Văn Phòng Phấn Hồng



""/

“Phải rồi, cô mới mở một văn phòng dịch vụ.” Ông ta vỗ vỗ vào gáy, như bừng tỉnh nói, “Quên mất, cô muốn biết những gì?”

“Ông có thể tra được những gì thì tra hết cho tôi.” Tôi vừa nói vừa rút trong túi xách ra một phong bì đưa cho ông ta, nói: “Đây là tiền đặt cọc, ba ngày sau tôi tới lấy tài liệu sẽ trả nốt số còn lại cho ông.”

Ông chú cũng không khách khí, nhận lấy phong bì

Ông ta đếm lại một chút tiền trong đó rồi cất vào ngăn kéo bàn máy tính, “Của cô xong rồi.” “Lão Bạch, chị đi đây, chỗ này của ông chủ em thật không dành cho người3ở mà.” Tôi buông Lão Bạch xuống, Lão Bạch cọ cọ vào mu bàn tay tôi kêu “meo meo” hai tiếng

“À”, ông chú bỗng nhiên quay đầu lại nhìn tôi một chút, “Nói đến chuyện này, liệu cô có thể giúp tôi tạm thời chăm sóc Lão Bạch được không?”

Tôi có chút kinh ngạc

Tôi biết từ trước đến nay ông chú chưa từng quan tâm đến chuyện gì, nhưng từ lúc nuối Lão Bạch, ông ta liền biến thành “con sen” của Lão Bạch, nhìn căn phòng bẩn thỉu này cùng vẻ ngoài sạch sẽ của Lão Bạch cũng có thể thấy ông ta cùng chiều nó thế nào

Cứ như vậy ông chú giao luôn Lão Bạch - bảo bối của0ông ấy cho tôi trông nom, nghĩ thế nào cũng thấy kỳ quái

Ông ta chỉ tay vào chiếc máy điều hòa đặt trong góc phòng, trông rất cũ kỹ, nhìn có vẻ không còn dùng được nữa rồi, tôi hỏi, “Hỏng rồi?”

“Đúng vậy.” Ông ta gật đầu một cái, “Đó là một chuyện, chuyện thứ hai là sau khi làm xong vụ này của cô, tôi cũng cần ra ngoài một chuyến, thời tiết quá nóng, không thể để Lão Bạch theo tôi chịu khổ được.” “Tôi nói này, ông không phải làm việc gì phạm pháp đấy chứ, hay ông lại lén tra tư liệu của ai rồi, hoặc lại đăng nhập vào hệ thống của ngân hàng Thụy Sĩ?”5Tôi trêu chọc ông ta, “Ông thể mà lại muốn ra ngoài, chuyện này so với chuyện mặt trời nó còn chấn động hơn nha!”

“Cứ cười đi, mấy năm không gặp, cô vẫn đáng ghét như vậy.” Ông ta vừa nói vừa đứng dậy khỏi ghế, đến cạnh cửa, mở cửa một căn phòng nhỏ, căn phòng đó được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, có chậu cát với cái ổ mèo, tất cả đều là loại xịn nhất, người này chắc là kiếm được bao nhiêu tiền đều dành cho Lão Bạch hết.

Tôi không gặng hỏi ông ta ra ngoài làm gì, cũng như ông ta cũng không truy hỏi chuyện lần này của tôi, chúng tôi vừa là bạn4bè nhưng cũng có thể coi như người xa lạ

Nhưng như vậy cả hai chúng tôi đều cảm thấy rất tốt, an toàn, yên tâm vô cùng

Một giờ sau, tôi xách túi lớn túi nhỏ đi ra khỏi con hẻm nhỏ này, trong một giờ này, ông chú đóng gói kỹ càng toàn bộ đồ dùng hàng ngày của Lão Bạch đều đưa hết cho tôi

“Ông không sợ tôi ôm mèo trốn mất à?” Tôi không nhịn được cười bảo

“Cho dù cô đi đâu tôi cũng có cách tìm được cô.” Khi ông ta nói ra lời này trông ông ta tràn đầy tự tin thậm chí có chút tự đại, “Trừ việc cô biến mất một năm kia tôi cũng9không biết cô đang làm gì.” “Ba ngày sau, tôi đến lấy thông tin.” Nói rồi tôi ôm Lão Bạch đi ra khỏi nơi chật chội ẩm thấp đó.

Sau khi lên xe, tôi vứt đồ đạc của Lão Bạch ra ghế sau, đặt nó ngồi sang ghế bên cạnh ghế lái, Lão Bạch là một con Ragdoll ba tuổi trưởng thành được ông chú nuôi dưỡng thành con mèo có khí chất của Từ Hy Thái hậu.

Sau khi về nhà, tôi ôm Lão Bạch lên nhà trước sau đó bật điều hòa, đặt nó xuống ghế salon, rồi mới xuống nhà ôm đống đổ của nó lên

Sau khi cất được hết đổ của Lão Bạch thì toàn thân tôi đã ướt đẫm mồ hôi, tôi liền lấy quần áo mặc ở nhà rồi đi vào phòng tắm tắm rửa, đợi đến lúc ra ngoài thì đã là hoàng hôn rồi.

Khi tôi đang nghĩ xem buổi tối nên ăn gì thì chuông cửa reo lên, người mà giờ này đến tìm tôi chắc hẳn chỉ có Hứa Mạch

Bước ra mở cửa, ấy vậy mà ngoài dự liệu, đứng ngoài cửa không phải Hứa Mạch mà là Tô Thường Thụy.

Nhất thời tôi không kịp phản ứng lại, trong đầu không ngừng tự hỏi về vấn đề chính là sao Tô Thường Thụy lại ở chỗ này, anh ta tới đây làm gì, chúng tôi vừa gặp nhau buổi sáng, cho dù là có chuyện gì tại sao anh ta lại không gọi điện cho tôi mà lại trực tiếp đến tận đây tìm tôi chứ, tôi với anh ta cũng không thân thiết tới mức này.

“Tô Tổng?” Cũng may tôi phản ứng cũng tương đối nhanh, tôi liền né người để anh ta đi vào, lúc này tôi cảm thấy vô cùng vui mừng, vì có Lão Bạch đến ở chùa, nhà cửa tối đều thu dọn sạch sẽ rồi

Tô Thường Thụy khẽ mỉm cười một cái, trông khá ga lăng, nói: “Ừ, buổi sáng hơi hấp tấp, tôi cảm thấy vẫn nên tự mình qua đây một chuyến gặp em mới được.” Tôi nép người sang một bên để anh ta đi vào, anh ta cũng tỉnh bơ đảo quanh phòng tôi một chút.

Cũng bởi tôi không gặp khó khăn về kinh tế, thêm nữa tôi lại chưa bao giờ ngược đãi bản thân mình nên tôi ở nơi này cũng coi như một tiểu khu cao cấp, đồ đạc trong nhà cũng cao cấp như thế, đương nhiên, những thứ này đều không phải tôi bố trí mà là chủ nhà tự mình bố trí

Không thể không nói, chủ nhà thật sự là một người có thẩm mỹ, bố trí căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách vô cùng hợp lý.

Tôi mở tủ lạnh lấy ra hai lon coca, đưa cho Tổ Thường Thụy một lon nói, “Xin lỗi anh, nhà chỉ có cái này.” “Ừ, cảm ơn.” Anh ta cầm lấy lon coca, ngồi xuống ghế salon, tầm mắt rơi vào Lão Bạch, tôi thấy anh ta có vẻ hơi sững sờ một chút.

“Em nuôi mèo sao?”

“Đúng vậy.” Tôi khom người bể Lão Bạch lên, nó cũng vô cùng phối hợp không hề giãy giụa, cực kỳ ngoan ngoãn dụi vào lòng tôi, “Trước đây em ở Hàn Quốc nuôi nó, sau khi tốt nghiệp liền mang nó trở về đây.”

Tôi bắt đầu nghiêm túc nói bậy bạ, Tô Thường Thụy cũng không biết lại lịch của tôi, lại do Hứa Mạch giới thiệu, mà Hứa Mạch lại là ông chủ của một công ty, người quen biết anh ta nhất định cũng phải là người có chút lại lịch địa vị

Hơn nữa tôi cũng phải để cho Tô Thường Thụy biết, nếu tôi có thể nuôi được giống mèo Ragdoll quý giá này lại ở khu nhà đắt tiền này, sẽ không phải người vì tiền mà có quan hệ mập mờ với đàn ông

“Ừ, Hứa Tổng có nói qua, em mới từ Hàn Quốc trở về.” Tô Thường Thụy khéo léo mở nắp lon coca, uống một hợp sau đó anh ta nói, “Khi nào em định tới Vinh Thịnh báo danh?”

“Em đang muốn ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, có thể bốn ngày sau em sẽ đi.” Tập đoàn Vinh Thịnh là tên công ty mà Tô Thường Thụy giới thiệu tôi qua làm

Tôi phải đợi thêm ba ngày, sau khi lấy được tin tức tình báo cụ thể, mới quyết định nên làm thế nào tiếp theo, hơn nữa trong ba ngày này cũng có rất nhiều việc quan trọng cần phải làm

“Đến lúc đó tôi sẽ đi cùng em.” Tô Thường Thụy không sợ người ta vì bất ngờ đau tim mà chết, vẫn thao thao bất tuyệt tự dưng nói ra một câu như vậy

“Như vậy có phiền phức quá khổng Tổ Tông, Tô Tổng đã tiến cử, em đã vô cùng cảm kích rồi, làm sao em có thể để anh tự mình đưa em đi được

Nếu Trường tiểu thư biết được, nhất định sẽ lại hiểu lầm, em nghĩ Tô Tổng nên ở cùng Trường tiểu thư thì hơn.” Tôi vội vàng nói.

“Hiểu Hiểu, em nói như vậy làm tôi thấy rất xấu hổ, không còn mặt mũi nào gặp em nữa.” Anh ta trông có vẻ áy náy nhìn tôi, “Nhiều lần để cho em khó xử như vậy, thật ra tôi đều hiểu cả

Ở bệnh viện, bác sĩ cũng nói Diệp Tử không có gì đáng lo ngại, nghỉ ngơi tốt là sẽ không sao

Lần trước ở trước mặt Hứa Tổng, tôi đã hứa nhất định sẽ để Diệp Tử nói xin lỗi với em.”

Tôi liền bừng tỉnh hiểu ra tại sao anh ta lại lập tức phải chạy tới nhà tôi

“Không sao đâu Tô Tổng, chỉ cần biết anh không xem thường em, không cảm thấy em là loại người chuyên đi phá hoại hạnh phúc người khác là tốt rồi

Hơn nữa phụ nữ mang thai quan trọng hơn cả, chỉ cần Trường tiểu thư khỏe

mạnh thì thế nào cũng được.” Tôi nói hết sức thành khẩn, vào lúc này, đối với con người ưa nịnh này tôi tuyệt đối không kiếm lời,“ Tổ Tổng, anh cứ yên tâm đi, em không sao đâu mà, thật đó, bên chỗ anh em, em sẽ giải thích với anh ấy.”

“Em thật sự là người lương thiện nhất trong những cô gái mà tôi từng gặp.” Anh ta thở phào một hơi nhẹ nhõm, có được sự khẳng định của tôi, anh ta cũng không phải lo lắng không biết phải giải thích ra sao với Hứa Mạch

“Cũng chỉ có Tô Tổng cảm thấy như vậy thôi, anh em lúc nào cũng nói em tùy hứng đấy.” Tôi cười nói.

Anh ta cũng cười theo, lại nhìn Lão Bạch trong tay tôi khen:“ Con mèo của em thật đẹp, tên nó là gì vậy?”

“Tên nó là Ngải Mễ Lệ.” Tôi tự động đổi một cái tên phù hơn hơn cho Lão Bạch, nó có vẻ không vừa ý, lấy chân vỗ vào mặt tôi một cái, tôi liền thuận thế đưa nó cho Tô Thường Thụy, anh ta bể nó, dịu dàng vuốt ve lông Lão Bạch khiến cho nó sung sướng hưởng thụ híp mắt lại

“Tên rất hay.” Tô Thường Thụy quả nhiên khá thích cái tên này, anh ta lại thuận tiện hỏi, “Em và Hứa Mạch là anh em sao? Tôi nhớ là hình như Hứa Mạch không có em gái mà.”

“Mẹ em là cô ruột của anh ấy, em là em họ anh ấy

Tôi lại một lần nữa nói dối không chớp mắt, sở dĩ thái độ của anh ta đối với tôi khách khí như vậy chắc hẳn có liên quan đến Hứa Mạch.

“Hóa ra là như vậy.” Tô Thường Thụy hiểu rõ gật đầu một cái, nói thêm một hồi, bên ngoài đường đã tối, đèn đường cũng đã lên đèn, Tô Thường Thụy mới đứng dậy tạm biệt tôi ra về, anh ta trước khi đi còn quay đầu nhìn tôi, kiên quyết nói muốn dẫn tôi đi báo danh ở tập đoàn Vinh Thịnh, tôi cũng làm bộ cự tuyệt một chút mãi sau mới tỏ vẻ bất đắc dĩ đón nhận ý tốt của anh ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui