi tới, An Lộc vẫn đứng ngốc ở chỗ cũ.

Anh kinh ngạc đầu mày nảy lên, khẽ cười: “Đều nghe thấy rồi?”

An Lộc mím môi, gật đầu: “Vâng.”

“Đi thôi.” Trình Dập khoác lên vai cô, đẩy người về phía trước, “Chắc sắp ăn cơm rồi, hôm nay có món măng em thích ăn đó.”

An Lộc: “….”

Trình Dập quay đầu lại, thấy cô đang bí đầu bí óc chẳng để ý người, hỏi: “Tức giận?”

An Lộc lắc đầu.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

Trình Dập xoa đỉnh đầu cô: “Vì anh bắt nạt chị của em?”

“Không có,” An Lộc nhỏ giọng nói, “Anh cũng đâu bắt nạt chị ấy.”

“Ồ.” Trình Dập cười vừa dịu dàng lại tùy ý, “Em gái nhỏ rất hiểu chuyện đó.”

“Em biết.” An Lộc hơi giương đầu lên, đối diện với ánh mắt của anh, “Anh như vậy là muốn tốt cho chị ấy.”

Muốn từ chối mà không từ chối, chơi đùa người ta mới là đàn ông cặn bã.

Tuy Trình Dập nói chuyện hơi khó nghe, nhưng càng không giữ mặt mũi, An Mộng Nhã mới càng chết tâm.

“Nói không tới việc vì tốt cho cô ta, anh chỉ muốn không bị cô ta tới làm phiền nữa.” Trình Dập cười nói.

An Lộc mím môi, muốn nói lại thôi.

Trình Dập nhìn cô: “Sao thế?”

“Thì….” Cô khựng lại, từ cổ họng nặn ra từng chữ, “Ban nãy anh mới nói, anh thích….cái đó….”

“Tùy tiện nói mà thôi.” Trình Dập xoa đầu cô, “Đi thôi.”

“….Ồ.” An Lộc bị anh xoa đầu lắc qua lắc lại.

Trong lòng giống như thởi phào một hơi, lại như có thứ gì đó đắng chát nổi lên, mơ mơ hồ hồ, không rõ ràng.

Lúc hai người về tới phòng khách, Dư Tâm Nhu đang nhận điện thoại của lái xe, nói An Mộng Nhã muốn về.

“Vậy đưa nó về trước đi.” Dư Tâm Nhu trầm mặt nói.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

Không có An Mộng Nhã, không khí trên bàn ăn ngược lại hòa hợp hơn rất nhiều.

An Lộc nhìn qua người trong phòng một lượt, nghi hoặc hỏi: “Tứ thiếu đâu ạ?”

Cả ngày hôm nay lại không hề trông thấy Trình Hạo Hiên.

Vừa nâng mắt lên, thì va phải ánh mắt đột nhiên lạnh lùng của người đàn ông, An Lộc tránh không kịp cả người như bị đụng một cái.

Mặt ông cụ Trình từ ái nhìn cô nói: “Nó với ba nó ra nước ngoài nghỉ lễ rồi.”

“Ồ.” An Lộc gật đầu, không dám nhìn vẻ mặt của Trình Dập nữa.

Sau khi uống xong trà chiều, cả nhà An Lộc rời khỏi.

An Phó Chi đi theo ông cụ Trình tới thư phòng lấy một bức họa cổ, nói là quà đáp lễ, An Lộc âm thầm gọi Trình Dập ra ngoài.

Hai người đứng ở vườn hoa ban nãy, An Lộc lấy một chiếc hộp từ trong túi ra, cực kỳ trịnh trọng cầm bằng hai tay đưa lên.

Vẻ nghiêm túc trên mặt Trình Dập đột nhiên tan đi, nhếch mày lên: “Tặng quà cho anh?”

An Lộc gật đầu: “Vâng, quà năm mới.”

Đôi mắt màu nâu nhạt nhìn chằm chằm cô vài giây, không che giấu sự dịu dàng và nuông chiều, sau đó mới giơ tay lên, nhận lấy chiếc hộp tinh tế trong tay cô.

Dưới đáy mắt có dòng điện mãnh liệt cuộn trào, bàn tay run lên không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra.

“Chỉ tặng cho một mình anh trai thôi?” Anh cúi đầu hỏi.

An Lộc ngoan ngoãn nhìn anh: “Vâng.”

“Vậy,” Anh khựng lại, đè giọng nói xuống như thì thầm bên tai, “Anh trai không chuẩn bị quà cho em, phải làm sao đây?”

Hơi thở của anh rất gần, An Lộc Nhịn không được lùi ra sau nghển cổ lên.

“Thực ra, cũng không phải không có.” Bờ môi anh cong lên, sờ lên viền chiếc hộp, cất vào trong túi, ngón tay khẽ gạt tóc mai bên trán cô ra.

Đột nhiên đụng chạm nóng bỏng như thế, khiến trái tim cô đập nhanh hơn.

Sau đó nghe thấy giọng nói khàn khàn của người đàn ông: “Ở đấy có món quà, cũng chỉ tặng cho một mình em thôi, muốn không?”

An Lộc ngây ngốc đứng ở chỗ cũ, ngay cả tròng mắt cũng không động, chỉ cảm thấy trong đầu vang lên tiếng ông ông, một cảm giác hoàn toàn xa lạ cuốn lấy tất cả dây thần kinh.

Trình Dập nhẫn nại nhìn phản ứng của cô, không nói chuyện.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

Mãi đến khi cô gái trước mặt đột nhiên lảo đảo lùi về sau một bước, cả người dựa vào bức tường phía sau lưng.

Bờ môi non nớt phớt hồng của cô cắn cắn, nói: “Anh Dập, thực ra em có một chuyện muốn bàn bạc với anh.”

Trình Dập nhếch mày, nghiêng người đối diện với cô, “Chuyện gì?”

An Lộc cẩn thận nhìn anh một cái, lại cúi đầu xuống, giọng nói mềm mại vang lên: “Chính là, em cảm thấy….Chúng ta như thế này gần gũi quá, có phải không quá tốt hay không?”

Sắc mặt người đàn ông trầm xuống: “Có phải có người nói gì với em không?”

“Không có.” An Lộc lắc đầu, “Là em tự….”

Anh nhấc tay chống lên tường, cơ thể áp lên phía trước, dọa An Lộc nghẹn họng.

Giọng nói của người đàn ông còn lạnh lùng hơn so với lúc từ chối An Mộng Nhã: “Tự em?”

An Lộc nhịn không được nuốt nước bọt: “…..Vâng.”

Trình Dập đột nhiên khẽ cười một tiếng, đôi môi lạnh lùng nhếch lên, chỉ còn lạnh lùng nơi khóe mắt: “Không muốn qua lại với anh?”

“Không phải….”

“Ban đầu muốn chia tay là em, sau khi chia tay muốn gọi anh trai là em, bây giờ muốn vạch rõ giới hạn cũng là em.” Trình Dập nắm lấy cằm cô, “Rốt cuộc em muốn như thế nào? Hả?”

“Xin lỗi.” có lẽ tay anh dùng sức hơi quá, mắt An Lộc đỏ lên.

Dựa vào vách tường bàn tay nắm chặt, Trình Dập đối với bộ dạng cô thế  này, dù thế nào đi nữa thì lòng dạ cũng chẳng thế sắt đá được.

Anh thở sâu một hơi, buông tay ra, giọng nói có chút ấm ức: “Không cần anh trai nữa sao?”

“Không phải đâu.” An Lộc nâng mắt lên, ánh mắt bọng ngập nước nhìn mặt anh, “Thì, sau này ở trường học, chúng ta giữ khoảng cách một chút.”

Cô hít hít mũi, bộ dáng còn ấm ức hơn cả anh: “Em không muốn bị người khác hiểu lầm.”

Trước kia cô suy nghĩ quá đơn giản, cho rằng tiếp tục làm bạn cũng chẳng có gì to tát.

Chỉ là cô không nghĩ đến sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

Bị người ta mắt trên mạng, so với chính tai nghe thấy những lời vu khống bôi nhọ kia, thực sự là cảm nhận không giống nhau.

Nhưng không cần biết là loại nào, đều không dễ chịu.

Cô dường như có chút hiểu lời mẹ nói, bạn trai cũ, là một sự tồn tại đặc thù.

Nếu đã chia tay rồi, thì nên duy trì khoảng cách mới đúng, không cần biết là anh trai hay cái gì khác, đều không nên trở thành lý do để cả hai làm mờ đi ranh giới.

Nào có anh trai như thế này chứ? Giữa cô và Dư Triệu Nam, trước giờ cũng không như thế này.

Có lúc khiến cô cảm thấy, quan hệ giữa hai người dường như vượt qua phạm trù nào đó.

Cảm giác được ánh mắt lạnh lẽo của Trình Dập, cô ngay cả hô hấp cũng không dám lớn tiếng.

Mãi đến khi nghe tiếng gọi của mẹ, cô mới thăm dò ngẩng đầu lên, ấp úng nói: “Anh Dập….”

“Đừng gọi anh.” giọng nói của anh kìm nén sự giận giữ rỗ ràng.

An Lộc cắn mối, hốc mắt nóng lên, nhịn xuống xúc động muốn khóc, “Vậy em đi đây.”

Nghe thấy tiếng bước chân của cô gái càng ngày càng xa dần, sắc mặt Trình Dập ảm đạm, đôi mắt lạnh lẽ, đột nhiên giơ tay đấm lên bức tường.

*Min: tức quá mà

An Lộc ngồi trên xe để về nhà, mấy lần muốn gửi tin nhắn cho Trình Dập, do dự một hồi, vẫn để điện thoại xuống.

Nghĩ tới bộ dạng ban nãy của anh, cô thực sự không có dũng khí nói chuyện với anh nữa.

Hai người đã hơn nửa tháng không liên lạc.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

Sau khi khai giảng, mấy topic liên quan đến hai người nhạt đi rất nhiều, An Lộc đi trên đường, cũng không thường xuyên bị người ta chỉ chỏ nữa.

Hôm đó khi An Lộc tan học, thì nhận được điện thoại của Bạch Cảnh Nghiêu.

“Em gái, giúp anh một chuyện.”

An Lộc thu dọn cặp sách, dùng bả vai kẹp điện thoại vào tai hỏi: “Chuyện gì á?”

“Giúp anh hẹn Tư Tư.”

“….”

“Xin em đó.”

Ngược lại không phải An Lộc không muốn giúp, thực tế thì con người của Bạch Cảnh Nghiêu quá không đáng tin.

Cô trầm mặc một hồi, trực tiếp hỏi: “Sẽ liên lụy đến em không?”

Bạch Cảnh Nghiê thở dài một tiếng: “Em gái, anh không thể lừa em được. Tâm trạng thất thường của đại tiểu thư kia là không thể tránh được, anh không có cách nào bảo đảm cho em đâu.”

“Ồ, vậy thôi đi.” An Lộc nói xong định cúp điện thoại.

“Đợi đã, đừng cúp!” Bách Cảnh Nghiêu gọi giật cô lại.

An Lộc đeo cặp sách lên, lười biếng nói: “Còn có chuyện gì nữa không?”

Bạch Cảnh Nghiêu: “Em đừng quên, lần trước anh còn giúp em đấy.”

“…..”

“Ảnh.”

“….”

“Chỉ một lần thôi, được không?” Bạch Cảnh Nghiêu thấp giọng, “Anh lại đưa cho em một tấm ảnh nữa.”

“Em không cần ảnh của anh ấy nữa.” An Lộc lạnh nhạt nói, “Chỉ một lần này thôi, anh hăng hái lên một chút được không hả? Nếu không em lại bị ăn mắng đấy.”

“Em gái em tốt nhất.” Bạch Cảnh Nghiêu cảm kích rớt nước mắt.

Cuối tuần, An Lộc hẹn Thẩm Tư Tư đi dạo phố, buổi tối kéo cô nàng tới nhà hàng lẩu mà cô đã lên kế hoạch trước với Bạch Cảnh Nghiêu.

Vào cửa, cô vừa nói chuyện cười cười với Thẩm Tư Tư, vừa phải giả vờ như tình cờ đụng phải người quen trong tiệm.

Khi ánh mắt cô rơi trên vị trí bàn bốn chỗ ở cạnh cửa sổ, bỗng chợt giật mình.

Cùng lúc đó Thẩm Tư Tư cũng trông thấy Bạch Cảnh Nghiêu, vừa muốn quay người rời đi, người đó đi tới kéo tay cô nàng lại, cười hi hi nói: “Trùng hợp ghê ha.”

“Xem ra sau này ra cửa phải xem hoàng lịch.” Thẩm Tư Tư không mặn không nhạt lườm Bạch Cảnh Nghiêu một cái.

Bạch Cảnh Nghiêu một chút cũng không tức giận, ngược lại càng cười nịnh hót hơn: “Nhưng mà hôm nay anh có xem hoàng lịch, đại sư nói hôm nay có chuyện tốt.”

Thẩm Tư Tư trợn ngược mắt lên, không thèm để ý tới anh ta.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

“Cùng ăn đi?” Bạch Cảnh Nghiêu chỉ vị trí ở bên cửa sổ, “Vừa đúng lúc mọi người đều ở đây, càng náo nhiệt.”

Cái gì mọi người chứ, chẳng phải là chỉ có hai người thôi à.

Ánh mắt An Lộc không dám nhìn về phía đó, nhưng dư quang lại không chịu khống chế, luôn cảm thấy ánh sáng trắng thật chói mắt.

Trong ấn tượng thì Trình Dập rất thích màu trắng.

Áo sơ mi trắng, áo len trắng, ngay cả đi ăn lẩu cũng mặc đồ trắng, cũng không sợ bị bẩn.

Xem qua dòng thời gian của anh, dường như cũng có thói quen sư tập giày thể thao màu trắng nữa, tuy rất ít mang.

Thẩm Tư Tư rất bực Bạch Cảnh Nghiêu, nhưng không thắng nổi anh ta chẳng có dây thần kinh xấu hổ, cuối cùng cũng đồng ý ăn cùng nhau.

Chỗ ngồi dành cho bốn người, hai người hai bên, An Lộc đối diện với Trình Dập.

Ngay cả Thẩm Tư Tư cũng nhìn ra có gì không đúng lắm, đợi hai người đối diện đi tới khu vực để gia vị, chọc chọc eo cô, nhỏ giọng hỏi: “Hai người các cậu có chuyện gì thế? Một câu cũng chẳng nói.”

An Lộc cắn môi, dùng đôi đũa chọc chọc vào bát nước chấm. “….Tớ đắc tội anh ấy rồi.”

Thẩm Tư Tư trợn to mắt: “Không phải chứ?”

An Lộc buồn bã rũ đầu xuống, “Chúng tớ nửa tháng rồi không nói chuyện, tết nguyên tiêu tớ gửi tin nhắn chúc phúc cho anh ấy, anh ấy cũng không trả lời.”

“Rốt cuộc cậu làm gì vậy?” Thẩm Tư Tư hỏi, “Anh Dập nhà cậu dung túng cậu như thế, rốt cuộc cậu làm ra chuyện trời đất không dung gì mà chọc anh ta tức giận vậy?”

An Lộc sờ gáy, biểu tình khổ não: “Thì….vẫn tốt mà.”

Trong trường học duy trì khoảng cách mà thôi, lại không phải thực sự nghỉ chơi mà, có đến mức ngay cả tin nhắn cũng không trả lời không?

Đến nay cô cũng không sao hiểu được tại sao Trình Dập lại tức giận.

Giống như thực sự muốn nghỉ chơi với cô vậy.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

An Lộc đem chuyện hôm đó hai năm rõ mười nói cho Thẩm Tư Tư nghe.

Thẩm Tư Tư nghe xong, nghiêm túc suy nghĩ một lúc, nói: “Tớ cảm thấy, yêu cầu này của cậu cũng rất bình thường, dù sao ai mà muốn ngày nào cũng bị người ra mắng chứ? Nói thật, xã hội bây giờ không biết tại sao lại ác ý đối với phụ nữ như thế, cùng là việc đó, sao lại không mắng Trình Dập, mà lại mắng cậu? Còn nói cậu không biết xấu hổ mà quấn chặt lấy, người có mắt đều nhìn ra, bộ dạng đó của Trình Dập là bị cậu quấn chặt lấy sao? Thật muốn tính toán, phải là anh ta quấn lấy cậu mới đúng ý.”

An Lộc nghĩ kỹ lại, đúng thật vậy.

Hình như…. là Trình Dập quấn lấy cô.

Luôn đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, cường ngạnh đi vào cuộc sống của cô, cho dù cô tránh né thế nào, từ chối, đều dựa theo cách của mình mà làm.

Nhưng không thể phủ nhận, anh đối với cô rất tốt.

Cho nên trong lòng An Lộc vẫn có cảm giác đại loại như hổ thẹn.

Mãi đến khi Trình Dập và Bạch Cảnh Nghiêu quay lại, bát nước chấm trước mặt cô đã bị cô dùng đũa ăn không ít rồi.

Thịt miếng được nhúng chín, Bạch Cảnh Nghiêu vớt cho cô và Thẩm Tư Tư mỗi người một muôi, cô mới dừng không ăn nước chấm nữa.

“ Lộc Lộc, để ý tôm viên của cậu một chút, nấu lâu ăn không ngon đâu.” Thẩm Tư Tư nhắc nhở nói.

An Lộc cúi đầu cắn thịt miếng: “Ừ.”

Tôm viên chín rất nhanh, lúc non non mềm mềm ăn cực kỳ ngon, là đồ An Lộc thích ăn nhất.

Bình thường cô đều canh thời gian để vớt lên, hôm nay lại chẳng hiểu vì sao thất thần, mãi đến khi tôm viên sôi cuộn lên trên mặt canh lẩu, mà tư tưởng vẫn lơ đáng nhai thịt miếng.

Bạch Cảnh Nghiêu vội lấy chiếc muôi vớt vài miếng tôm viên lên, vừa lúc muốn bỏ vào bát mình, cánh tay đột nhiên vị người dùng đùa gõ một cái, đau đến nhe răng.

Quay đầu lại, chỉ thấy ánh mắt Trình Dập âm u, cả người bốc lên khí lạnh, ngay cả chiếc đũa ban nãy đánh anh ta cũng phảng phất như bọc một lợp băng.

An Lộc đối với một màn này không biết gì cả, ngược lại Thâm Tư Tư nhanh tay nhanh mắt cướp lấy chiếc muôi trên tay Bạch Cảnh Nghiêu: “Anh làm cái gì đấy? Đây là của Lộc Lộc, lúc nãy hỏi anh thì bảo không ăn, muốn ăn thì tự mình gọi thêm một phần đi.”

Bạch Cảnh Nghiêu sờ sờ cánh tay bị đánh ban nãy, “Shhhhh” một tiếng, “Anh đây mới lười ăn, đồ chít chít của đàn bà.”

“Cái gì gọi là đồ chít chít của đàn bà?”Thẩm Tư Tư trợn mắt nhìn anh ta một cái, “Cả nồi này đều là đồ chít chít của đàn bà, anh đừng ăn nữa, chỗ này không hoan nghênh anh, chỗ nào mát mẻ thì đi chỗ đó ngây ngốc đi.”

Bạch Cảnh Nghiêu nào dám cãi lại cô nàng, phút chốc yên lặng như gà.

An Lộc ăn được khá nhiều rồi, buông đũa xuống, phát hiện người đàn ông đối diện vẫn đang ưu nhã bóc tôm, không tự giác nhớ đến ở căng tin ngày nọ, cảnh tượng anh bóc tôm cho cô.

Cũng giống như vậy, thái độ nghiêm túc, cử chỉ ưu nhã, động tác thuần thục, ngay cả chỉ bóc tôm thôi cũng khiến người ta nhìn tới vui vẻ.

Áo sơ mi trắng của anh không nhiễm một hạt bụi.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

Dường như trừ khi tuyết rơi, bên trong áo khoác của anh đều quen phối áo sơ mi bên trong, nhìn có vẻ văn nhã cấm dục.

“Lộc Lộc, ăn kem không?” giọng nói của Thẩm Tư Tư kéo mạch suy nghĩ đang bay bổng của cô lại.

An Lộc lắc đầu: “Không ăn đâu, tớ đi lấy một ly nước ép.”

“Vậy thì cùng đi.”

An Lộc đứng lên, ánh mắt đột nhiên rơi xuống chiếc ly trống trước mặt Trình Dập, cẩn thận hỏi: “Anh Dập, anh có muốn uống chút gì không?”

Đây là ngày hôm nay và cả quãng thời gian nửa tháng đổ lại đây cô nói với anh câu đầu tiên. Vì không quá quen, nên ngay cả giọng ói có chút đắng chát.

Tay bóc tôm của Trình Dập khựng lại, không lập tức đáp lời, lạnh nhạt nói: “Giúp anh lấy một cốc bia.”

An Lộc cầm ly đi, lại nghe thấy anh nói thêm một câu: “Cảm ơn.”

Trái tim bỗng nhiên trầm xuống, cổ họng như có thứ gì đó chặn lại, cô xoay người, bước chân vội vàng rời khỏi.

Bữa lẩu này, An Lộc đã lập đầy bụng, nhưng trái tim lại trống rỗng.

Xe của Bạch Cảnh Nghiêu dừng ở trước cửa.

An Lộc và Thẩm Tư Tư vừa định rời đi, thì nghe thấy anh ta gọi lại: “Anh đưa bọn em về nhé.”

Thẩm Tư Tư quyết đoán từ chối: “Không cần đâu, chúng tôi còn muốn đi dạo.”

“Vậy em đợi một chút, Tư Tư.” Bạch Cảnh Nghiêu đóng cửa ghế lái, chạy tới cốp xe, mở cốp sau ra.

Thẩm Tư Tư bĩu môi, bực bội nói: “Làm gì?”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

Bạch Cảnh Nghiêu lấy một chiếc thùng từ cốp sau ra, cười hi ha đi đến, “Muốn nhờ em giúp một việc.”

Bộ dáng Thẩm Tư Tư lười phải để ý đến anh ta, nhưng mà vẫn tò mò nhìn chiếc thùng trong lòng anh ta một cái.

Bạch Cảnh Nghiêu để chiếc thùng trên mặt đất, trong ánh mắt đột nhiên kinh dị của Thẩm Tư Tư, túm quả cầu mềm mềm lông trắng lên.

“Anh không biết chăm sóc động vật nhỏ, em có thể giúp anh đem về không?”

Thẩm Tư Tư ngây người nửa phút đồng hồ, mới giơ đôi tay hơi run lên, lại qua vài giây, trong cổ họng phát ra âm thanh khô chát: “….Tiểu Bạch.”

Con chó nhỏ trong lòng phát ra tiếng kêu non nớt, còn quen thuộc vươn lưỡi liếm lòng bàn tay cô.

Hốc mắt Thẩm Tư Tư đều đỏ lên, “Tiểu Bạch, thực sự là em ư Tiểu Bạch?”

An Lộc nhìn con chó nhỏ trước mặt, thực sự rất đáng yêu không sai, nhưng chắc chắn không phải con mà nhiều năm trước Thẩm Tư Tư bị đi lạc.

Cô mím môi, nghiêm túc nói: “Tư Tư, đây không phải Tiểu Bạch.”

“Chính là nó.” Thẩm Tư Tư ôm lấy chó nhỏ dụi lên mặt, “Cậu nhìn mắt nó đi, tai, còn có bộ dáng lúc nó cười lên, chính là Tiểu Bạch mà.”

“….” Chó này, cười rồi sao?Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

“Làm sao anh tìm được Tiểu Bạch vậy?”Thẩm Tư Tư nước mắt tèm len nhìn Bạch Cảnh Nghiêu trước mặt.

“Duyên phận đi.” Bạch Cảnh Nghiêu sờ sờ chiếc đầu lông trắng kia, “Có buổi sáng một hôm, nó núp dưới gầm xe anh để ngủ. Chăc là ông trời bị thành tâm hối cải của anh đả động tới, muốn cho anh một cơ hội, bù đắp sai lầm.”

Mặt Thẩm Tư Tư chảy hai hàng nước mắt: “Không đúng, chắc chắn Tiểu Bạch nhớ tôi, để con của nó trở về tìm tôi. Anh xem, thực sự giống hệt như đúc.”

Bạch Cảnh Nghiêu nhìn Thẩm Tư Tư một hồi, ánh mắt dịu dàng từ đầu tới cuối.

“Aiz.” Anh ta gọi cô nàng một tiếng, “Bàn bạc một chuyện đi.”

Thẩm Tư Tư ngẩng đầu, thái độ đối với anh ta so với trước đây tốt hơn nhiều: “Cái gì?”

“Em có thể đổi một cái tên khác cho nó không?” Bạch Cảnh Nghiêu hơi cúi người, mi tâm nhăn lại, “Mỗi lần em kêu nó là Tiểu Bạch, anh đều cảm thấy sau lưng lạnh cóng.”

“….”

Bạch Cảnh Nghiêu tiện đương đưa An Lộc tới cổng sau trường học, đưa hai người còn lại về tiểu khu.

Lúc này đã không còn sớm nữa, lại thêm cửa sau vốn không có nhiều người qua lại, đèn đường cũng không sáng, có chút âm u. Nhưng mà vì bên trong trường học, mức độ an toàn vẫn được bảo đảm.

Bình thường An Lộc đều đi cùng bạn cùng phòng, lần này vẫn là lần đầu tiên một mình đi từ cổng sau về, cho nên cả quãng đường đều nhỏ giọng ngâm nga cho có thêm can đảm.

Đi mãi đi mãi, đột nhiên phát hiện sau lưng có tiếng bước chân.

Lúc mới đầu cô không chú ý, nhưng càng lúc càng thấy không đúng.

Lúc cô rẽ ngoặt người này cũng rẽ ngoặt, cô đổi bên, người này cũng đổi theo, dường như cứ đi theo sau lưng cô, không xa không gần.

Nghĩ tới tình tiết trong phim truyền hình, trong lòng An Lộc vang lên hồi chuông cảnh báo.

An Lộc bất động thanh sắc lấy điện thoại từ trong túi ra, ấn 110.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui