Đồ Tiểu Ninh đến doanh nghiệp, người đón cô chính là kế toán Chu kia, hai người hàn huyên một lúc rồi cô ấy dẫn cô đến phòng làm việc của ông chủ.
“Ông chủ chúng tôi có tổng cộng ba người con, hai người con gái, chỉ có một cậu con trai nối dõi nên từ nhỏ đã rất được chiều chuộng, ăn sung mặc sướng, cũng rất có cá tính.
Năm trước ông chủ sức khỏe không được tốt nên có ý định nhường chức, thế là sếp nhỏ vừa lên là bắt đầu cải cách luôn.” Kế toán Chu vừa đi vừa nói.
“Em nghe nói công ty các chị trước đây chưa từng hợp tác với ngân hàng?” Đồ Tiểu Ninh thuận miệng hỏi một câu.
“Công ty này là do ông chủ dựng lên từ hai bàn tay trắng, tư tưởng ông ấy bảo thủ, không thích qua lại với ngân hàng, lại thêm trước kia công ty đều có lợi nhuận cao, cũng có thể coi như hô mưa gọi gió trong cái ngành này ở thành phố C, vậy nên vốn lưu động lúc nào cũng có sẵn, đủ để vận hành công ty.
Trước giờ đều là ngân hàng đến tìm chúng tôi ngỏ ý hợp tác, nhưng thời đại này không bằng ngày trước, cạnh tranh ngày càng kịch liệt, sớm đã không phải thời điểm mà một mình công ty chúng tôi có thể tung hoành làm chủ thị trường nữa rồi, nào là sản xuất, nào là tiến hành mua nguyên vật liệu, nguyên vật liệu của công ty chúng tôi đều là nhập khẩu, vậy nên giá cả cũng phải đi theo giá của thị trường quốc tế, mà giá này thì lên xuống thất thường cũng như cổ phiếu vậy đó, có đôi khi chúng tôi còn phải bù lỗ, nên tình hình tài chính cũng căng thẳng hơn lúc trước nhiều, cho nên sao có thể có chuyện không thể tìm ngân hàng để vay vốn được chứ? Mấy năm trước đã có hợp tác với ngân hàng rồi!” Kế toán Chu nói với cô.
“Vậy lần này?”
Kế toán Chu nhìn xung quanh, xác định không có người mới kéo cô lại gần: “Ông chủ bây giờ đã không còn khỏe mạnh như trước rồi, trước kia công ty đã dần dần để hai người con rể lo liệu rồi, tài chính cũng là hai người con rể kia thao túng, kế toán chúng tôi cũng chỉ làm báo cáo, tài khoản cụ thể tiền ra tiền vào thế nào cũng không tiện quản nhiều hỏi nhiều.
Hợp tác ngân hàng đều là bọn họ tự tìm, mà mấy năm nay chi phí tài chính trên tài khoản và con số phí dụng quản lý ngày một tăng.
Ông chủ luôn cảm thấy có vấn đề trong chuyện này, do sức khỏe không tốt nên ông ấy cũng không có sức để hỏi quá nhiều người, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở đợi cậu quý tử về.
Cuối cùng cậu chủ cũng về rồi.
Cậu ấy vừa về thì lập tức cho điều tra kỹ lưỡng kế toán của công ty trước đây, và đã chứng thực nghi ngờ của ông chủ, nhiệm vụ cấp bách lúc này là phải dọn dẹp sạch sẽ hai người con rể kia.
Đặc biệt là chuyện liên quan tới tài chính, ngân hàng tự nhiên cũng phải đổi sang chỗ khác.
Trong thời gian ngắn, Đồ Tiểu Ninh cảm thấy có chút tiêu hóa không trôi, vậy chắc chắn kế toán Chu này trước đây từng là tai mắt của ông chủ kia rồi, bây giờ lại là người của sếp nhỏ, cô vậy mà lại mèo mù vớ được cá rán, vớ trúng một nhân viên chủ chốt rồi.
“Hôm đó tôi ở DR nhìn thấy cô đã cảm thấy cô thật thà lại nhanh nhẹn, không giống mấy người quản lý dịch vụ khách hàng giả tạo, nói năng ngọt xớt trước đây tôi từng tiếp xúc, sếp nhỏ cũng mới về nước, nên cũng chưa quen lắm mới mấy người bên ngân hàng.
Cậu ấy muốn tìm một ngân hàng lớn, đồng thời phải tìm được một người quản lý dịch vụ khách hàng chăm chỉ và có thể yên tâm, không có mấy suy nghĩ hay toan tính vòng vo, tôi thấy cô cũng khá thích hợp, nhỡ đâu lại có thể thành công thì sao?” Kế toán Chu lại nói.
Nhìn Đồ Tiểu Ninh có chút ái ngại, làm sao cô ấy biết cô sẽ không suy nghĩ vòng vo toan tính? Nhưng mà đây là lúc nội bộ doanh nghiệp đang thay đổi người quản lý, chính xác là thời điểm tốt nhất để cô đánh vào, cô phải nắm chắc cơ hội này mới được.
Vừa đi vừa nói chuyện một lát thì đã đến văn phòng của Tổng giám đốc, kế toán Chu lại nhắn nhủ: “Sếp nhỏ tên là Phó Dật Quân, chúng tôi đều gọi anh ấy là tiểu Phó tổng, cô cứ gọi anh ấy Phó tổng là được rồi.”
Đồ Tiểu Ninh gật đầu chỉnh lại quần áo.
Kế toán Chu gõ nhẹ cửa: “Tiểu Phó tổng, quản lý dịch vụ khách hàng của DR đến rồi”
“Mời vào.” Chất giọng trong veo lại có từ tính.
Đồ Tiểu Ninh được mời vào, không giống như mọi lần đi gặp các sếp ở các doanh nghiệp khác, anh không ngồi nghiêm chỉnh trước bàn, mà đứng cạnh bàn in trong góc.
Dáng người cao ráo, một tay đặt trên eo, một tay đặt trên máy in, đầu ngón tay gõ nhẹ có quy luật, tay áo xắn lên khuỷu tay, cà vạt được nhét tùy ý vào túi áo sơ mi, mái tóc chải chuốt gọn gàng, lông mày rậm, sống mũi thẳng tắp điển trai, đôi mắt như suối trong veo, nhìn có vẻ tầm ngoài 30.
Đồ Tiểu Ninh mở lời chào trước, “Phó tổng, chào anh, tôi là Đồ Tiểu Ninh, quản lý dịch vụ khách hàng của DR chi nhánh Tân Thành.”
Phó Dật Quân đảo mắt nhìn cô một cái, gật đầu nói: “Xin chào”.
Sau đó nhìn ra phía sau cô.
“Kế toán Chu, cô biết cách để photo ra bản thu nhỏ bằng máy này không? Tôi làm mà không được.”
Kế toán Chu bước qua: “Để tôi xem”
Cô ấy bấm vài cái, lại thử lại, giảm thì giảm rồi nhưng chữ in ra phương hướng không đúng bị cắt đi một nửa nội dung, cô ấy lại bấm tiếp, phương hướng đúng rồi nhưng chữ to ra lại không đúng.
“Ôi, làm sao mới sửa được đây?” Kế toán Chu bắt đầu lẩm bẩm.
Đồ Tiểu Ninh tiến về phía trước, vừa nhìn thấy máy photo này cùng nhãn hiệu với máy trong phòng làm việc ở chi nhánh DR trước đây, nói: “Hay là để tôi thử xem xem được không.”
Hai người đứng trước máy photo nhìn nhau một cái rồi lùi ra sau vài bước.
Đồ Tiểu Ninh cúi đầu nhìn màn hình của máy photo.
Mái tóc dài của cô xóa xuống trán, cô thuận tay vén ra sau tai, lô ra đôi tai và phần cổ xinh xắn.
Cô liếc mắt nhìn tiểu Phó tổng kia: “Anh muốn thu nhỏ hay phóng lớn bằng tầm nào?”
“Chỉ cần chỉnh cho nó bằng vừa trang giấy A4 là được rồi.” Cô mở bản sao, điều chỉnh tài liệu về kích thước cũ, sau đó ấn thu nhỏ lại 50%, đồng thời điều chỉnh hướng hộp giấy, cài đặt thành khổ A3 ngang, đồng thời định dạng trang cũng đổi thành A3.
Sau đó cô mở khay giấy bên dưới, lấy tập giấy ban đầu vốn đang đặt theo hướng dọc ra, điều chỉnh thanh nhựa cố định giấy rộng ra rồi đặt xấp giấy vào theo chiều ngang rồi cố định lại, cuối cùng đóng hộp giấy lại và bấm lệnh in.
Một trang in hoàn chỉnh đúng yêu cầu từ trong mấy photo chạy ra.
Kế toán Chu cầm lên xem rồi nở nụ cười: “Bây giờ thì đúng rồi, chính là như này, Tiểu Ninh khá thật đấy.”
Đồ Tiểu Ninh cũng cười: “Bọn em thường phải in bản thu nhỏ giấy phép kinh doanh cho khách hàng, làm một vài lần là quen thôi.”
Kế toán Chu gật đầu: “Vậy thì đúng rồi, giấy phép kinh doanh gốc cũng quá lớn rồi.”
Tiểu Phó tổng lấy tài liệu đã in ra xem xét, sau đó bỏ sang bên máy photo, anh ấy ngước mắt lại nhìn cô, có chút nói không hoàn chỉnh tên cô: “Cô Đồ?”
“Đồ Tiểu Ninh.” Cô đưa danh thiếp cho anh ấy.
Anh ấy nhận lấy xem, sau đó đưa tay lên túi áo sơ mi của mình, bỏ chiếc cà vạt ra, anh ấy lại nhìn cô, lịch sự đưa tay về phía ghế sofa: “Mời ngồi.”
Đồ Tiểu Ninh gật đầu bước đến ghế sofa, lại nghe anh ấy gọi kế toán Chu chuẩn bị chút trà.
Tiểu Phó tổng đi lại bàn lấy danh thiếp qua, khom người, đưa cho Đồ Tiểu Ninh, cô vừa ngồi xuống lập tức đứng dậy nhận lấy.
Trước đây đi gặp những sếp khác, khi đưa danh thiếp đều đặt trên bàn đẩy qua cho cô.
Còn kiểu đưa danh thiếp tử tế như anh ấy thế này thì khá ít.
Anh lại giơ tay mời cô ngồi, cử chỉ lịch lãm của một quý ông.
Đồ Tiểu Ninh chỉnh lại váy rồi lại ngồi xuống, hai chân nho nhã ngồi vắt sang một bên, tư thế ngồi cực kì thục nữ.
“Quản lý Đồ làm ở ngân hàng đã lâu chưa?” Phó Dật Quân ngồi xuống hỏi.
“Bốn năm rồi.” Đồ Tiểu Ninh trả lời, dù sao anh ấy cũng không hỏi thời gian làm quản lý dịch vụ khách hàng.
Anh nhướn mày, lúc đó kế toán Chu mang trà vào.
Đồ Tiểu Ninh đỡ lấy và cám ơn.
Cô ấy đưa xong trà đang chuẩn bị đi thì Phó Dật Quân nói: “Cô cũng lấy một quyển sổ ra đây.”
Cô ấy vâng một tiếng rồi quay lại lấy sổ.
“Là như này, trước đây công ty cũng là do cha tôi nắm quyền quản lý, do vấn đề sức khỏe nên để tôi tiếp quản, tổ chức lại nội bộ công ty, những ngân hàng trước đây hợp tác tôi cũng dự định sẽ chọn lại.
DR là ngân hàng thương mại hàng đầu, được mọi người đánh giá khá cao, vừa hay mượn cơ hội để tìm hiểu một chút.” Phó Dật Quân ngắn gọn súc tích nói luôn vào chủ đề, sau đó lại giới thiệu sơ lược phạm vi kinh doanh chính và tình hình kinh doanh của công ty.
Đồ Tiểu Ninh dùng laptop ghi chép cẩn thận, vừa hay kế toán Chu cũng mang sổ qua,
Đồ Tiểu Ninh bắt đầu đặt hỏi: “Phó tổng, tiêu thụ một năm của công ty là bao nhiêu? Doanh thu lập hóa đơn là bao nhiêu?”
“Năm ngoái một năm tiêu thụ khoảng 900 triệu, chúng tôi luôn khớp doanh thu lập hóa đơn 1-1.”
Đồ Tiểu Ninh vừa nghe quả nhiên là doanh nghiệp lớn, làm ăn lớn nên tài chính cũng rất là chính quy, nên cô cũng lựa thời cơ thăm dò nhu cầu tài chính của anh ấy: “Các gói sản phẩm của ngân hàng chúng tôi rất linh hoạt đa dạng, có thể tùy theo tình hình và nhu cầu vốn của khách hàng để thay đổi linh hoạt.
Không biết Phó tổng bên này có yêu cầu gì không?”
“Lãi suất thế chấp ở ngân hàng các cô là bao nhiêu?” Phó Dật Quân hỏi.
Đồ Tiểu Ninh trong lòng nghĩ, quả đúng là người nối nghiệp của doanh nghiệp lớn, cũng không phải là người dốt đặc cán mai, nhìn thấy kế toán Chu đứng dậy thêm trà cho bọn họ, cô thuận thế hỏi lại: “Phó tổng là định thế chấp gì vậy?”
Phó Dật Quận dựa vào ghế sofa: “Nhà xưởng công ty và bất động sản.”
“Đây là tài sản nòng cốt của quý công ty.
Trước đây đã có hợp tác với ngân hàng khác, có lẽ đã thế chấp cho họ rồi đúng không?”
“Đúng, thế chấp cho ba ngân hàng khác nhau, nhưng bây giờ tôi ghét phiền phức muốn gói gọn vào một bên cho nhanh.”
“Chiết khấu đối với khách hàng là doanh nghiệp của ngân hàng chúng tôi là 6-7%.” Đồ Tiểu Ninh chỉ nói một phạm vi.
“Vậy rốt cuộc là 6 hay 7%”.
Phó Dật Quân gặng hỏi.
“Cái này phải xem tình hình cụ thể của từng doanh nghiệp, nhưng quý công ty chất lượng rất tốt, tôi sẽ cố gắng để nâng lên 7%.” Đồ Tiểu Ninh nói, cũng chừa lại cho mình đường lui.
“Vậy còn lãi suất?”
Vấn đề mà mỗi người đều quan tâm đã đến rồi.
Đồ Tiểu Ninh không vội vã trả lời, chỉ hỏi lại: “Anh là đang hỏi đến lãi suất cho vay?”
“Đúng vậy.”
Đồ Tiểu Ninh bỏ bút xuống, “Phó tổng, nghe anh giới thiệu thì nguyên vật liệu của các anh đều là nhập khẩu, vậy thì phải thực hiện xuất nhập mậu dịch rất nhiều, trước đây chắc anh cũng đã từng tiếp xúc qua thư tín dụng nhập khẩu khi hợp tác với các ngân hàng khác đúng không?”
Lúc này thư ký Chu tiếp lời: “Có, có lúc mua hàng số lượng lớn từ nước ngoài, chúng tôi sẽ dựa vào phương thức này để thanh toán, nhưng tốc độ của nghiệp vụ này không nhanh bằng cho vay, hơn nữa thời gian phát hành ngắn, đến thời hạn còn phải làm hối cái gì ấy nữa.”
“Hối phiếu hoặc thanh toán hộ.” Đồ Tiểu Ninh nói giúp cô ấy.
“Đúng đúng đúng, làm cái này không thuận tiện như khoản vay, vì thế thưởng thì chúng tôi vẫn là ưu tiên vay hơn.”
“Nghiệp vụ quốc tế của DR chúng tôi rất thành thạo, có một hệ thống hoàn thiện, tốc độ không phải là vấn đề, đồng thời giá cả ở trong cùng ngành rất có ưu thế.” Đồ Tiểu Ninh bắt đầu tung hô về DR.
Phó Dật Quân dựa vào ghế sofa, một tay chống cằm tỉ mỉ nghe.
Đồ Tiểu Ninh lại tiếp tục: “Còn về những nghiệp vụ trong nước mà nói, công ty các anh là doanh nghiệp lớn, có đủ biên lai chứng từ đóng thuế, thay vì xin vay, sao không làm L/C nội địa nhỉ?”
Phó Dật Quân với kế toán nhìn nhau, anh có chút hứng thú “Ồ? Vậy ý của quản lý Đồ là?”
“Tôi chỉ muốn đưa ra một phương án phù hợp và tiết kiệm nhất cho quý công ty mà thôi.” Đồ Tiểu Ninh cũng nói thẳng.
“Nếu mở tài khoản thì sẽ được lợi hơn khoản vay ở những điểm nào?”
“Cụ thể thì còn phải xem phê duyệt cuối cùng, nhưng cho dù anh làm tài khoản tín dụng trong nước hay là nhập khẩu, chi phí khẳng định là đều thấp hơn khoản vay.” Cô nói.
Phó Dật Quân trầm ngâm dường như đang suy nghĩ, qua một lúc thì hỏi: “Về hạn ngạch thì sao?”
“Nếu anh dự định thanh toán khoản vay của các ngân hàng khác, tôi sẽ cố gắng nâng hạn ngạch lên mức cao nhất có thể, chí ít cũng sẽ không thấp hơn bọn họ.”
Đồ Tiểu Ninh chỉnh sơ qua tư thế ngồi, hai chân nhẹ nhàng vắt chéo, tiếp tục nói: “Nếu hợp tác thành công, khí đó tôi sẽ đặc cách xin thêm ưu đãi miễn phí đăng kí và chi phí thủ tục, hay nói cách khác, cho dù trên mặt hạn ngạch chúng tôi không có ưu thế đi nữa, thì về phần chi phí vẫn sẽ hạ thấp hơn cho quý công ty, cũng trở thành ưu thế của chúng tôi.” Cô thừa thắng xông lên.
Phó Dật Quân bắt đầu quan sát tấm danh thiếp của cô trong tay mình: “Quản lý Đồ khá tinh thông nghiệp vụ đấy.”
Cô khiêm tốn: “Dù sao cũng là công việc của tôi mà, cũng không dám nhận là thành thạo.”
Anh ấy cười không nói gì.
“Vậy Phó tổng, anh còn có vấn đề gì về ngân hàng của chúng tôi cần hỏi nữa không?” Cô nhấc cốc trà lên hỏi.
“Hiểu được kha khá rồi.”
Đồ Tiểu Ninh nhấp một ngụm trà, miệng tách vẫn lưu lại dấu son nhàn nhạt.
“Ngân hàng của chúng tôi ở trong nước mặc dù vẫn chưa được coi là siêu quần xuất chúng, nhưng bất luận độ linh hoạt trong nghiệp vụ, hay giá cả đều có ưu thế đặc biệt của mình, Phó tổng, anh có thể suy xét.”
Anh ấy không lập tức trả lời, ánh mắt lại dừng lại ở miệng cốc vẫn còn in vết son đỏ tươi, khóe miệng khẽ nhếch lên, “Được, tôi sẽ xem xét.”