Từ lúc Tề Úc thi vào đơn vị công lập thì đã không cùng chơi Pubg nữa, sau này anh ấy chia tay với Lăng Duy Y, lại càng không có cơ hội tụ tập để chơi chung.
Gặp mặt cuối tuần, lần nữa tụ tập lại Đồ Tiểu Ninh cảm thấy như đã trải qua mấy thế kỷ, lần trước bọn họ cùng nhau chơi Pubg thì cô vẫn còn là cẩu độc thân, bây giờ cô không những thoát ế, mà còn có được người chồng tốt nhất trần thế.
Có chút cảm động, nhưng cũng rất may mắn.
“Em họ của anh sắp có kỳ thi, không chơi được nữa, tổ đội ba người thiếu một.
” Tề Úc trong trò chơi nói to.
Rất lâu rồi Đồ Tiểu Ninh không chơi, lúc này tay có chút ngứa ngáy, cô thúc giục, “Vậy thì ghép ngẫu nhiên với một người.
”
Lăng Duy Y, “Gọi chồng của cậu đi!”
Đồ Tiểu Ninh, “…….
.
”
Tề Úc, “Đúng vậy, gọi chồng của em đi! Nhanh! Kêu gọi học bá!”
Đồ Tiểu Ninh đang ngồi xếp bằng trên sofa ở phòng khách, cô nhìn về phía phòng làm việc, ngẫm lại quyết định từ bỏ, cô nói, “Chồng của tớ đang bận, anh ấy đang tăng ca ở nhà.
”
Lăng Duy Y, “Kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi! Để anh ấy chơi game thư giãn một tí, nếu không, dây thần kinh sẽ luôn căng thẳng mệt mỏi đó!”
Tề Úc lên tiếng hùa theo, “Đúng vậy.
”
Đồ Tiểu Ninh vẫn còn đang lưỡng lự, “Anh ấy chưa chơi game bao giờ.
”
Tề Úc, “Không sao, chơi một chút thì sẽ biết thôi.
”
Lần này đổi lại Lăng Duy Y hùa theo, “Đúng vậy, hơn nữa, tụi mình có thể dẫn anh ấy “ăn gà”!”
Đồ Tiểu Ninh bị hai người này nói đến nhức đầu, liền gọi Kỷ Dục Hằng thử xem.
Cô gõ cửa phòng làm việc, “Ông xã.
”
“Vào đi.
”
Cô kéo cửa mở ra, nhìn anh với vẻ mặt chân thành, “Anh chơi ăn gà (Pubg) không không?”
Kỷ Dục Hằng: “…”
Cô nhìn ánh mắt dần dần thay đổi của anh là biết anh đã hiểu lầm, cô vội tắt mic trong game, sau đó giải thích: “Là một trò chơi, một trò chơi!”
Kỷ Dục Hằng dựa lưng vào ghế, “Làm sao lại lấy cái tên này?”
Đồ Tiểu Ninh cũng lười giải thích với anh, chỉ nói: “Thì anh có muốn chơi hay không? Hiện tại bọn em đang chơi ba thiếu một, tự động ghép ngẫu nhiên toàn đồng đội chơi gà lắm, cho nên muốn gọi anh tham gia.
”
Kỷ Dục Hằng ngồi đó một lúc mà không đáp lại.
Đồ Tiểu Ninh tiếp tục rủ rê, “Chơi vui lắm, hơn nữa không khó, bắt đầu rất nhanh, em sẽ kéo anh!” Cô còn vỗ vỗ ngực.
Kỷ Dục Hằng vẫn đang im lặng nhìn cô.
Đồ Tiểu Ninh lại nỗ lực đến cùng, “Kỷ tổng à, em chân thành mời anh đó! Đi thôi đi thôi!”
Cô cũng không ôm hi vọng nhiều, không ngờ Kỷ Dục Hằng lại thực sự tắt máy, cầm điện thoại lên, đứng dậy nói: “Tên đầy đủ của trò chơi là gì?”
Đồ Tiểu Ninh lập tức nói cho anh tên trò chơi, cô còn giúp anh tải xuống, sau đó mở lại mic, vui vẻ nói với Lăng Duy Y và Tề Úc rằng: “Đây rồi, tớ bắt được chồng tớ tới chơi rồi đây!”
Lăng Duy Y: “Oh yeahhhh! Để tớ mở mang kiến thức xem học bá chơi game có bá không!”
Kỷ Dục Hằng là học bá, thế nhưng anh cũng từng nói là anh chưa bao giờ chơi game, cho nên Đồ Tiểu Ninh có chút lo lắng anh lần đầu chinh chiến kéo cả đám thua luôn thì chẳng phải cô xấu hổ lắm sao? Nên cô phải tìm cho mình một đường lui trước, “Anh ấy trước giờ đều không chơi game, ván đầu tiên cứ để anh ấy làm quen trước đã.
”
Lăng Duy Y: “Được thôi.
”
Qua một lúc Kỷ Dục Hằng cũng đã tải xong, lúc đặt tên Đồ Tiểu Ninh cứ đòi đặt hộ anh, chọn cho anh một cái tên là [Người đàn ông của Ninh gia].
Kỷ Dục Hằng thò tay muốn giật lại điện thoại, quả nhiên là không hài lòng với cái tên này.
Đồ Tiểu Ninh không để cho anh thành công, “Vậy thì đổi thành ông xã của Ninh gia!”
Kỷ Dục Hằng lại càng không hài lòng, Đồ Tiểu Ninh nói, “Được được được, Kỷ Hitachi yêu Đồ Ninh lú.
”
Kỷ Dục Hằng nói, “Dài quá rồi.
”
Đồ Tiểu Ninh rút bớt lại mấy chữ, đổi thành [Hitachi yêu Mộc Ninh], đổi xong cô cũng không cho anh cơ hội để sửa, trực tiếp nhấn xác nhận, “Hì hì, được rồi.
”
Vì vậy Kỷ Dục Hằng đã login với cái tên này.
Đồ Tiểu Ninh đã thêm anh vào bạn tốt, Kỷ Dục Hằng vừa nhìn thấy, tên game của cô [Bố đời, Ninh gia].
Anh nghiêng đầu nhìn cô, Đồ Tiểu Ninh nhấc chân đá anh một cái, “Nè, đừng ngây ra thế, chấp nhận đi.
”
Kỷ Dục Hằng ấn chấp nhận.
“Chào anh rể.
” Lăng Duy Y chào hỏi ngay khi anh vừa vào.
“Xin chào.
”
Sau đó Tề Úc cũng chào hỏi trong game.
Còn đang ở trạng thái chuẩn bị, Đồ Tiểu Ninh nói sơ qua về lối chơi, dặn dò: “Lát nữa anh chỉ cần nhảy dù chung chỗ với Tề Úc là được rồi, mấy nút khác anh đừng có bấm loạn.
”
Kỷ Dục Hằng ừ một tiếng, hiểu sơ sơ về giao diện trò chơi.
Sau khi máy bay cất cánh, Tề Úc bắt đầu hỏi, “Các anh em, chúng ta nhảy ở đâu đây?”
Đồ Tiểu Ninh: “Chỗ cũ.
”
Vì vậy đã thực sự nhảy dù xuống chỗ cũ, khi mọi người tiếp đất, Đồ Tiểu Ninh nói với Kỷ Dục Hằng: “Lát nữa khi hạ cánh xuống đất, anh sẽ chạy cùng tụi em, nhìn thấy súng thì nhặt, bình thường thì súng tiểu liên và súng trường có lực sát thương khá cao, súng lục thì đừng nhặt, ba lô, mũ, giáp, bom, gói máu, nước tăng lực, bộ dụng cụ y tế, v.
v.
có thể nhặt được, hơn nữa anh phải để ý cái vòng tròn đó, chúng ta phải ở bên trong vòng tròn, nếu không sẽ bị khí độc đánh chết.
”
Khi mọi người ở trên mặt đất, Đồ Tiểu Ninh đang nói, thì [Hitachi yêu Mộc Ninh] đã sớm chạy, cô đuổi theo ở phía sau, “Này, sao anh lại chạy lung tung một mình làm gì!”
Họ đáp xuống gần cảng G, họ chỉ có thể chạy mà không có xe, Đồ Tiểu Ninh vốn dĩ muốn khuyên nhủ thêm vài câu, ai biết [Hitachi yêu Mộc Ninh] chạy rất nhanh, khi đến khu vực container, họ bắt đầu tìm kiếm đồ trang bị.
Đồ Tiểu Ninh đi theo anh, nhìn anh nhặt cái nào thì giải thích cái đó là gì cho anh, cuối cùng Kỷ Dục Hằng chỉ nói, “Em nhặt cái của em đi, đừng lo lắng cho anh.
”
Đồ Tiểu Ninh thầm nghĩ mình có lòng tốt hướng dẫn mà anh còn không cảm kích, được rồi, tự sinh tự diệt đi, vì vậy cô đã tự mình nhảy lên container nhặt trang bị.
Qua một lát sau lại nhìn [Hitachi yêu Mộc Ninh] cách bản thân càng ngày càng xa, Đồ Tiểu Ninh nhịn không được ngẩng đầu liếc nhìn anh, anh ngồi ngay ngắn, ngay cả tư thế ngồi chơi game cũng rất đẹp, không giống như dáng ngồi của cô, như một ông cụ lớn tuổi.
Cô nghĩ thôi cứ để anh bị trò chơi này đánh bại một chút cũng được, nên không nhắc nhở mà để anh chạy đi.
Qua một lúc sau, tiếng súng bắt đầu nổ gần đó, ba người Đồ Tiểu Ninh, Tề Úc và Lăng Duy Y trở nên cảnh giác.
“Nhanh nhanh nhanh, ai có đạn 556 không?” Đồ Tiểu Ninh cảm thấy đạn của mình không đủ.
Lăng Duy Y: “Của tớ còn không đủ để dùng, lực bất tòng tâm!”
Tề Úc: “Anh chỉ nhặt được cây AKM, dùng đạn 762, xin lỗi!”
Đột nhiên ở gần có tiếng bước chân, Đồ Tiểu Ninh nhìn thấy trong màn hình nhắc nhở cô đang ở gần đó, vội vàng nhảy lên thùng container để trốn, ai biết vừa mới nhảy lên đã bị đánh.
“Đậu móe.
” Cô bất ngờ không kịp phòng bị.
Còn đang đi tìm người thì lại bị đánh.
Đột nhiên “Pằng —— Pằng —— Pằng ——” ba lần liên tiếp.
Vào lúc Đồ Tiểu Ninh đang mắng và tìm kiếm vị trí của đối phương thì tên đó đã thành cái xác rồi.
“Là cậu cứu tớ sao Tề Úc?” Đồ Tiểu Ninh hỏi.
“NO!” Tề Úc phủ nhận.
“Lão Lăng?”
Lăng Duy Y vẫn đang tập trung loot đồ, “Chà chà, tên nhóc này nhặt được nhiều đồ ghê.
”
Đồ Tiểu Ninh đột nhiên ngầng đầu nhìn Kỷ Dục Hằng ngồi bên cạnh, lại dùng bàn chân đạp đạp anh, “Chẳng lẽ là anh?”
Kỷ Dục Hằng ngồi dịch ra thuận tay ôm chân cô vào lòng mà không ngẩng đầu lên, “Ừm.
”
Đồ Tiểu Ninh kinh ngạc, “Anh đứng ở đâu thế?”
“Khung sắt cao nhất.
”
“Vừa nãy anh cầm súng gì bắn vậy?”
“Súng bắn tỉa.
”
“Anh có scope 8x sao?”
“Không có, nhưng có một cái 4x.
”
“Anh làm sao nghĩ đến việc lên đó được vậy?”
“Tìm điểm cao để ngắm bắn không phải là chuyện thường sao?”
“……”
Lăng Duy Y nghe hai vợ chồng bọn họ nói chuyện thì bật cười, “Đồ Tiểu Ninh, tớ nghĩ cậu vẫn nên đi theo chồng cậu đi, đó là cái mà người ta gọi là chiến thuật.
”
Đồ Tiểu Ninh oán giận, “Cậu có thể im lặng rồi đó.
”
Cô cố chấp luôn muốn thành lập phe riêng của mình, nhưng cô nhanh chóng bị xóa sổ, một lúc sau, Tề Úc và Lăng Duy Y cũng bị giết chết.
Thật sự chỉ còn lại một mình Kỷ Dục Hằng, Tề Úc ở bên đầu kia nói, “Này, đúng là học bá, không những thành tích tốt, chơi game cũng rất giỏi, mới lần đầu chơi đã lập tức lên tay rồi.
”
Đồ Tiểu Ninh nghiêng người liếc nhìn, bo cuối chỉ còn lại ba người, cô không kiềm nổi sự vui mừng, “Ông xã, tụi em có thể vào top được hay không đều nhờ cả vào anh đó.
”
Kỷ Dục Hằng liếc nhìn cô, đột nhiên đưa điện thoại cho cô, “Vừa nãy không phải em rất lợi hại sao? Em bắn đi.
”
Lăng Duy Y lập tức ngăn lại, “Anh rể, đừng đưa cho cậu ấy, tốt hơn là anh chơi đi! Đồ Tiểu Ninh có bao giờ lấy được top1 đâu mà!”
“Nói xấu tớ là tớ đều nhớ hết đấy nhé, có gan thì lần sau bị knock đừng có kêu tớ cứu.
” Đồ Tiểu Ninh dỗi cô ấy, sau đó lại nói với Kỷ Dục Hằng, “Ông xã ông xã, thất bại hay thành công đều dựa vào lúc này!” Nói xong còn giúp anh nhìn xem.
“Xong rồi, vị trí chỗ anh không được tốt lắm, lát nữa vòng bo thu lại chỉ sợ là thu ở chỗ này.
”
Qủa nhiên, lời cô vừa nói ra thì bo thu lại, thật sự là thu ngay chỗ của anh, Đồ Tiểu Ninh vừa muốn chỉ anh làm sao để ẩn nấu bản thân, anh đã lao đến trước.
“Này này này! Anh như thế này thì dễ dàng để lộ lắm.
” Đồ Tiểu Ninh không ngờ anh lại hùng dũng thế này, trực tiếp xông thẳng vào khu vực an toàn.
“Tốc độ thu bo cuối thu nhanh hơn gấp mấy lần so với trước.
Chi bằng đánh cược thử một phen.
” Kỷ Dục Hằng phân tích, sự bình tĩnh này thật sự khiến Đồ Tiểu Ninh không tin anh mới chơi lần đầu.
Anh vừa vào vùng an toàn đã nằm xuống bụi cỏ, sau đó ném khói đều bốn phía, chỉ trong chốc lát liền nghe tiếng súng, là hai người khác đang bắn nhau.
Đồ Tiểu Ninh đẩy anh một cái, “Một chiêu dương đông kích tây, anh được đấy.
”
Một lúc sau thì xuất hiện tiếng súng khác, Đồ Tiểu Ninh chỉ muốn anh ở yên tại chỗ mà hưởng thụ, nhưng không ngờ rằng anh đã cầm súng bắn tỉa lên bắt đầu nhắm bắn.
“Pằng —— Pằng —— Pằng ——” lại là ba tiếng súng, giết sạch người cuối cùng.
Hệ thống hiện lên thông báo đội bọn họ giành được top 1, ăn gà thành công.
Tề Úc và Lăng Duy Y reo hò, Đồ Tiểu Ninh đã lâu lắm rồi không được top 1 cũng rướn người sang hôn Kỷ Dục Hằng.
“Ông xã, anh giỏi quá! Sớm biết anh lợi hại như vậy thì trước đây đã kéo anh chơi game rồi!”
Kỷ Dục Hằng ôm lấy cô, “Tụi em bình thường hay chơi cùng nhau sao?”
Đồ Tiểu Ninh lắc đầu, “Cũng không phải là thường xuyên, trước đây cuối tuần rảnh rỗi mọi người thường chơi vài ván, coi như là thư giãn giải tỏa áp lực.
Nhưng lúc trước ở nhà mẹ hay mắng em, cảm thấy em chơi từ sáng đến tối.
” Cô vừa nói vừa chạm vào vành tai của Kỷ Dục Hằng.
Anh nhìn cô, “Sau này tụi em chơi chung, nếu như anh có ở nhà anh sẽ chơi cùng.
”
“Thật sao?” Đồ Tiểu Ninh nghe vậy thì rất mừng.
“Ừm.
”
Đồ Tiểu Ninh vui vẻ vòng tay qua cổ anh, xoa xoa mặt anh, “Ông xã, anh thật tốt.
”
Kỷ Dục Hằng để yên cho cô xoa xoa, “Anh không thể chơi với em lúc bận công việc, còn lúc ở nhà, chỉ cần có thời gian rảnh thì anh sẽ chơi cùng em.
”
Trái tim Đồ Tiểu Ninh mềm nhũn khi nghe những lời này, ngoài miệng gọi một tiếng ông xã, vừa muốn hôn anh một cái thì chợt nghe thấy tiếng cười trộm của Lăng Duy Y và Tề Úc từ trong điện thoại.
“Này! Trước khi muốn thắm thiết thì nhớ tắt mic nhé! Phát cẩu lương cho ai xem đây?”
Sau đó Đồ Tiểu Ninh mới nhớ tới mình đã quên mic khi kích động, nhanh chóng cầm điện thoại lên, không cam lòng đáp lại, “Có bản lĩnh thì cậu cũng phát với Tề Úc đi!”
Lăng Duy Y: “Phát thì phát, ai sợ ai!”
Kỷ Dục Hằng lặng lẽ ngồi nhìn Đồ Tiểu Ninh cãi nhau với Lăng Duy Y, ánh mắt dịu dàng và khóe môi mỉm cười.
Đồ Tiểu Ninh nhìn ánh mắt cưng chiều của Kỷ Dục Hằng, trong lòng mềm nhũn.
Cuộc sống tuyệt vời nhất chính là khi bạn đang gây ầm ĩ, anh ấy lại đang cười…