“Trong lúc cạnh tranh ai tàn nhẫn hơn người đó thắng, trong số những quản lý trung tầng ở DR này, Kỷ tổng đúng là hậu sinh khả úy.” Lúc đang ăn cơm trưa, Đồ Tiểu Ninh nghe thấy có người bàn luận anh như vậy.
Hôm nay anh lại ngồi ăn cơm chung với bọn họ, DR luôn có một quy định bất thành văn, cán bộ trung cấp đều ngồi thành một cụm ăn cơm chung với nhau, không giống như anh thường hay ngồi ăn cơm với cấp dưới như vậy, nhưng không phải lần nào anh cũng thế, cũng sẽ có lúc ngồi cùng đồng cấp và cấp trên, dùng lời của bộ phận khác để mà nói thì chính là, anh là người có EQ rất cao,cũng rất có thủ đoạn, đi trên con đường rải đầy hoa nhưng đồng thời cũng không quên duy trì mối quan hệ với cấp dưới, hai mối quan hệ này giải quyết một cách thuần thục và nhanh gọn, như vậy không chỉ có được vị trí trong mắt lãnh đạo cấp cao, mà lại có thể đặt nền móng vững chắc trong mắt mọi người, sẽ hữu ích trong tương lai vào những thời điểm quan trọng và trở thành người chiến thắng lớn nhất.
Ngoài ra, việc chuyển tài khoản khách hàng vào sáng nay ngay lập tức đã đồn khắp ngân hàng, chức danh lãnh đạo của anh là giám đốc điều hành DR.
Hôm nay anh ở đây, Đường Vũ Hủy mới miễn cưỡng ngồi cùng với bộ phận, cô ta ngồi bên cạnh Đồ Tiểu Ninh, nhìn cô cái này không ăn cái kia cũng không ăn, khá là kén chọn.
“Đàn anh, cuối tháng sinh nhật thầy, anh có đi không?”Ánh nhìn của Đường Vũ Hủy đều dán lên người anh.
Đồ Tiểu Ninh đang ăn cơm, nghe thấy anh trả lời, “Cuối tháng trong nhà có việc.”
Đường Vũ Hủy ồ nhẹ một tiếng, ngữ khí rõ ràng có chút thất vọng, lại hỏi tiếp, “Là chuyện của cô sao? Bây giờ sức khỏe cô thế nào?”
“Vẫn tốt.”
Đường Vũ Hủy vẫn còn muốn nói thì bị cái nhìn của Triệu Phương Cương chặn lại.
“Lão đại, sắp tổ chức trận đấu bóng rổ giữa các ngân hàng thành phố C rồi, cậu có muốn tham gia đội bóng của DR không? Vừa hay đội chúng ta đang thiếu vị trí phòng vệ.”
“Bao giờ?”
“Tháng sau bắt đầu vòng loại, trận đầu tiên của chúng ta đấu với ngân hàng.”
Kỷ Dục Hằng nhìn anh ấy một cái rồi nói, “Việc sắp xếp đội bóng không phải quy về văn phòng quản à?”
Triệu Phương Cương hắng giọng.
“Kẻ hèn này bất tài, chính là đội trưởng đội bóng rổ, các thành viên trong đội tôi được quyền chọn.”
Nhiêu Tĩnh không nhịn nổi cười, “Vậy Kỷ tổng đi tham gia trận bóng sẽ phải gọi anh là gì đây?”
“Tôi tuyệt đối không có ý gì đâu ha lão đại.”
Kỷ Dục Hằng nhẹ nhàng bỏ đũa.”Tôi rất lâu rồi không chơi bóng.”
“So về kĩ thuật, khí thế càng phải so, lão đại, chỉ cần cậu ra sân thì đã khiến cho bọn họ chân run ba lần rồi.” Triệu Phương Cương chọc chọc đũa vào đĩa cơm, “Năm ngoái chỉ thua có một điểm, mà bị cả ngân hàng A cười suốt một năm, năm nay nhất định phải giành lại vinh quang.”
“Đàn anh khi còn học đại học từng là ngôi sao trong các trận bóng giữa các trường đại học lớn.” Đường Vũ Hủy thấy anh khiêm tốn nên nói giúp.
“Vậy thì lão đại càng phải tham gia rồi!” Triệu Phương Cương vừa nghe thấy thế thì lại càng bám dính không buông.
Kỷ Dục Hằng suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng đồng ý.
Triệu Phương Cương suýt chút nữa thì ôm chầm lấy anh, chợt ý thức ra anh là lãnh đạo, hơn nữa đây còn là căng tin, nên lại quay người ôm lấy Hứa Phùng Sinh, Hứa Phùng Sinh còn đang nuốt thức ăn suýt chút nữa thì bị Triệu Phương Cương ôm đến nghẹn.
Triệu Phương Cương vừa kích động xong lại gõ lên khay cơm của các đồng nghiệp nữ, “Trận đấu đều diễn ra vào cuối tuần, đến lúc đó các cô đều phải đến cổ vũ cho chúng tôi, khí thế trên sân dưới sân đều không thể thua.”
Nhiêu Tĩnh liếc anh ấy một cái, “Dưới sân thì có khí thế gì?”
Triệu Phương Cương lấy lại tinh thần, “Giải bóng rổ giữa các ngân hàng này được cho là một trận bóng, nhưng trên thực tế, nó giống như một cuộc tụ họp mạng quy mô lớn trong ngành, đến lúc đó, ngồi ở sân bóng chỉ là những tốp em gái trong ngành, chúng ta ở trên sân chơi bóng, các em gái ở dưới bục hò hét cổ vũ, cùng nhau khoe sắc, mỗi năm đều tác thành được cho một vài cặp đấy.”
Nhiêu Tinh khinh thường, “Anh không phải không thích tìm người cùng nghề sao?”
“Là tôi không tìm, chứ đâu có nói không cho các cô cơ hội sao?” Nói đến đây Triệu Phương Cương lại nhìn sang Đồ Tiểu Ninh, “Tiểu Đồ, đến lúc đó nhắm được ai cứ nói với anh, tuy anh không ủng hộ quen cùng nghành ngân hàng, nhưng mà không thể không thừa nhận, ngân hàng không có gì nhiều, chỉ có mỗi nhiều soái ca, nhất là đội bóng rổ, đó gọi là muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn chiều cao có chiều cao, nếu em thật sự nhắm được ai, chủ động làm quen không phải là không được.”
Đồ Tiểu Ninh im lặng ăn cơm không nói câu nào, tìm đối tượng cho cô?
Hứa Phùng Sinh chép miệng, “Đến lúc đó dưới sân há chẳng phải toàn xem lão đại hay sao?”
Triệu Phương Cương đắc ý, “Cái tôi muốn chính là hiệu quả này, các em gái đều chỉ đến xem DR chúng ta, không có ai cổ vũ cho đội khác, các cô cứ cổ vũ hết mình cho tôi, với cái khí thế ấy không phải là đã thắng rồi sao?”
Nhiêu Tĩnh lại được dịp tròn mắt với sự thông minh của anh ấy, Đường Vũ Hủy lại nhăn mặt, không nói một lời.
“Đúng rồi, ngày mai tan làm xong đi cùng anh.” Cái tên Triệu Phương Cương bướng bỉnh này lại gõ hộp cơm của Đồ Tiểu Ninh.
“Đi làm gì?” Nhiêu Tĩnh hỏi chuyện phiếm.
Triệu Phương Cương khoe khoang, “Dẫn Tiểu Đồ đi gặp mặt bạn học của tôi.”
Đồ Tiểu Ninh có thể cảm nhận thấy khá nhiều đôi mắt đang dán lên người mình, trong lòng thầm mắng Triệu Phương Cương vài câu, anh ấy có phải là bản thể của amidan sao, sao lại nói nhiều thế.
Hôm nay Kỷ Dục Hằng quả nhiên tan làm đúng giờ, Đồ Tiểu Ninh vừa hay cũng đi cùng những người khác.
“Lão đại, anh hiếm khi tan làm sớm ha.” Triệu Phương Cương nói, Đồ Tiểu Ninh tại sao nghe đều cảm thấy trong lời nói có hàm ý.
Mấy người đứng ở cửa thang máy, Kỷ Dục Hằng chỉ nói, “Có hẹn.”
Triệu Phương Cương vươn ra như một tên trộm, “Không phải là khách hàng chứ?”
Kỷ Dục Hằng chưa kịp nói tiếp, Triệu Phương Cương cảm thấy như là ngầm thừa nhận rồi, lại cười mơ hồ, “Là người khác giới à?”
Đường Vũ Hủy liếc nhìn anh, dường như tìm kiếm cái gì hoặc là giống như người khác đang đợi câu trả lời của anh vậy.
Thang máy đến, bên trong có người của bộ phận khác, đều chào hỏi một tiếng Kỷ tổng, Kỷ Dục Hằng bước vào, những người khác đi theo sau, cuộc nói chuyện cũng vì thế mà bị ngắt quãng giữa chừng.
Đồ Tiêu Ninh là người cuối cùng bước vào thang máy, thói quen đứng ngay gần cửa, thang máy đang trong giờ tan làm cao điểm, căn bản mỗi tầng đều dừng, người người lần lượt đi lên khiến mấy người bọn họ bị tách ra, Đồ Tiểu Ninh cũng bị đùn đẩy ngày càng lùi về sau, cho đến khi bị ép đến góc thì bị ai đó đỡ lấy eo, cô hơi quay lại thì thấy thấy anh lại rất tự nhiên thu lại ánh mắt.
Thang máy dừng ở tầng 3, có người hét to, “Nào nào nào, mọi người lùi bớt về sau đi.” Thế là lại có người lùi lại, đẩy cô lùi về phía sau, cả thân người đều dựa lên người anh, cô vén tóc sau vai sang một bên, để hơi thở của anh phả vào gáy nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ.
Sau khi về cô để xe vào chỗ để xe, đã thấy anh ở dưới lầu đợi rồi.
“Chỗ để xe của anh bây giờ để em để rồi, thế xe của anh để đâu?”
Đồ Tiểu Ninh đi về phía anh.
“Trước cổng khu nha.”
“Vậy thì anh mỗi ngày từ bên ngoài đi vào phải đi thêm một lúc nữa đấy.”
“Chỉ vài ba bước chân.”
Anh và cô đi từ cửa bên tiểu khu đi tắt qua chợ, đang nói thì có hàng xóm đến chào hỏi anh.
“Dục Hằng, cháu có bạn gái rồi à?” Đối phương là một người lớn, ông ấy dắt chó đi dạo, đang quan sát Đồ Tiểu Ninh.
Chú chó kia là một chú labrador màu đen, thích quấn người, nhìn thấy Đồ Tiểu Ninh đã muốn bổ nhào lên người cô.
Đồ Tiểu Ninh không sợ chó, chỉ là con chó to lớn đen sì kia nhìn trông có chút dọa người.
Cô nghe thấy anh nói, “Vợ cháu ạ.” Lại giới thiệu với Đồ Tiểu Ninh, “Đây là bác Lâm, hàng xóm nhà mình.”
Đồ Tiểu Ninh lễ phép cười chào hỏi một tiếng.
Đối phương kéo sợi dây xích giữ con chó lại, biểu cảm ngạc nhiên, “Cháu kết hôn lúc nào thế?”
“Một thời gian trước ạ.”
Người kia lại không nhịn được nhìn thêm Đồ Tiểu Ninh hai cái, “Cái thằng nhóc này, vậy mà cũng không thấy thông báo gì?”
“Bọn cháu chỉ đi du lịch kết hôn cũng không tổ chức tiệc mừng, vài hôm nữa sẽ gửi mọi người ít kẹo mừng.”
“Cái thằng bé này, chẳng trách mấy hôm trước mẹ cháu trở về sắc mặt rất tốt, hóa ra là có con dâu rồi.”
Kỷ Dục Hằng cười, lại hỏi han thêm vài câu rồi mới dời đi.
Chợ thật ra cách nhà anh rất gần, Đồ Tiểu Ninh cảm thán, “Quả nhiên vị trí địa lý tốt, xung quanh cái gì cũng có, rất thuận tiện.”
Chỉ là hai người mặc bộ đồ công sở tinh tế đi ở đây trông có vẻ không phù hợp.
“Hay là mua ít tôm bồi bổ cho mẹ?” Đi được một vòng, Đồ Tiểu Ninh đi đến gian hàng thủy hải sản.
“Mẹ không được ăn quá nhiều đồ bổ.”
“Chỉ bỏ vài con vào trong cháo của mẹ thôi, còn lại để bồi bổ cho anh.” Đồ Tiểu Ninh nói xong thì đi chọn tôm.
Kỷ Dục Hằng đi phía sau cô, thấy cô hỏi liền mấy người bán hàng, sau cùng vẫn trở về người đầu tiên.
Cô vừa đi vừa lẩm bẩm, “vẫn là nhà kia rẻ nhất.” Lúc chọn cũng rất nghiêm túc, cô không để chủ hàng phải động tay.
“Cháu gái à, cô chọn như vậy tôm của tôi sắp bị cô giày vò đến chết rồi.”
“Tôm này cũng không phải cá vàng, làm sao mà vừa lật đi lật lại vài cái đã chết được, cô đừng tưởng cháu không thấy nhé, vừa nãy cháu đã nhìn thấy cô bỏ tôm chết lẫn vào rồi.”
Chủ hàng trừng mắt nhìn cô, “Cô đừng có mà ăn không nói có, tôi kinh doanh quang minh chính đại.” Sau đó lại đổ tôm vừa múc trở lại, “Cho cô chọn lại đấy, được chưa?”
Đồ Tiểu Ninh chỉ tôm đang bơi trong một khoang nước khác” Cháu muốn bên kia.”
Người bán hàng múc một vợt, lại lắc lắc cho rớt bớt nước, lại bỏ tôm vào trong túi đen.
“Cô múc rồi lại xóc xóc sơ sài như thế, nước vẫn chưa ráo hết kìa.” Đồ Tiểu Ninh lại nói.
“Bà cô à, tôi chỉ múc bằng cái rổ rỗng, cô muốn tôi xóc thế nào nữa?” Chủ hàng đã buộc tôm lại rồi, nói luôn một câu, “70.”
Đồ Tiểu Ninh liếc nhìn, “Nhiều như vậy à?”
“Cô tự mình nhìn từ đầu đến cuối đấy, đúng không chàng trai?”Chủ hàng biết Kỷ Dục Hằng đi cùng cô, nên nhìn anh.
Anh không đáp lời, chỉ giúp cô nhận túi tôm từ người bán hàng.
Đồ Tiểu Ninh cũng không nói gì nhiều, hai người lại đi mua rau, lúc đi ra Đồ Tiểu Ninh giơ tay ra trước mặt anh, “Đưa tôm cho em.”
Kỷ Dục Hằng đưa tôm cho cô, nhìn cô cân nó trên cân công bằng ở cửa, sau đó đâm thủng túi, bên trong chảy ra không ít nước.
Đồ Tiểu Ninh hừ một tiếng, “Xem xem, cố tình đổ thêm nước vào túi tăng thêm một khoản đây mà.” Lại để lên cân công bằng một lần nữa, quả nhiên nhẹ hơn lúc nãy kha khá.
Kỷ Dục Hằng nhíu mày, có chút bất ngờ nhìn cô, “Em còn biết chiêu trò này.”
“Anh thực sự nghĩ em nhàn nhã mười ngón tay không chạm nước xuân thật hả?” Đồ Tiểu Ninh nhấc túi tôm quay lại, “Đi, đi tìm bà ta.”
Chứng cứ rõ rành rành, còn thêm chuyện cô đi cùng một người đàn ông, chủ hàng cũng không dám làm to chuyện, chỉ có thể cúi đầu nhận sai và trả lại số tiền chênh lệch.
Thật ra không phải nhiều nhặn gì, Đồ Tiểu Ninh sợ Kỷ Dục Hằng cảm thấy cô chuyện bé xé ra to, còn giải thích thêm, “Tuy chỉ là vài đồng bạc, nhưng không thể cứ câu nệ loại làm ăn không thành thật như vậy.”
Kỷ Dục Hằng rất biết lắng nghe, “Chính xác.”
Trên đường về hai tay Kỷ Dục Hằng đã đầy đồ rồi.
“Chồng à, anh có mệt không? Thật ngại quá, để anh phải làm khuân vác rồi.” Đồ Tiểu Ninh hai tay trống rỗng, giả vờ ân cần hỏi.
Kỷ Dục Hằng lại trả lời một nẻo, “Trước đây em cũng thường xuyên đi mua thức ăn à?”
“Cũng không hẳn là thường xuyên, lúc còn nhỏ cha mẹ em bận đi làm suốt, nghỉ hè hay nghỉ đông sẽ ghi những đồ cần mua thành một danh sách bảo em đi mua, như vậy khi họ đi làm về có sẵn đồ để nấu luôn chứ không cần đi chợ nữa, tiết kiệm thời gian, sau này khi em lại lớn hơn chút nữa có thể nấu nướng rồi, cũng có thể học được nấu vài món đơn giản.” Cô hỏi lại, “Làm sao? Nhìn em không giống người biết làm việc nhà à?”
Anh chỉ nói, “Đang chờ xem xét.”
Đồ Tiểu Ninh lẩm bẩm, thuận miệng nói, “Em nói rồi, chẳng qua là do em lười, không phải là không biết, nếu là chuyện em không thích thì có nói cũng vô dụng, đến cả cha mẹ em còn không khuyên nổi em, nếu là chuyện em thích thì cho dù làm trâu làm ngựa em cũng làm.”
Kỷ Dục Hằng đi chậm lại, cảm giác anh không theo kịp cô lại quay lại, “Có phải rất nặng không? Để em giúp anh một tay.”
Nhưng cô vẫn không giành xách hộ anh được, gần chợ đông người và xe cộ qua lại, Kỷ Dục Hằng bảo cô đi cẩn thận.
Đồ Tiểu Ninh ồ một tiếng đi bên cạnh anh, anh lại bảo cô đi bên phải của mình, Đồ Tiểu Ninh cũng ngoan ngoãn đi bên phải của anh, như vậy cô có thể đi gần lề đường mà không lo bị đụng trúng, nhưng lại cảm giác đôi chân dài của anh lại bước nhanh, cô có chút không theo kịp.
Bất ngờ giơ tay trái ra nhét vào túi áo anh.
Kỷ Dục Hằng nhìn cô, cô lại giơ năm ngón tay phải ra vẫn tự độc thoại như là đang tính toán gì đó.
Anh chuyển ánh mắt về phía trước, bước chân cũng chậm lại.
Qua một lúc, Đồ Tiểu Ninh quay sang nhìn anh, dường như cách một lớp áo cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh.
Tay cô để trong túi áo anh càng sâu hơn..