Văn Phòng Chủ Tịch Phi Nhân Loại

Nhà của boss không có yêu ma quỷ quái kinh hồn khiếp vía, không có tranh chữ quý hiếm từ đời tám hoánh nào đó, cũng không có kỳ trân dị thảo chất đầy như núi. Nhà của boss an vị ở tầng thứ tư của một khu chung cư cũ kỹ yên tĩnh, một phòng ngủ một phòng khách một phòng ăn một phòng làm việc, cực kỳ sạch sẽ, bài trí theo phong cách hiện đại nhưng cũng không mất đi vẻ ấm cúng, cực kỳ khiến người ta —— thất vọng!

Thước Cần lượn khắp các phòng tuần tra hết một lượt sau đó quay lại phòng khách ngồi xuống ghế sô pha, tỏ ra cực kỳ bất mãn: “Cũng bình thường mà. Làm tôi còn tưởng phải quỷ dị lắm.”

Thiều Khuynh Tri đem túi lớn túi nhỏ mang vào bếp, đi ra nhìn hắn: “Cậu thích quỷ dị đến mức nào?”

“Rõ ràng anh bảo nhà anh có nhiều thứ tốt!” Thước Cần cảm thấy bản thân bị lừa gạt nghiêm trọng.

“Đúng mà. Cậu xem, tủ lạnh nhà tôi có rất nhiều đồ ăn, trong phòng làm việc có rất nhiều bộ sách kinh điển, trong bếp có rất nhiều gia vị, đều là thứ tốt cả. Đương nhiên quan trọng nhất là nơi này có một chủ nhân vô cùng tốt.” Thiều Khuynh Tri chỉ vào chính mình.

“…… Mấy lời này nghe sao lại giống như tự đề cử bản thân để tìm vợ thế này?” Trong đầu Thước Cần bắt đầu hiện ra các loại tình tiết trong tiểu thuyết, “Có phải câu tiếp theo là đáng tiếc nơi này vẫn còn thiếu một nữ chủ nhân xinh đẹp, sau đó hỏi nữ chính em có nguyện ý cùng anh cùng nhau khiến căn nhà này trở nên càng thêm tốt đẹp hơn không?”

Thiều Khuynh Tri trầm mặc: “Cậu bảo tôi phải tiếp tục loại đề tài này như thế nào đây?”

“…… Thôi anh đi nấu cơm đi.”

Thiều Khuynh Tri xoay người vào bếp. Thước Cần bắt chéo chân ngồi trên sô pha, vừa gặm táo vừa bật TV xem, ngồi chờ bữa tối ra lò.

“Vào đây cắt bông cải ra rồi rửa đi.” Thiều Khuynh Tri từ trong bếp gọi vọng ra.

“…… Anh mời tôi ăn cơm cơ mà!” Thước Cần vô cùng đúng tình hợp lý gặm táo.

“Đúng vậy. Cho nên đồ ăn tôi đã mua rồi, nấu cũng là tôi nấu. Tôi chỉ nhờ cậu rửa rau cũng không được sao?” Thiều Khuynh Tri trên tay cầm theo con tôm hùm đứng ở cửa phòng bếp.

Biết ngay trên đời này làm gì có bữa tối miễn phí!

Thước Cần dựa theo chỉ đạo của Thiều Khuynh Tri đứng trước chậu rửa mân mê gần nửa tiếng. Mặc dù khiến cho nước văng tung tóe khắp nơi, nhưng tốt xấu gì ít nhất rau cũng được rửa sạch.

“Pha nước chấm.” Thiều Khuynh Tri lợi dụng triệt để giá trị sức lao động, đưa sang cho hắn một cái bát.

“Anh chắc không? Lát nữa còn muốn có bữa tối để ăn không?”

“Không có kinh nghiệm thì vẫn phải có vị giác chứ? Cứ dựa theo khẩu vị mà pha, nếm thấy chưa ổn thì điều chỉnh tỷ lệ.”

“Anh tin tưởng tôi thật đấy.”

“Vì tôi là một ông chủ tốt.”

Thước Cần nhận lệnh bắt đầu công cuộc phân biệt một đống gia vị “Nó biết mình mình không biết nó”.

Phố xá bắt đầu lên đèn, cửa sổ các nhà cũng bắt đầu sáng lên mang theo hương vị cuộc sống thường nhật. Trong phòng bếp nhà Thiều chủ tịch truyền ra tiếng bát đĩa nồi chảo va vào nhau leng keng loảng xoảng, tiếng băm chặt lạch cạch lạch cạch, thỉnh thoảng còn xen lẫn vào vài tiếng kêu gào “Nhạt quá” “Chua quá” “Kinh quá” cực kỳ không hài hòa…

Thiều Khuynh Tri sơ chế cá hồi, thuận tiện thưởng thức biểu cảm vô cùng phong phú của Thước trợ lý, trong lòng có một cảm giác sung sướng kỳ lạ. Y đã sớm đánh mất nhận thức đối với cái gọi là thời gian, nhưng giờ phút này không hiểu sao lại có một loại lỗi giác muốn thời khắc này cứ như thế kéo dài mãi.

Một tiếng sau, bữa tiệc lớn phong phú được dọn lên bàn ăn.

Thước Cần lấy trong tủ rượu ra một chai Chateau Mouton 1986.

“Anh rõ ràng có đồ tốt mà còn giấu!”

“Không phải bị cậu tìm được rồi sao?” Thiều Khuynh Tri cười cười, thuận tay lấy xuống hai ly rượu.

Thước Cần ngồi xuống cầm lấy dao dĩa: “Tôi ăn đây. Anh cứ tự nhiên đi.”

Có lẽ là do gia giáo Thước gia, Thước Cần trong lúc ăn một câu cũng không nói, vô cùng im lặng. Hắn xiên một miếng cá chấm vào nước tương bản thân pha, bỏ vào trong miệng, nhịn không được phá lệ kêu lên: “Tôi đúng là thiên phú dị bẩm mà! Ngon quá đi mất! Sao lại ngon thế này cơ chứ!”

“Về sau sang đây giúp tôi nấu cơm đi, đừng lãng phí tài hoa của cậu.” Thiều Khuynh Tri đề nghị.

Thước Cần bĩu môi: “Anh đúng là nước phù sa không chảy ruộng ngoài.”

Thiều Khuynh Tri mỉm cười, trong lòng lại có chút giật mình. Câu nói vừa rồi cũng không phải hoàn toàn là nói đùa, bên trong có bao nhiêu phần là thật ngay cả chính bản thân y cũng chưa từng nghĩ đến.

Có lẽ vì người này rất thú vị, còn cuộc sống của bản thân mình đã quá mức nhàm chán rồi, phải không?



“Này, tôi không rửa bát đâu. Rửa bát các thứ là công việc tàn ác nhất trên đời!” Thước Cần nằm trên sô pha xoa bụng kháng nghị.

“Cơm tôi nấu thế nào?” Thiều Khuynh Tri đột nhiên hỏi.

“Ăn ngon! Còn hơn cả đầu bếp chuyên nghiệp!” Thước Cần quyết đoán vuốt mông ngựa.

Thiều Khuynh Tri lúc này mới vừa lòng đi vào bếp thu dọn bát đĩa.

Khen một câu đã thỏa mãn như thế, boss à ngài quá ngây thơ rồi!

“Này, trước đây chưa có người nào đến đây thật à?” Thước Cần đi đến trước cửa bếp, hỏi bâng quơ.

“Đúng vậy. Thực ra không phải là chưa từng có ai đến, nhưng tất cả đều không phải người.” Thiều Khuynh Tri tùy tiện đáp.

“…… Coi như tôi chưa hỏi đi.” Thước Cần chậm rãi nhích về phòng khách, nửa đường lại vòng ngược lại, cực kỳ bát quái hỏi, “Yến Tây Như đến đây bao giờ chưa?”

“Sao? Sợ anh cậu đến chậm một bước à?” Thiều Khuynh Tri nói trúng tim đen.

“Anh không cần nói trắng ra như thế, tôi cũng chỉ lo lắng cho hạnh phúc sau này của anh hai thôi. Nếu như hai người có gì đấy thì cứ nói thẳng ra, đối với tất cả mọi người đều tốt.” Thước Cần ngửa đầu nhìn trần nhà.

“Không phải cậu đã mật báo chuyện Tây Như bị ốm cho anh cậu rồi sao? Còn băn khoăn chuyện này để làm gì?”

“Tôi thế này gọi là lo trước lo sau, anh chẳng hiểu gì cả.” Hắn nằm vùng nằm đến quen rồi, sao có thể không chuyên nghiệp cơ chứ!

“Yên tâm, tôi với cậu ấy là bạn tốt nhiều năm rồi, không có quan hệ gì khác đâu, hoan nghênh Thước nhị thiếu cố gắng theo đuổi. Nếu cần tôi có thể đại diện bên nhà mẹ đẻ tặng một phần của hồi môn.”

“Anh thật là, đến đồng đội 100 năm cũng đem bán……”

“Đâu chỉ 100 năm, đến tận…….”

“…… Được rồi, đừng nói, tôi không muốn nghe con số cụ thể đâu.” Thước Cần vịn tường câm nín đi ra phòng khách.

***

“Vương Thuật chưa từng kết hôn, trước đây ở bên ngoài cũng qua lại với khá nhiều phụ nữ, dù sao kẻ có tiền bao giờ cũng có chút tật xấu, không có gì đáng ngạc nhiên. Vấn đề là trong khoảng hai năm gần đây ông ta chỉ đi lại với duy nhất một người, nhưng chưa từng thấy ông ta dẫn người phụ nữ kia ra người, bạn bè thường giao du với Vương Thuật cũng không ai biết tên tuổi hay lai lịch của cô ta.” Ninh Cửu Nguyệt vừa đến công ty đã nhanh chóng báo cáo tình hình với Thiều Khuynh Tri.

“Như vậy tức là thực sự tồn tại một người phụ nữ bí ẩn bên cạnh ông ta.”

“Nếu không để tôi đi tiếp cận cô ta xem?” La Vũ nói.

Thiều Khuynh Tri lắc đầu: “Nếu cô ta đã có bản lĩnh làm ảnh hưởng đến linh khí đất trời, vậy cậu có đi cũng chưa chắc đã có thể an toàn trở ra. Nếu cô ta chỉ là một nhân vật nhỏ, có điều tra cũng vô dụng. Vấn đề là phải dùng cô ta để dụ cá lớn ra ngoài.”

“Làm thế nào?”

“Vương Thuật vừa mới bán một viên dạ minh châu mà, phải không? Có thể lợi dụng nó để xuống tay.” Thiều Khuynh Tri quay đầu nhìn Thước Cần, “Gạo kê, lần này có lẽ phải làm phiền anh hai cậu xuất lực rồi.”

Gạo kê…… Ăn của anh một bữa cơm thì anh bắt đầu gọi bậy thế này à!!! Nhưng mà tôm hùm trứng cá của người ta cũng đã ăn rồi, hắn sao có thể không biết xấu hổ mà dị nghị cơ chứ…

Thước Cần thở dài: “Tôi nói cũng vô dụng. Anh cứ bảo Yến Tây Như mở miệng đi, đảm bảo anh hai tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ trên cả xuất sắc.”

“Nói như cậu, sao tôi lại có ảo giác như đang đem bán con gái thế này.” Thiều Khuynh Tri nhíu mày.

“Boss, tin tôi đi, tuyệt đối không phải là ảo giác đâu.”

***

Yến Tây Như hôm nay không có tiết dạy, sau khi đến trường dạo một vòng, quyết định bỏ qua việc viết luận, ôm cái đầu vẫn còn ong ong định về nhà ngủ, nhưng vừa mới ra khỏi cổng chưa được hai bước đã có người chắn trước mặt.

“Tây Như! Bị ốm sao không ở nhà lại còn đến trường? Cậu cứ thế này làm sao tôi yên tâm được!”

Yến Tây Như hoa mắt chóng mặt ngây người nhìn chằm chằm người trước mặt, có chút dở khóc dở cười: “Anh là ai?”

“…… Ốm đến mức ngay cả tôi là ai cũng không nhận ra!” Thước Thừa Dụ vội vàng kéo người qua, đặt tay lên trán đối phương.

Yến Tây Như: “…….” Thước nhị thiếu ngài nghe không hiểu ý tôi hay là cố ý giả ngu thế…

Hôm qua lúc nhận được tin nhắn của Thước Cần, Thước Thừa Dụ suýt nữa đã bỏ lại cả một phòng họp quản lý cấp cao để chạy về. Công tác đi lúc nào không đi lại đi ngay lúc người ta bị ốm! Với cá tính của Yến Tây Như nếu bệnh nhẹ chắc chắn không phải gọi điện cầu viện, nhất định là đang ốm rất nặng, cực kỳ không thoải mái mới phải nhờ người đến giúp! Không có ai bên cạnh, gọi điện lại không nghe, thật sự là sốt ruột chết mất!

Thước Thừa Dụ vội vàng cho kết thúc hội nghị sớm cũng đã hết chuyến bay trở về. Sau khi cân nhắc thời gian tự lái xe về so với chờ chuyến bay sớm sáng mai, Thước nhị thiếu nhẫn nhịn thức trắng một đêm. Hậu quả là đồng chí tài xế lái xe ra sân bay đón người cũng phát hoảng: Thước đổng, tôi đã lái như xe đua công thức 1 rồi, ngài còn bắt tôi vượt đèn đỏ nữa thì kiểu gì cũng bị treo bằng mất thôi…

Thước Thừa Dụ buông tay xuống, sắc mặt âm trầm: “Có phải đau đầu lắm không?”

Yến Tây Như vô thức gật gật đầu.

“Có phải đầu óc mơ hồ cơ thể đau nhức, cả người nóng ran nhưng lại thấy rét không?” Ngữ khí càng nghiêm khắc.

“……” Gật đầu.

“Có phải không chịu uống thuốc cũng không chịu đi khám đúng không!”

Yến Tây Như đầu còn chưa kịp gật đã bị Thước Thừa Dụ kéo cổ tay mở cửa nhét vào xe.

“Cậu cũng thật là, có phải định đợi đến lúc sốt đến viêm phổi mới biết sợ không!” Thước Thừa Dụ vừa vội vừa tức, nhấn mạnh chân ga lao đi.

Yến Tây Như ngồi bên cạnh khẽ lầm bầm: “Tôi đã sốt bao giờ đâu, làm sao mà biết được……”

Xe ô tô cứ thế phóng đi, để lại mình tài xế đứng hiu hắt trong gió trước cổng trường.

Thước đổng, tốt xấu gì ngài cũng phải để lại chút tiền để tôi bắt taxi về chứ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui