Vạn Pháp Đế Tôn


CHƯƠNG 66: CHIẾN ĐẤU KỊCH LIỆT
Giao thủ qua trăm chiêu vẫn chưa ai hơn ai.
Về cơ bản thì Vương với chiến bảo đầy mình, Tuyệt Ảnh Ngoa cộng với Ngân Lang Thương, chiến khí dồi dào vẫn đang giao thủ ngang hàng với Liễu Thiên Minh.
Liễu Thiên Minh cầm trên tay ngũ phẩm Huyền bảo, sử dụng nhữmg đòn đánh bình thường nhưng sát cơ luôn ẩn sâu rất khó lường.
Hiển nhiên hai người chỉ đang thăm dò nhau, chưa ai tung ra chiến lực thật sự của mình.
“Vẫn chưa muốn đánh thật sao? vậy để ta cho ngươi biết cảm giác của người tu vi kém hơn đánh bại!” Vương cười lạnh.
“Có ý tứ!!!”
“Hừ, Vô Ảnh Bộ!!!” Vương hừ nhẹ, cước pháp ảo diệu.

Vương lúc này thoắt ẩn thoắt hiện như một u linh nhanh chóng tiếp cận Liễu Thiên Minh.
“Thân pháp ngươi thật thú vị, nhưng vô dụng đối với ta!” Liễu Thiên Minh nhẹ nhàng hướng mũi kiếm về phía trước.

Một hành động như vô tình nhưng mũi kiếm một cách thần kì lại đâm sượt qua người Vương như biết trước được hướng đi của Vương vậy.
Vội lách người qua bên, sắc mặt Vương trầm xuống.

Khả năng chiến đấu của Liễu Thiên Minh cực kỳ kinh khủng.

Mặc dù Vương đã được trải qua ảo ảnh nhưng vẫn không so sánh được.
Lách người một cách đầy hoa mỹ.

Mũi thương của Vương tỏa ra chiến khí đỏ rực một hư ảnh hỏa long từ mũi thương phóng tới hướng Liễu Thiên Minh.
“Dạ Ảnh Bộ!!!” Thầm hô nhẹ một tiếng, khắp thân thể Liễu Thiên Minh trở nên mờ ảo.
Nhưng như vậy là không kịp trường thương của Vương đã đâm tới.
“Xoẹt!!!”
Âm thanh xé gió vang lên, Ngân Lang Thương cắm xuyên qua bụng Liễu Thiên Minh.

Hỏa chiến khí bay loạn tứ tung, nhưng kì lạ thay nơi bụng của Liễu Thiên Minh không có một tí máu nào.

Liễu Thiên Minh liền vỡ tan phân tán ra tứ tung, hay nói đúng hơn thứ Vương đánh dính chỉ là tàn ảnh của Liễu Thiên Minh để lại.
Vậy Liễu Thiên Minh đang ở đâu?
“Hình như ta không chơi đùa được nửa rồi, đánh thật thôi!!!” Liễu Thiên Minh lạnh nhạt nói.
“Thất Tuyệt Nhất Đoạn Kiếm!” Thân ảnh của Liễu Thiên Minh nhanh chóng xuất hiện ở phía sau Vương, mũi kiếm hướng sau Vương đâm tới.
“Vô Ảnh Cước!” Vương cắm trường thương xuống đất tạo lực đẩy bật ra sau tung cước, mũi giày Tuyệt Ảnh Ngoa chạm vào Liễu Lam Kiếm.

Tạo ra ba động đẩy hai người ra xa.
Đoạn giao thủ kia những kẻ có tu vi yếu kém chỉ nhìn thấy Liễu Thiên Minh chỉ đơn thuần đâm kiếm tới còn Vương dùng phải cước để đỡ.

Nhưng những chấp sự với các gia chủ đều thấy Liễu Thiên Minh đâm bảy kiếm liên tục vào những chỗ yếu hại, còn Vương dùng chân đỡ đúng bảy kiếm đó.
“Tên Liễu Thiên Minh này còn trẻ vậy mà...!Không tính đến tu vi của hắn, kinh nghiệm chiến đấu của hắn thật đáng sợ!” Vương thầm nghĩ.
“Tên nhóc này chưa đầy 18 mà đã có kinh nghiệm chiến đấu hơn hẳn đám nhóc kia.Với sức lực hắn thật trâu bò.

Tiếc cho hắn, nhưng quán quân phải là của ta!!!”
“Hoàng Kim Giáp…Hỏa giáp…Hắc giáp…Phong Giáp…bật!!!” Lúc này thân thể Vương bao quanh với ba loại chiến khí chúng hội tụ dần hình thành một kiện bảo giáp như thật không mờ ảo như khi bật mỗi Hỏa giáp.

Kiện bảo giáp với ba màu bao quanh với màu đỏ chủ đạo, sức phòng thủ của nó bây giờ chiến kĩ Huyền giai đổ xuống cũng vô pháp so sánh.
Cầm Ngân Lang Thương trên tay chỉ vào Liễu Thiên Minh.

Khí thế tỏa ra, từ thất tinh Chiến Giả tăng lên bát tinh Chiến Giả.

Ánh mắt hiện lên vẻ kiên cường, trông Vương bây giờ như một chiến tướng xa trường.
KHÔNG THỂ KHUẤT PHỤC!!!
Toàn trường lúc này đều bất ngờ trước khí thế Vương biểu hiện.

Nguyệt Tôn lúc này thấy khí thế của Vương cũng nói không nên lời, từ khi nào mà khí thế của con ông lại bá đạo như vậy.

Ba người chấp sự cũng bất ngờ trước khí thế của Vương.
Khí thế Chiến Sư bạo phát thân ảnh Liễu Thiên Minh biến mất lướt tới trước mặt Vương đâm tới.
“Loạn Đả Kiếm Quyết!!!”
Vương cũng không khách khí vận dụng Giáng Long Kích đánh tới.
Liễu Thiên Minh tung ra chiến kĩ như tên, Liễu Lam Kiếm được huy động tấn công Vương một cách điên loạn.

Mỗi kiếm đều tỏa ra khí thế bức người.
Vương cũng không kém cạnh vận dụng Vô Ảnh Bộ vừa tránh vừa điên cuồng dùng thương nện tới.
Hai bên cường thế tấn công âm ba công kích tỏa ra khắp nơi những kẻ tu vi yếu kém đều không chịu được mà thối lui.
“Lâu rồi mới được đánh một trận cân bằng như vậy!!!”Vương sảng khoái nói.
“Lâu rồi ta mới trực diện chiến đấu như thế này ngươi nên cảm thấy may mắn vì điều đó!!!” Liễu Thiên Minh cười nói.
Hai bên sau khi cường thế tấn công nhau cả tiếng đồng hồ.

Lúc này Hoàng Kim Giáp của Vương có chút ảm đạm, khóe miệng rỉ máu.
Bên kia Liễu Thiên Minh không khá hơn y phục tả tơi thỉnh thoảng lại hiện lên một vết cắt trên thân thể trật vật không kém.

Nhưng vẫn đỡ hơn Vương.
Mũi thương của Vương tỏa ra vô tận sát cơ.

Khuôn mặt và ánh mắt Vương biến đổi tỏa ra sát cơ nồng đậm.
“Dồn toàn lực rồi sao?” Liễu Thiên Minh kinh ngạc, ánh mắt liếc qua phía Liễu Kình, hắn biết Liễu Kình chắc chắn sau khi kết thúc tỷ thí sẽ cho người truy bắt hắn.

Hắn phải thắng mà không được tốn quá nhiều sức lực.
Liễu Thiên Minh cũng tỏa ra sát cơ vô tận không kém Vương.

Liễu Lam Kiếm hiện lên màn hắc vụ bao quanh.
“Cửu Thức Sát Thần Thức Thứ Nhất - Trảm...
...!Nhânnnn!!!” Vương thét lên bùng nổ sát cơ.
“Hắc Diệt Trảm!!!” Liễu Thiên Minh không kém cạnh tung ra chiến kĩ của mình.
Hai chiến kĩ đánh ra đều hình bán nguyệt đánh vào nhau một trong suốt của Vương, một đen của Liễu Thiên Minh.
Hai đòn tấn công trạm nhau khói bay mù mịt ba động khắp nơi tiếng gió rít gào.
“Bạo x2!!!” Hai người đồng thanh hô
“Bùmmmm!!!”
Khí thế, uy áp, sát cơ cùng dư ba công kích tỏa ra khắp nơi.

Những tên tu vi yếu đứng gần không chịu được mà thổ huyết ngất xỉu.

Khiến các vị chấp sự cùng các trưởng gia tộc phải liên kết dùng khí thế tạo ra màn chắn đấu trường.
Khói bụi mù mịt tỏa ra.
“Rốt cuộc ai thắng?” Một người không kiên nhẫn hỏi.
Khói bụi dần tỏa ra mới vài phút trôi qua mà dài như cả thế kỉ.
“Kia có phải Liễu Thiên Minh không? Hắn thụ thương không nhẹ nha!”
Người được nhìn thấy đầu tiên là Liễu Thiên Minh, phần trên của y phục rách gần hết khắp người loang lổ vết cắt.

Khóe miệng rỉ máu nhưng vẫn hiện diện một nụ cười quỷ dị.

Tuyệt nhiên hắn vẫn đứng thẳng.
Bên chỗ Vương khói bụi tản ra khí tức suy nhược thấy rõ phải chống Ngân Lang Thương xuống mới đứng vững được mặt trắng bệch miệng liên tục ho ra máu.

Hoàng Kim Giáp lúc này ảm đạm vô sắc.

Nhìn vô có thể thấy Vương thụ thương nặng hơn rất nhiều.
“Chẳng lẽ ta phải chịu thua sao?” Vương khó nhọc nói
Nhưng ánh mắt Vương chợt hiện vẻ lăng lệ.
“Ta phải chiến tới cùng!!!” Vương đứng thẳng người nuốt ngược máu vào trong.

Vô lại tư thế chiến đấu ánh mắt kiên cường.

Từng múi cơ trên cơ thể căng ra.

Chuẩn bị tư thế đại chiến lần nữa.
Liễu Thiên Minh nhìn dáng vẻ kiên cường, pha chút điên cuồng của Vương ánh mắt lộ rõ vẻ tán thưởng.

Liễu Thiên Minh bỗng chốc hét lớn:
“TA ĐẦU HÀNG!!!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui