Văn Phòng Chủ Tịch Phi Nhân Loại

“Nó nó nó vừa nói cái gì cơ?” Thước Cần hoàn toàn không hiểu tại sao bản thân lại hỏi một vấn đề kỳ dị thế này.

Thiều Khuynh Tri bước đến chỗ hắn, nhấc chân cọ cọ vào bụng con gà kia, đẩy nó về phía bụi cỏ. Con gà rừng lại phát ra hai tiếng kêu kỳ quái, rúc đầu chạy thẳng vào.

“Nó nói ‘tượng xà’.”

Thước Cần ngó nghiêng khắp nơi: “Cái gì giống rắn cơ? Rắn ở đâu?”

Thiều Khuynh Tri chỉ vào bụi cỏ: “Loài động vật này tên là Tượng Xà, cũng là một loại thần thú thượng cổ. Ngoại trừ việc tiếng kêu hơi kỳ lạ thì không khác mấy so với gà thông thường”.

Thước Cần nhíu mày: “Nhìn nó có giống rắn đâu.”

“Không phải trông nó giống rắn, mà nó là ‘Tượng Xà’.” Thiều Khuynh Tri kiên nhẫn lặp lại.

“Nhưng rõ ràng là nhìn nó không giống rắn mà….” Thước Cần nhỏ giọng than thở.

Thiều Khuynh Tri nheo mắt, “Loài động vật kia, tên là Tượng Xà, Tượng trong Thiên tượng (1). Còn gì thắc mắc không?”

“Không còn gì nữa. Tôi biết rồi.” Thước Cần nghiêm túc gật đầu.

Khóe miệng Thiều Khuynh Tri lại cong lên, một lần nữa quay về vẻ hòa ái dễ gần hằng ngày: “Tốt lắm. Chúng ta đi tiếp thôi.”

Thước Cần quả thực khóc không ra nước mắt. Con mẹ anh! Đồ phát xít! Đồ chủ nô! Đồ Thiều Bác Bì! (2) Đồ cuồng khống chế!

Đi tiếp một lúc, Thiều Khuynh Tri đột nhiên dừng bước. Thước Cần cắm đầu cắm cổ đi phía sau y cứ thế oanh oanh liệt liệt đem mũi phang thẳng vào lưng đại boss, đau đến ứa nước mắt.

Hắn hít hít vài tiếng, ôm lấy sống mũi đau buốt: “Vỡ rồi! Cái mũi đẹp đẽ của tôi QAQ! Anh ăn cái gì mà lưng cứng như thép thế hả!”

Thiều Khuynh Tri kéo tay hắn xuống, cực kỳ không biết thương hương tiếc ngọc véo một cái lên cánh mũi đỏ ửng của Thước Cần: “Không vỡ được. Nếu vỡ thật thì cứ tính vào tai nạn lao động, bảo hiểm trả.”

“……” Đồ vô nhân đạo!!!

Thiều Khuynh Tri xoay người chỉ vào một gốc cây đại thụ phía trước: “Đây là sa đường.”

Thước Cần ngẩng đầu, trước mắt là một gốc cây lá thưa, phiến lá hình tròn, xen lẫn trong tán lá là những đóa hoa màu vàng nhạt, quả đỏ sai trĩu, nhìn qua như giống như táo, tươi ngon đỏ thẫm.

Thiều Khuynh Tri vươn tay hái xuống hai quả trên cành cây gần chỗ bọn họ nhất, đưa cho hắn: “Nếm thử đi. Trong Lã thị Xuân Thu (3) Lã Bất Vi đã viết “Quả chi mỹ giả, sa đường chi thực”. Vị của nó rất ngon.”

Thước Cần chậm rãi đưa tay nhận lấy, trong đầu điên cuồng tính toán xem bây giờ trong ba phương án bỏ của chạy lấy người, chống đối cấp trên và ngậm đắng nuốt cay ăn cái thứ có nguy cơ chứa độc tố cao này, phương án nào có tính khả quan nhất, cuối cùng vẫn phải đau đớn nuốt nước mắt vĩnh biệt hai phương án đẹp đẽ đầu tiên. Hắn dùng ống tay áo cọ cọ bên ngoài vỏ quả, ai oán lầm bầm: “Còn chưa rửa nữa…”

“Thực vật ở đây phát triển trong môi trường tự nhiên trong lành vốn có, cả đất, nước và không khí đều không có chất ô nhiễm. Nếu cậu vẫn không yên tâm thì đem ra con suối nhỏ đằng kia rửa đi.” Thiều Khuynh Tri chỉ về phía cây cối âm u sương mù dày đặc.

“Không cần đâu.”

Thước Cần quyết định đau dài không bằng đau ngắn, đằng nào cũng chết, nhắm chặt hai mắt anh dũng cắn mạnh một cái. Thịt quả mềm mại được cắn xuống, một dòng chất lỏng ngọt lịm lập tức tràn vào khoang miệng, ngọt đến khó tin.

Hắn trừng mắt nhìn chằm chằm thứ quả màu đỏ trên tay vài giây, sau đó hai ba phát đã gặm sạch hai quả sa đường.

Thước Cần chép chép miệng, duỗi tay ra trước mặt Thiều Khuynh Tri: “Cho quả nữa được không?”

“……” Thiều Khuynh Tri phũ phàng gạt tay hắn, “Mỗi lần chỉ được ăn tối đa hai quả. Sa đường ở đây rất quý, nguồn cung có hạn. Giá thị trường là 20000 một quả đấy.”

“…….” Mẹ nó đúng là gian thương! Thước Cần xoa xoa bụng, có cảm giác đang nhìn thấy tiền ào ào bay ra khỏi túi, “Cái tôi ăn rồi có trừ vào tiền lương không?”

“Nhân viên được miễn phí trong phạm vi số lượng giới hạn, đây là một phần chế độ phúc lợi mà cậu được hưởng. Rõ ràng cậu không đọc hợp đồng.”

Tạ ơn trời phật đại boss vẫn chưa thoái hóa đến độ mất hết lương tri.

“Boss, anh cho tôi ăn cái này làm gì? Đừng bảo đây là nhân sâm nghìn năm ăn vào trường sinh bất lão đấy nhé ha ha ha………..”

“Thứ đấy chỉ có trong truyền thuyết thôi, trên đời không có thật đâu.  Sa đường có nguồn gốc từ núi Côn Lôn, được nuôi lớn bằng linh khí trời đất, người ăn vào có thể ngăn nước, không bị chìm. Như vậy cho dù cậu không biết bơi cũng không lo chết đuối.”

…….. Tiếng cười của Thước Cần im bặt. Đệch, cái thứ này mới đúng là chỉ có trong truyền thuyết! Cmn còn lừa đảo hơn cả nhân sâm nghìn năm!

Hắn còn đang mê mang chưa bình tĩnh được, phía sau đột nhiên có một cái đầu trâu vĩ đại không biết từ đâu chui ra, thân thiết cọ cọ vào người Thiều Khuynh Tri

Thước Cần giật mình lùi về sau hai bước. Con trâu kia vui vẻ đi quanh Thiều Khuynh Tri vài vòng, cái đuôi to dài mềm mại quét tới quét lui…. Từ từ, mặc dù hắn chưa từng thấy trâu chạy nhưng đã từng ăn đuôi trâu rồi, làm quái gì có con trâu nào mọc ra cái đuôi thế này?!

Thiều Khuynh Tri xoa xoa đầu con trâu: “Đây là Tinh Tinh, mình trâu đuôi ngựa, là động vật ăn cỏ.” (4)

“Tinh — tinh —” Con vật thân trâu đuôi ngựa kia rất phối hợp kêu hai tiếng.

“………” Thước Cần vặn vẹo nửa ngày mới nặn ra được một câu, “Động vật ở chỗ anh đều biết tự giới thiệu thế này à?”

“Cũng có thể nói vậy, hoặc đúng hơn là vì chúng kêu như thế nên mới được đặt tên theo tiếng kêu.” Thiều Khuynh Tri vỗ vỗ lưng con trâu, đuổi nó ra chỗ khác.

Trên đường quay lại, Thước Cần cực kỳ đề phòng cảnh giác cao độ nhìn ngó khắp nơi, chỉ sợ bất thình lình lại có trâu bò cừu dê lợn gà biến đổi gen thò đầu ra chào hỏi.

Đề phòng một lúc lâu cũng không thấy xuất hiện mấy thứ kỳ dị, hắn dần dần thả lỏng tinh thần, bĩu môi nhìn hồ nước ven đường: “Cái thứ quả kia có công hiệu thần kỳ như thế thật sao? Boss, tôi không biết bơi thật chứ không phải vấn đề tâm lý, biện pháp của anh không hiệu quả đâu.”

“Có hiệu quả không chỉ cần thử sẽ biết thôi.”

“Thử?” Thước Cần đột nhiên có dự cảm không lành.

“Thử xem.” Thiều Khuynh Tri mỉm cười, đưa tay đẩy mạnh một cái.

“Mẹ nhà anh! Mưu sát! Giết người diệt khẩu!!!” Thước Cần vừa quẫy đạp điên cuồng vừa khàn giọng la hét, trong rừng núi vắng vẻ nghe đặc biệt kinh dị.

Thiều Khuynh Tri đứng trên bờ nhìn một lúc, nhàn nhã ngồi xổm xuống bứt một cọng cỏ thật dài, cặm cụi lọ mọ làm thứ gì đó.

Thước Cần tuyệt vọng nhắm mắt. Hắn sai lầm rồi! Thật sự sai lầm rồi! Thứ thối nát nhất không phải cái thế giới kỳ dị này, mà là tên tư bản phát rồ bệnh thần kinh kia!!! Thước Cần vùng vẫy, chỉ hận không thể trèo lên cắn cho tên biến thái máu lạnh đang ung dung ngồi nghịch cỏ trên bờ hai phát, vừa đạp nước vừa rên hừ hừ: “Cứu tôi với! Ai cứu tôi tôi sẽ trả gấp mười… không, năm mươi lần, một trăm lần tên thần kinh này! Thước gia là ai các người có biết không, sao các người lại làm thế với tôi chứ……..”

Kêu đến đứt hơi hắn mới phát hiện ra hình như có chỗ nào sai sai. Đã lâu thế rồi sao vẫn chưa chìm? Thước Cần bình tĩnh mở mắt, phát hiện bản thân đang nổi trên mặt nước, từ eo trở lên có giãy dụa thế nào cũng không chìm xuống.

Hắn dùng tư thế như con mèo dính nước khổ sở nhích đến gần bờ, Thiều Khuynh Tri nắm lấy cổ tay hắn, nhẹ nhàng kéo lên như kéo một cái bao giấy.

Thước Cần ghé vào bờ đất thở hổn hển, trong lòng điên cuồng thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà Thiều chủ tịch.

Thiều Khuynh Tri cười tủm tỉm ngồi xuống cạnh hắn: “Tôi đã nói có tác dụng thì chắc chắn sẽ có tác dụng, sau này không được nghi ngờ lời tôi nói. Cái này cho cậu, coi như bồi thường tinh thần.”

Trong tay y cầm một hình nhân bằng cỏ, trông hình dạng giống như đang giương nanh múa vuốt.

“…….Đây là cái gì?”

“Phiên bản bằng cỏ của cậu, Thước Tiểu Cần. Trông rất giống thật đúng không?”

“Tôi thấy không phải anh đang bồi thường mà là đang táng vào mặt tôi mới đúng.”

“Tôi lúc nào cũng yêu quý nhân viên của mình.” Thiều Khuynh Tri đưa hình nhân bằng cỏ cho hắn, “Cầm đi, trước giờ tôi chưa tự tay làm đồ tặng ai bao giờ đâu, cậu vinh dự là người đầu tiên đấy.”

Thước Cần nhìn hình nhân bằng cỏ cực kỳ không có hình tượng, đang chuẩn bị vung tay phân thây nó, lại nghe giọng nói trầm bổng của Thiều Khuynh Tri vang lên: “Đồ sếp cho thì phải giữ gìn cẩn thận, nếu bị hỏng thì tự gánh lấy hậu quả.”

“….. Nếu nó tự héo thì sao?”

“Cỏ Long Tu (5) vĩnh viễn không bao giờ héo.”

“……” Tôi lạy anh!

Thước Cần đứng lên, lau sạch nước trên mặt, lại phát hiện quần áo trên người khô cong, một giọt nước cũng không có, vô cùng quỷ dị.

Hắn trầm mặc đi theo sau Thiều Khuynh Tri, nheo mắt nhìn chằm chằm bóng lưng y, bắt đầu điên cuồng não bổ. Rất có thể tên này mắc bệnh thần kinh kinh niên nhưng lại không chịu đi bác sĩ, lâu ngày biến thành hâm hâm dở dở, hoang tưởng muốn phá nát thế giới, mấy con vật đầu chó đuôi mèo ở đây cũng rất có thể là do y lén lút nghiên cứu các kỹ thuật biến đổi gen bị cấm hoặc dùng dị thuật tà ma gì gì đấy làm ra……

Thước Cần điên loạn não bổ, trí tưởng tượng như ngựa hoang thoát cương chạy rầm rập trong đầu, đến tận khi nghe thấy vài tiếng “Cộc cộc cộc” như có thứ gì đang gõ vào thân cây mới dừng lại.

Rút kinh nghiệm từ mấy lần vừa rồi, lần này hắn cực kỳ nhanh nhẹn nhòm về phía phát ra âm thanh. Trong bụi cỏ có một cái đầu chim thò ra, trông hơi đần độn. Cái con này lại là cái giống gì đây?

Con chim kia lại “cộc cộc” vài tiếng, chậm chạp bò ra. Không sai, là bò ra! Sau cái đầu chim là tấm vỏ cứng màu nâu xám, bốn cái chân màu xanh chậm rãi di chuyển, tốc độ y như rùa bò.

…….. Y như rùa cái quái gì nữa, đây rõ ràng là một con rùa! Rùa đầu chim!

Thước Cần thấy Thiều Khuynh Tri định mở miệng, xoa thắt lưng cười lạnh một tiếng, giơ tay ngăn lại: “Không cần nói, tôi biết rồi, con rùa đầu chim này tên là Cộc Cộc đúng không! Ha ha ha!”

Khóe miệng Thiều Khuynh Tri giật giật, câm nín nhìn vị trợ lý thần kinh đại khái đã sắp hỏng của mình: “Tên đáng yêu lắm. Nhưng nó không phải tên là Cộc Cộc, nó gọi là Toàn Quy (6).” Nói xong còn rất ân cần khích lệ, “Thực ra đoán sai cũng không sao. Ít nhất vẫn chứng minh được cậu rất thông minh, biết từ một suy ra ba.”

……… Một suy ra ba cái đầu anh! Thước Cần tức giận ngồi xổm xuống, túm lấy con rùa kỳ quái kia lật ngược lại, chọc chọc lớp vỏ mỏng trên bụng nó.

“….. Đừng có lấy nó để trút giận.”

Im đi. Mẹ nó thực ra tôi muốn lấy anh để trút giận đấy! Anh có đồng ý nằm ngửa người ra cho tôi chọc bụng không hả tên khốn?!

“Meow —— ” Trên cành cây bên cạnh đột nhiên nhảy xuống một con mèo lớn màu nâu nhạt, hai mắt xanh biếc, đầu tròn vo, cả người chỉ có cái đuôi xù là màu trắng, trên cái cổ ngắn ngủn còn có một vòng bờm xù lên, nhìn mặt gần giống Ragdoll (7) nhưng thân và đuôi lại không giống lắm, không biết là giống mèo gì.

Thước Cần liếc mắt nhìn nó một cái, cúi đầu tiếp tục chọc chọc con rùa tội nghiệp.

Thiều Khuynh Tri lắc đầu, bước đến ôm lấy con mèo: “Phú Quý về rồi sao. Nhìn xem, đây là đồng bọn mới của chúng ta, cậu ấy tên là Thước Cần, chào hỏi đi.” Nói xong còn cầm chân con mèo vẫy vẫy về phía Thước Cần.

Thước Cần thờ ơ ngẩng đầu, sau đó lại cúi đầu chọc chọc.

Thiều Khuynh Tri kéo hắn dậy, đem con mèo nhét vào lòng hắn: “Nó là vật biểu tượng của trà lâu.”

Thước Cần ôm mèo, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông dày mềm mại trên lưng nó, trong lòng đột nhiên cảm thấy thoải mái vô cùng, tâm trạng bức bối cũng tiên tan không ít.

“Meow~~ ” Con mèo lớn nhu thuận liếm liếm lòng bàn tay hắn, đôi mắt như bảo thạch mở to nhìn Thước Cần.

Thước Cần bị nhìn đến cả người đều mềm nhũn. Hắn rất thích động vật nhỏ, đặc biệt là những con nhiều lông mềm mại. Đáng tiếc trong nhà có người bị dị ứng lông động vật nên không được nuôi.

“Phú Quý hình như rất thích cậu.” Thiều Khuynh Tri bật cười.

“Con mèo này tên là Phú Quý?” Chẳng có phẩm vị gì cả.

“La Phú Quý.”

Lại còn có cả họ nữa cơ đấy.

“Đây là mèo của La Vũ sao?”

“Không phải, là của tôi. Nhưng nếu để họ tôi thì nghe không may mắn.”

Thiều Phú Quý, ít phú quý, đúng là không may mắn. (8)

“Vậy sao không đặt là Ninh Phú Quý? Không được, nghe có vẻ quá hám lợi. Đỗ Phú Quý? Quá giống nhà giàu mới nổi. Mạch Phú Quý?…… Quên đi, đúng là La Phú Quý nghe hay nhất.” Sau khi thử hết một lượt, Thước Cần cảm thấy cái tên La Phú Quý này cực kỳ có phẩm vị vô cùng có khí chất!

“Hôm nay cũng mệt rồi, cho cậu tan ca sớm về nhà nghỉ ngơi. Đầu óc không tỉnh táo lái xe không an toàn, bắt xe về, hóa đơn tiền xe mang đến công ty thanh toán. Nếu cậu thích thì có thể đem cả Phú Quý về cũng được.”

Thước Cần quyến luyến ôm chặt Phú Quý, lần đầu tiên cảm thấy boss vô lương tâm nhà mình cũng không tệ.

Thiều Khuynh Tri nhìn con mèo, dặn dò: “Phú Quý, hôm nay Thước Cần mệt rồi, về nhà nhớ ngoan để cậu ấy còn nghỉ ngơi.”

Phú Quý nâng một chân lên liếm liếm móng vuốt, mềm mại hỏi: “Nhà cậu ấy có thức ăn hoàng gia cho mèo không?”





Hiện trường im lặng hai phút.

Mẹ ơi gặp quỷ QAQ!

Thước Cần vội vàng đẩy con mèo về phía Thiều Khuynh Tri: “Cảm ơn anh, tôi về một mình là được rồi.”

“Cậu có thể không mang nó theo, nhưng nó vẫn có thể tự tìm đến nhà cậu.”

“……”

“Tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi. Mang Phú Quý về, đêm nay cậu sẽ ngủ ngon.”

Cuối cùng, dưới sự cưỡng chế của Thiều Khuynh Tri, Thước Cần cứng ngắc ôm lấy Phú Quý như ôm bom nguyên tử, dưới ánh nhìn chăm chú của quần chúng nhân viên phòng chủ tịch, ôm mèo bắt taxi rời khỏi trà lâu.

“Anh tài xế này, anh có nhìn thấy tôi đang ôm cái gì không?” Thước Cần đè thấp giọng hỏi đồng chí lái xe.

Lái xe liếc qua gương chiếu hậu: “Không phải lo đâu. Theo nguyên tắc là không được mang động vật lên xe, nhưng mèo của cậu cũng ngoan, tôi quyết định phá lệ một lần. Nhớ cảm ơn tôi đấy.”

Thước Cần nhẹ nhàng thở ra, thì ra người khác cũng nhìn thấy nó, không phải hắn bị hoang tưởng, tốt rồi tốt rồi…

…… Tốt cái mông ấy mà tốt!!!

Bị hoang tưởng ít nhất còn có thể đi gặp bác sĩ điều trị, có một ông chủ biến thái và một đám đồng nghiệp quỷ dị thì điều trị thế quái nào được QAQ……

__________________

Chú thích:

(1) Chữ Tượng mà Thước Cần dùng là chữ 像 (có nghĩa là giống, như), còn chữ Tượng mà boss dùng là chữ 象 (có nghĩa là hiện tượng, hiện trạng).

(2) Bác bì (扒皮): Nghĩa gốc là lột da, nghĩa bóng là bóc lột người.

(3) Lã thị Xuân Thu (吕氏春秋): còn gọi là Lã Lãm (呂覽) là bộ sách do Lã Bất Vi – thừa tướng nước Tần thời Chiến Quốc sai các môn khách soạn ra những điều mình biết, hợp lại thành sách. Bộ sách này hoàn thành vào năm thứ 8 đời Tần vương Chính (239 TCN). Sách gồm 26 quyển, 160 thiên, nội dung tương đối phong phú và phức tạp. Toàn bộ sách chia làm 12 kỷ, 8 lãm, 6 luận, hơn 20 vạn chữ. Nội dung phong phú, cho là đủ hết những việc trời – đất, muôn vật, xưa – nay.

(4) Tinh Tinh (精精): một loài thú trong truyền thuyết Trung Quốc, mình trâu đuôi ngựa. Trong Sơn Hải kinh – Đông Sơn kinh có đoạn viết: “…núi Mẫu Ngưng […] có loài thú, hình dạng như con trâu mà đuôi ngựa, tên là Tinh Tinh, tự kêu tên mình.”

(5) Cỏ Long Tu (龙修草): một loại cỏ trong sách cổ Trung Quốc (Sơn Hải kinh), nhánh cỏ dài rũ xuống, được dùng để dệt chiếu. Truyền thuyết cổ kể rằng hoàng đế cưỡi rồng bay lên trời, các thần tử túm lấy râu rồng muốn đi theo, kết quả râu rồng rơi xuống chân núi, biến thành cỏ Long Tu.

(6) Toàn quy (旋龟): một loài thú trong truyền thuyết Trung Quốc, đầu chim, thân rùa, đuôi rắn, tiếng kêu như tiếng gõ vào gỗ. Trong Sơn Hải kinh có đoạn “Núi Nữu Dương, sông Hiến Dực 憲翼, trong nước có loài cá màu đen tuyền, dạng như con rùa mà đầu chim đuôi rắn, tên nó là toàn quy 旋龜, tiếng kêu như gõ vào cây, nghe vào thì không điếc, còn có thể chữa bệnh rộp chân.”

(7) Ragdoll: Tên khoa học là Felis Catus, còn có tên gọi khác là Ragamuffin, là loại mèo lai có nguồn gốc từ Hoa Kỳ vào năm 1960. Giống mèo này được phối giống từ những con mèo lông dài khác nhau, được Hiệp hội những người yêu mèo quốc tế công nhận vào năm 2000. Ragdoll là loài mèo cỡ lớn, trọng lượng tối đa 9 kg, đầu tròn, mặt đầy, mắt xanh, lông dài và dày.

(8) Thiều (韶 – shao) phát âm gần giống Thiểu (少 – shao). Thiểu có nghĩa là ít, thiếu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui