Tôi đưa mật khẩu nick Thư Nhã Hân cho ông chủ, tôi phải bảo ông chú chỉnh sửa một số chi tiết, phải đảm bảo bất luận Tô Tiểu Ái và Thẩm Thần Đồng có tốn bao nhiêu tiền cũng không tra được tin tức về tài khoản của Hạ Tuyết Trì.
Nếu để họ điều tra được Hạ Tuyết Trì chính là Thư Nhã Hân, vậy còn chơi kiểu gì nữa?
Dù muốn tiết lộ thân phận cũng không thể để bại lộ vào lúc này được
Hiện giờ mâu thuẫn giữa Thẩm Thần Đông và Tô Tiểu Ái chưa lớn tới mức đó, chỉ là những trận cãi vã nho nhỏ của mấy đôi yêu nhau, dỗ dành nhỏ nhẹ, lừa gạt một3chút là đâu lại vào đó
Dĩ nhiên còn có một nguyên nhân quan trọng khác, đó chính là kẻ đầu sỏ hại Thư Nhã Hân sảy thai là hai người Tô Tiểu Ái và Thẩm Thần Đông, nói cách khác, họ là đồng bọn.
Nhiều lúc đừng nên xem thường thân phận đồng bọn này, ở cái thế giới này, chỉ có tôi và anh là hiểu rõ về nhau, rất dễ kéo gần khoảng cách giữa hai người
Muốn tách Tô Tiểu Ái và Thẩm Thần Đông ra không hề dễ dàng như thế, việc này rất mất thời gian, nhìn thì dễ nhưng khi bắt tay vào làm lại khá khó khăn
Nhưng khó không có nghĩa là không thể, không có mối1quan hệ nào là không thể phá vỡ, chỉ cần tìm đúng phương pháp, đá kim cương cũng có thể cắt ra được
Huống chi là quan hệ nam nữ yếu ớt, thật sự rất yếu ớt
Có rất nhiều người đa tình như Kim Liên, thề non hẹn biển như Thương Minh, rất nhiều người nói rằng sống chết có nhau giàu sang cùng hưởng, còn có người nói cùng nắm tay nhau đến bạc đầu, đến khi khuất núi
Khi đang yêu nhiều, cảm thấy có thể ở bên người đó mấy đời, nhưng một khi tình cảm rạn nứt, những lời hứa hẹn kia tất cả chỉ là trò cười, đến lúc đó một bên thay lòng đổi dạ, sẽ tìm đủ6mọi lý do biện minh cho việc mình thay lòng đổi dạ, lúc này một nửa từng ngọt ngào bao dung sẽ trở thành ma quỷ đáng sợ
Như Thẩm Thần Đồng, lúc yêu Thư Nhã Hân thì coi cô ấy như bảo bối, đi làm ở bệnh viện cũng sẽ ghen, lúc không yêu cô ấy nữa, ngàn vạn lỗi lầm đều là do cô ấy sai
Rất đúng với câu nói thịnh hành trên mạng: Tình yêu tựa như lốc vòi rồng, đến nhanh mà đi cũng rất nhanh.
Có biết bao người sống trong ngu muội, có biết bao người không muốn cố gắng chút nào đã buông bỏ, biết bao mối tình đầu chết yểu, nhiều tình yêu thầm trải qua4năm tháng, không ai biết rằng bạn đã từng yêu ai, đã từng âm thầm đặt ai đó trong trái tim mình.
Nhiều năm về sau rồi bạn tìm một người phù hợp và kết hôn, phải ở bên người mình không yêu cả đời, người mình yêu thì từ đầu tới cuối không thể ở bên
Con người thật sự là loài sinh vật rất kỳ lạ.
“Trần Lộ, trưa nay tôi phải ra ngoài một lát, cô ăn một mình nhé.” Bỗng nhiên rất muốn tới thăm chị đang nằm trong viện điều dưỡng, trước đó không lâu tôi vừa đi thăm chị ấy
Thật ra không phải tôi rất thích đi thăm chị, nhìn thấy dáng vẻ chìm sâu vào giấc ngủ của3chị, trong lòng tôi có một cảm giác oán hận, tôi sẽ dằn lòng mình, nghĩ cứ như vậy đi, tôi sẽ không đánh thức một người giả vờ ngủ say.
Dù vậy, tôi vẫn không cách nào bỏ mặc chị ấy không quan tâm, vì bây giờ chị là chị của tôi, là người chị có khuôn mặt giống tôi, quá khứ giống tôi
Nếu ngay cả tôi cũng bỏ mặc chị, vậy trên thế giới này sẽ còn ai nhớ tới chị nữa đây
Tôi sửa soạn một chút, cầm chìa khóa xe ra ngoài, lái xe chầm chậm trên đường, ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu lên người, cảm thấy thoải mái lạ, mùa đông ấm áp mùa hạ mát mẻ, đời người được mấy cảnh đẹp
Tại sao có nhiều người trong mắt chỉ có tình và yêu thế nhỉ? Cứ như không yêu không sống nổi, cứ như chia tay chính là trời bằng đất lửa, sự thật không đến mức thế đâu
Con người chính xác là một động vật cảm tính, nhưng quá cảm tính thì không còn gọi là cảm tính nữa, mà gọi là chủ nghĩa cá nhân quá nặng.
Thế giới không xoay quanh bạn, bạn không phải là cô công chúa nhỏ, bạn chỉ là một người qua đường, một khi hiểu được điểm này, phần lớn bệnh kiêu căng đều có thể chữa khỏi
Dưới chân núi của viện điều dưỡng, tôi mua một bó hoa hồng trắng, sau đó lên núi, ở viện điều dưỡng dường như luôn yên tĩnh như thế, ở đây, thời gian trôi qua vô cùng chậm rãi, chẳng có chút ý nghĩa nào
Người ngủ say thì vẫn ngủ say, người tỉnh thì phải mang trên mình gánh nặng bước về phía trước
Bước chân càng nặng càng cảm nhận rõ hơn rằng mình còn sống, càng hiểu được thứ mình phải vác trên lưng, mà thứ khiển bước chân trở nên nặng nề được chúng ta gọi là trách nhiệm.
Tôi đẩy cửa phòng bệnh, bên trong cực kỳ yên tĩnh, tôi bước thật khẽ theo bản năng, SỢ quấy rầy tới linh hồn yên tĩnh nào đó trong phòng bệnh
Hoa trên bệ cửa sổ đã có người thay, trên cánh hoa còn đọng giọt sương, đó là một bó dạ lan
Tôi đi tới cắm hoa hồng trắng vào, hoa hồng trắng màu trắng, dạ lan màu xanh tím, nhìn đẹp để biết chừng nào.
Đứng bên cửa sổ, có thể thấy bãi cỏ khô héo bên ngoài phòng bệnh, đợi qua một thời gian ngắn nữa, cả vùng đất sẽ hồi xuân, nơi đây sẽ lại bừng lên sức sống.
Tôi trở về bên giường bệnh, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường
Gương mặt chị không hề thay đổi, chỉ duy có tóc của chị bây giờ đã dài đến eo
Chờ em tóc dài đến eo, thiếu niên có thể cưới em rồi.” *Một câu nói rất hot trên mạng, ý chỉ tình yêu bền bỉ qua thời gian, từ lúc người con gái tóc ngắn ngang vai tới khi tóc dài đến eo, từ khi còn ngô nghê tới lúc hai người điềm tĩnh trưởng thành
Không biết tại sao, trong đầu lại hiện lên câu ấy
Tôi cầm tay chị, hơi siết chặt tay, cảm giác được xúc giác từ lòng bàn tay, tôi mới có thể yên tâm.
“Mau tỉnh lại đi, còn không tỉnh lại, người ta sẽ quên chị luôn đó.” Giấc ngủ của chị thật sâu thật sâu, thật ra lúc đầu sau khi cứu sống chị, bác sĩ đã nói não bộ của chị thiếu dưỡng chất quá lâu, tổ chức đã bị hoại tử, khả năng tỉnh lại vô cùng xa vời.
Có lẽ mấy năm nữa sẽ chết não, chị sống hoàn toàn không còn bất kỳ ý nghĩa nào
Nhưng dù vậy, tôi vẫn để chị nằm ở viện an dưỡng này, thấm thoắt đã mấy năm rồi
Thời gian trôi thật nhanh, tôi đưa tay sờ lên trán chị, tóc chị rất mềm, hộ lý vẫn gội đầu cho chị đều đặn.
“Ngủ lâu quá, lâu quá rồi.” Lâu tới mức người ta đợi chị tỉnh lại cũng cạn kiệt hi vọng mất rồi.
“Bao giờ chị mới tỉnh lại vậy? Em còn muốn báo thù cho chị.” Tôi ghé sát bên tai chị, nói khẽ: “Chị xem cái chết của chị không có chút ý nghĩa nào, không ai nhớ tới chị, người làm tổn thương chị sống rất tốt, đâu có chịu báo ứng gì, chị chỉ tự mình trốn tránh, tìm một cái cớ để bản thân thoải mái buông bỏ thù hận thì có.”
Còn tôi, tôi không muốn buông bỏ nỗi hận thù này, chỉ có tiếp tục hận thù, tôi mới có thể khắc ghi những chuyện chị tôi đã gặp phải, tôi mới có thể biết chị đang thật sự tồn tại, chứ không phải thứ ảo ảnh làm người ta nửa đêm tỉnh giấc, rồi sau đó trằn trọc thao thức không yên.