Vạn Phần Mê Luyến

Năm Trình Dập năm tuổi, vừa mới bước ra khỏi ám ảnh từ cái chết của ba mẹ, lại nghe thấy người làm trong vườn nói, bác trai bác gái thế giao nhà họ An vừa sinh ra một cô bé, vẫn chưa được mấy ngày, muốn đính hôn từ bé cho cậu.

Nghe nói là ý của bà nội.

Năm đó đối với chuyện đính hôn cậu chẳng hiểu lắm, chỉ là từ nhỏ thường nghe thấy nhà ai với nhà ai đính hôn với nhau, hoặc là nhà gái không đồng ý, chạy trốn cùng với một tên nghèo kiết xác, hoặc là nhà trai không đồng ý, cứ nằng nặc đòi cưới ánh trăng sáng trong lòng, hoặc là sau khi kết hôn hai bên đều ngoại tình, là tình tiết máu chó thường gặp trong vòng tròn hào môn này.

Cho nên dù không hiểu, nhưng theo bản năng cậu rất chống đối với hai chữ đính hôn này.

Trình Hạo Hiên mười một tuổi còn mang theo bộ dạngkhiến người ta phiền chán, hình đã bước vào giai đoạn phản nghịch hơi sớm, nghĩ ra nhiều ý tưởng tự mình nghĩ rằng nó là đúng: “Thế này đi, chú đây đưa mày tới bệnh viện kiểm tra, nếu như con nhóc đó xinh đẹp giống bác gái, chú cảm thấy mày thu nhận cũng được.”

“…..” Trình Dập lườm cậu ta.

“Được được được, anh giai.” Trình Hạo Hiên dùng sức vò đầu cậu.

Trình Dập vốn từ chối, nhưng khi đó cậu vẫn chưa có sự chuẩn bị để giờ giờ phút phút chống lại công lực của Trình Hạo Hiên. Vậy nên một cậu bé mười một tuổi như bông hoa đầu cành dẫn theo một cậu nhóc năm tuổi cố giả vờ già dặn, đi tới bệnh viện.

Dư Tâm Nhu nằm ở phòng bệnh bình thường, nhưng là phòng một người, khá sạch sẽ.

Trình Hạo Hiên và Trình Dập núp ở góc tường đợi tới khi hộ lý ra ngoài, mới nhón chân chạy vào phòng bệnh.

Dư Tâm Nhu mới sinh con xong, sắc mặt vẫn hơi trắng bệch, ngủ rất sâu, hai người đi tới trước giường bệnh cũng không thấy phản ứng.

“Này, vợ mày kia.” Trình Hạo Hiên dùng tay để đo chiều dài, “Nhỏ thế, chỉ có từng này.”

Sắc mặt của Trình Dập vô cùng phức tạp: “…..”

Đứa trẻ trong nôi em bé mới ra đời được vài ngày, cả người đều là màu đỏ ửng, đương nhắm mắt ngủ.

Trên mặt cũng chẳng có mấy thịt, da mặt nhăn nhúm vô cùng khó coi, mũi và miệng lại quá nhỏ, giống hệt như đồ chơi.

Trình Dập nhìn cô bé, sắc mặt càng ngày càng phức tạp.

“Nhìn tới nhìn lui, thì chỉ có tóc là được nhất.” Trình Hạo Hiên giơ tay sờ nhúm tóc trên đỉnh đầu cô bé, nhỏ giọng lầm bầm, “Mày nói xem bác gái An xinh đẹp như vậy, tại sao lại sinh ra một con nhóc xấu xí như thế chứ? Còn muốn cho nó làm vợ mày. Con bé An Mộng Nhã kia ít nhất da còn trắng, mũm mĩm hơn chút, so với đứa này thì mạnh hơn nhiều nhỉ.”

“…..”

“Anh thực sự đau lòng cho mày lắm.” Vẻ mặt Trình Hạo Hiên tiếc nuối.

Trình Dập nhìn chằm chằm vật nhỏ trong giường em bé, mặt không biểu cảm: “Em sẽ không cưới nhóc đó đâu.”

Trình Hạo Hiên quay đầu lại.

Cậu bé Trình Dập năm tuổi lạnh lùng nói: “Xấu quá rồi.”

Vừa dứt lời, Tiểu An Lộc trên giường em bé dường như nghe thấy rồi, mí mắt non mềm đột nhiên hé ra.

Một đôi mắt tròn vo màu hổ phách nhìn chằm chằm cậu, chớp một cái, vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào cậu.

Trình Dập bị đôi mắt kia nhìn chằm chằm tới nỗi tim gan chấn động, mĩm môi, bực bội thì thào: “Nhìn cái gì? Anh nói rồi không bao giờ cưới em đâu.”

Trình Hạo Hiên ở một bên nhìn tới nỗi khiếp hồn đảm vía, liều mạng chớp mắt với cậu, chỉ sợ tên nhãi này dọa cô nhóc kia khóc thôi.

Tiểu An Lộc ngoác miệng ra, tim gan hai người đều chạy lên cổ họng.

Cuối cùng, cô nhóc lại cười hi ha.

“Mẹ kiếp.” Trình Hạo Hiên mười một tuổi không nhịn nổi bật thốt câu chửi tục của người lớn, kéo tay áo của Trình Dập: “Vật nhỏ này không phải nhìn trúng mày rồi chứ?”

“…..” Trình Dập năm tuổi cảm thấy cực kì kinh khủng.

Sau khi từ bệnh viên trở về, tâm tình của Trình Dập u uất một thời gian dài.

Cứ nghĩ tới tương lại sẽ bị ép kết hôn với con nhóc xấu xí kia, giống như ba mẹ ở bên nhau hàng ngày, cậu ăn không ngon ngủ không yên, càng sợ miệng quạ đen của Trình Hạo Hiên hơn, vậy nhỏ này thực sự nhìn trúng cậu rồi.

Cuối cùng cậu quyết định đi tìm bà nội nói rõ ràng.

Lúc tời tòa nhà nhỏ nuôi hoa cỏ của bà nội, bên trong truyền ra tiếng cười vui.

Dư Tâm Nhu hết cữ không lâu, liền mang theo An Lộc tới thăm hỏi bà cụ Trình, bà cụ ôm cô bé trắng mềm béo múp thích không buông tay.

“Bà nội, bác An, bác gái An.” Tiểu Trình Dập nhìn tã lót trong lòng bà nội một cái, giọng nói vẫn non nớt thuộc về bé trai, nhưng ngữ khí lại nghiêm túc vô cùng, “Xin lỗi ạ, cháu không muốn đính hôn.”

Bàn tay bà nội đang vỗ về em bé bỗng dừng lại, nhìn cậu: “Tại sao?”

“Không có tại sao ạ.” Cậu cũng không thể nào nói người ta xấu trước mặt ba mẹ người ta được, “Cháu chỉ cảm thấy, bây giờ đính hôn còn hơi sớm ạ.”

“Cũng đâu bảo cháu kết hôn ngay bây giờ.” Bà nội nhìn cô bé trong lòng cười cười, “Tiểu Lộc của chúng ta còn chưa đồng ý đâu, cháu thì tốt rồi, bắt nạt em gái chưa biết nói chuyện đúng không?”

Trình Dập cau mày: “Bà nội…..”

“Nhìn xem, cô nhóc này đáng yêu chưa này.” vẻ mặt bà nội yêu thích không thôi, “Lớn lên nhất định sẽ trở thành đại mỹ nhân giống Tâm Nhu.”

Trình Dập đứng bên cạnh bà nội, mới nhìn thấy cô nhóc trong bọc tã, bỗng chốc kinh ngạc.

Mới qua hơn một tháng, cô nhóc này với vật nhỏ trong trí nhớ của cậu hoàn toàn là hai người khác nhau.

Làn da mềm mại trơn nhẵn, ánh lên màu hồng phấn đáng yêu, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm. Ngủ quan bắt đầu thành hình, vừa tinh tế lại xinh đẹp.

Mái tóc thì vẫn dày dặn như lúc trước, đôi mắt to màu hổ phách vẫn như hồi ấy.

Cứ nhìn chằm chằm vào cậu, dường như vô cùng tò mò về thế giới này.

Thế nhưng, quả thực rất xinh đẹp.

“Có muốn bế em gái không nào?” Giọng nói của Dư Tâm Nhu dịu dàng.

Trình Dập cuộn chặt ngón tay, vô thức hỏi: “Có thể ạ?”

“Ôm chặt nhé.” Bà nội chậm rãi đưa cho cậu, để tay ở phía dưới cẩn thận giữ lấy, “Ngã hỏng rồi cũng vẫn là vợ cháu đấy nhé.”

Trình Dập: “…..”

Trên người cô nhóc trắng nõn mềm mại này tỏa ra mùi hương rất thơm, trong vòng tay trước giờ chưa từng có xúc cảm kì diệu như thế này, khiến đáy lòng cậu hòa tan thành một mảnh.

Dư Tâm Nhu ở bên cạnh cười nói: “Ngài đừng trêu cháu cậu nhóc nữa, nếu nhóc này thực sự không thích thì bỏ đi, loại chuyển như thế này cũng không thể cưỡng cầu được.”

Bà nội thở dài một tiếng, hỏi cậu: “Thực sự không thích sao?”

Nhóc con năm tuổi nào hiểu được nhiều như vậy, đồng ý hay không cũng đều là tính tình của trẻ nhỏ. Chỉ là trong chốc lát cậu không nỡ buông tay cô bé ngốc ngếch miệng ngậm ngón tay còn cười với cậu.

Cậu mím môi, lẩm bẩm nói: “Sau này lại nói ạ.”

“Vậy là trước tiên đồng ý rồi nhỉ?” Bà nội hứng thú nói.

Khuôn mặt nhỏ của Trình Dập vô thức đỏ lên, ngoảnh đầu ra chỗ khác, ra vẻ thâm trầm nói: “….Nói sau đi ạ.”

  -

”Được lắm, anh lại còn dám chê em xấu?” Hôm nay nghe ba mẹ kể chuyện ngày xưa, An Lộc về nhà lập tức không ngồi yên, bóp lấy cổ của người nào đó đẩy ngã trên ghế sô pha.

“Anh sai rồi vợ ơi, năm đó là anh có mắt không tròng, khụ khụ….mau buông ra nào, sắp tắc thở rồi…..” Trình Dập liên tục xin tha.

“Anh chê em xấu chê em xấu chê em xấu! Anh gặp được đồ xấu xí nào xinh đẹp như em chưa khốn kiếp!” An Lộc như bị Thẩm Tư Tư nhập, ngay cả lời nói bậy cũng phun ra như gió.

Kể từ sau khi kết hôn, cô càng ngày càng không sợ anh nữa.

“Vợ ơi, anh biết sai rồi, nhẹ chút….hụ____” Cánh tay đang nắm lấy tay cô đột nhiên buông lỏng.

An Lộc nhìn người đàn ông đang trợn trắng mắt, ngay lập tức ngừng giằng co, cả người mềm oặt ngã xuống ghế sô pha.

Cô bỗng hốt hoảng, sợ hãi hít sâu một hơi, dùng sức lay anh.

“Chồng ơi anh sao thế? Không sao chứ? Hả?” An Lộc gấp sắp khóc đến nơi, “Hu hu hu em xin lỗi, không phải em cố ý đâu, anh tỉnh lại đi, chồng ơi…..”

Người đàn ông trên ghế sô pha chẳng có động tĩnh gì, An Lộc hoảng loạn vội lấy điện thoại bấm 120. kết quả vừa xoay người, thì bị một lực kéo mạnh về phía sau, ngã nằm trên ghế.

Trình Dập lật người lại, vây chặt cô trong lồng ngực của mình, ánh mắt sáng lên, khóe miệng mang theo nụ cười, nào phải dáng vẻ như người chết ban nãy nữa.

An Lộc mới phản ứng kịp lại bị anh giỡn mặt rồi, khóe mắt vương giọt nướng lườm anh: “Xấu xa!”

“Ừ, anh xấu xa.” người đàn ông lại dày mặt lặp lại một lần. Dù sao ngày nào cũng phải bị cô mắng.

Nhất là ở trên giường, anh sớm quen rồi.

An Lộc véo eo anh một cái, “Sao em lại đen đủi thế này hả? Bị anh bắt nạt ngay từ khi mới ra đời, bây giờ vẫn còn bị anh bắt nạt nữa!”

Anh thổi khí vào tai cô, cố ý đè giọng nói trầm thấp khác thường, giống như đá sỏi khẽ ma sát lên từng tấc da thịt của cô, vừa tê vừa ngứa, “Anh trai thương em như vậy, cho anh bắt nạt một chút thì có làm sao? Không nên nhỏ mọn quá chứ? Vợ à.”

Câu vợ à cuối cùng không có âm thanh, chỉ còn lại một luồng khí ấm áp, lại trở nên gợi cảm hơn bình thường.

An Lộc cảm thấy cả người giống như bị lửa đốt, muốn đẩy anh ra, nhưng lại mềm oặt không có sức.

Cô bất mãn hừ một tiếng, giống như cố ý làm nũng, bị môi lưỡi của người đàn ông ép lên nuốt hết xuống.

“Vợ à, hình như anh cũng nghe được chút tin đồn.” Anh khẹ mài lên môi cô, thấp giọng nói.

An Lộc nhắm chặt mắt phun ra một tiếng hừ hừ như có như không.

“Nghe nói,” Anh cắn cắn môi cô, “Em chê kĩ thuật hôn của anh không tốt? Hửm?”

”Ư….Không có.” An Lộc vô thức lắc đầu.

“Thật à?” Hô hấp của anh có chút loạn, ngón tay vuốt lên tóc cô, “Nói dối cũng phải bị bắt nạt đấy nhé.”

Trong đôi mắt An Lộc có ánh nước: “Trước kia hu hu….rất lâu trước kia rồi.”

“Ngoan.” Anh vừa lòng mổ lên môi cô một cái, “Nghe lời thế này, chồng thương em….”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui