Hôm nay Nghê Lam đến Blue có việc.
Cô bấm thang máy đi thẳng đến tầng của bộ phận hành chính và kỹ thuật.
Vừa ra khỏi thang máy thì gặp hai nhân viên đeo thẻ Blue, bọn họ đang chuẩn bị xuống lầu, nhìn thấy Nghê Lam thì ngẩn người, biểu cảm có chút quái dị, chỉ lịch sự gật đầu với Nghê Lam một cái, sau đó cắm đầu chạy vào thang máy giống như bị lửa đốt mông.
Giống như muốn cười lại cố nhịn, sợ ở lâu một giây sẽ cười tới đánh rắm vậy.
Nghê Lam: “…”
Nghê Lam đi vào nhà vệ sinh, soi gương kiểm tra bản thân.
Hôm nay cô sẽ họp với phòng kỹ thuật về hệ thống an ninh, cô cố ý ăn mặc theo phong cách công sở.
Áo sơ mi trắng bằng lụa, áo vest thắt eo màu xanh nhạt, quần tây ống đứng, giày cao gót.
Set đồ này là do bạn trai Lam Diệu Dương đích thân chọn cho cô.
Quần áo không có vấn đề, không quá già dặn nhưng lại rất chuyên nghiệp, rất có khí chất nữ nhân viên ở công ty.
Mặt cũng không có vấn đề, cô thậm chí còn không trang điểm, buổi sáng chỉ thoa kem dưỡng da, lúc ra ngoài chỉ kẻ chân mày bôi chút son.
Dấu hôn ngay cổ đã được cổ áo che kỹ, cô xoay cổ, nhìn cũng không thấy ngay cả ở nhiều góc độ khác nhau.
Nghê Lam đưa tay chỉ vào gương: “Được rồi, ngoại trừ dáng dấp thật xinh đẹp ra mày không có gì phải chột dạ.”
Nghê Lam ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài.
Lúc đi vào khu văn phòng, ánh mắt sắc bén của cô nhìn thấy có hai nhân viên thấy cô thì nhanh chóng cúi đầu, giấu mặt sau tấm vách chia bàn làm việc.
Chỉ là trước khi bọn họ cúi đầu xuống, khoé miệng mỉm cười vẫn bị cô thấy được.
Nghê Lam: “…”
Trước phòng họp đã định còn có một nhà vệ sinh.
Nghê Lam quẹo vào.
Ở sau lưng cô không xa, một vị khách trong phòng họp nhìn thấy Nghê Lam, anh hỏi vị quản lý cấp giữa của Blue: “Người kia có phải Nghê Lam không?”
“Đúng vậy.” Tất cả nhân viên Blue hết sức quen thuộc với cô bạn gái của thái tử gia tập đoàn này.
Vị khách kia liền cười: “Nghê Lam không phải là nghệ sỹ của Blue sao, sao lại vào phòng kỹ thuật? Tôi đọc trên mạng thấy họ nói các anh cho nghệ sỹ làm lập trình viên, chẳng lẽ là thật?”
“Trên mạng còn nói Blue chúng tôi cho Nghê Lam làm bảo vệ đó.” Mấy nhân viên ở trong tầng lúc này cũng cười.
“Cô ấy thực sự đấu súng với phần tử tội phạm à?” Vị khách kia không nhịn được nhiều chuyện.
“Những vụ đó tôi không thấy được, không dám nói.
Nhưng kỹ năng về internet của cô ấy rất đỉnh.
Lão Hồ bọn họ cải tiến hệ thống an ninh camera theo dõi đều phải nghe lời cô ấy.
Tôi và bọn họ từng họp một lần.
Lúc mới đầu mọi người vẫn rất chướng mắt cô ấy, nhưng mấy vụ liên quan tới kỹ thuật này nọ thì không thể coi tướng mạo và tuổi tác, code chạy một vòng là rõ ràng hết.
Không phục cũng phải chịu, người ta lợi hại như vậy mà.”
Vị khách rất kinh ngạc: “Siêu như vậy còn làm nghệ sĩ? Tôi thấy tiểu Lam tổng của các anh hình như còn mở một văn phòng vì cô ấy thì phải.”
“Đúng rồi, tên là Nhị Lam Thần.” Nhân viên Blue kia nói: “Văn phòng kia cũng không tính là phòng làm việc của nghệ sĩ, tiểu Lam tổng nói rồi, công việc gì cũng tiếp nhận, chỉ cần anh ấy và Nghê Lam đồng ý.”
“Tiểu Lam tổng hiện tại rất lộ liễu nha.”
“Ha ha, gần đèn thì sáng.”
Trong nhà vệ sinh, Nghê Lam soi gương nhìn bản thân một lần nữa, quả thực không lộ ra điểm gì nhìn không giống người bình thường.
Nghê Lam nhíu mày, vì bản thân nghi thần nghi quỷ mà cảm thấy khó chịu.
Cô lấy di động ra gửi tin nhắn WeChat cho Lam Diệu Dương: ‘Lần sau nếu anh còn dám cắn em, em sẽ đánh anh đó.’
Lam Diệu Dương rất nhanh trả lời, gửi tới một icon run lẩy bẩy, chỉ là mặt icon kia lại cười hề hề.
Ngay sau đó anh lại nhắn tới một câu: ‘Vết cắn của anh có là gì đâu, dấu răng trên bả vai anh kia mới gọi là bị cắn, em có muốn xem không?’
Phì! Da mặt dày!
‘Xem!’ Nghê Lam quả quyết trả lời anh.
Lam Diệu Dương lập tức gọi video tới.
Nghê Lam nhận máy, Lam Diệu Dương xuất hiện trong ống kính.
Anh đang ngồi trong văn phòng của mình, chỉ cách Nghê Lam hai tầng.
Anh cười tít mắt với cô: ‘Em muốn nhìn dấu răng chỗ nào?’
Anh vừa nói vừa cởi nút áo đầu tiên trên áo sơ mi.
Ai u, làm thật à.
Nghê Lam nhanh chóng ngắt máy.
Lam Diệu Dương cười ha ha.
Bên bàn làm việc, trợ lý Cổ Hoắc vào đây chuẩn bị báo cáo công việc, kết quả boss bắt đầu trò chuyện trên WeChat không để ý tới anh chàng trợ lý cứ mãi ngồi chờ nghệt mặt.
Anh thành khẩn gọi: “Lam tổng.”
Lam Diệu Dương bình tĩnh nói: “Biết cậu ở đây rồi.” Anh quét mắt một vòng nhìn màn hình di động, nhìn thấy Nghê Lam gửi tới một tin nhắn: ‘Không phải, chẳng lẽ ngoại trừ bả vai còn có chỗ khác sao?’
Lam Diệu Dương nói với Cổ Hoắc: “Chính cậu có chân, thấy cái gì không nên thấy chẳng lẽ không tự mình ra ngoài?”
Cổ Hoắc: “…” Boss ơi anh thay đổi rồi, trước kia anh không phải như vậy.
Lam Diệu Dương: “Huống hồ cũng không có gì để xem.
Cô ấy sắp họp rồi.”
Cổ Hoắc cảm thấy giọng điệu ông chủ nghe vào vẫn rất tiếc nuối.
Lam Diệu Dương vừa nói với Cổ Hoắc vừa gửi tin nhắn cho Nghê Lam: ‘Còn có một loạt dấu răng ở bụng.
Em nhất định phải so cơ bụng với anh, thắng được rồi em nói nhất định phải dùng bụng anh để thử mài răng, có nhớ không?’
Nghê Lam: “…”
Mẹ nó, cô nhớ ra rồi.
Khó trách cô cảm thấy bụng ngứa, tối hôm qua rõ ràng là anh thua không phục cắn cô trước.
Nghê Lam nhìn gương, sờ lên bụng dưới, những người kia cũng không thể nhìn xuyên qua quần áo để thấy a.
Lúc này di động vang lên, Nghê Lam có chút thẹn quá hoá giận, hừ, liền nhìn một chút nhưng cô sẽ không nhận điện thoại của anh.
Kết quả vừa nhìn thì thấy là Giang Húc Hồng.
Nghê Lam nhanh chóng nghe máy: “Dì Hồng.”
Giang Húc Hồng thấp giọng nói: “Con bắt đầu họp chưa? Có tiện nói chuyện không?”
“Tiện ạ, dì nói đi.”
Giang Húc Hồng nói: “Dì đã báo cho Liễu Vân kết quả trước mắt, cảm xúc của bà ấy có chút không ổn định.”
Giang Húc Hồng là người liên lạc của văn phòng Nhị Lam Thần, xử lý những chuyện khác ngoài hoạt động nghệ sỹ của cô.
Lúc này bà đang ở trong quán cà phê Bạch Lộ trên đường Hòa Bình, gặp gỡ vị khách đầu tiên của Nhị Lam Thần.
Giang Húc Hồng và Nghê Lam, Lam Diệu Dương quen biết thông qua vụ án ‘tự sát’ của con gái bà.
Con gái qua đời khiến cho một giáo viên trung học bình thường như bà và chồng tiến vào con đường tìm kiếm chân tướng gian nan.
Cuối cùng, nhờ sự giúp đỡ của ‘Nhị Lam’ và cảnh sát rốt cuộc tìm ra chân tướng.
Lam Diệu Dương và Nghê Lam trong quá trình phá án cảm mến nhau.
Vì thân phận Nghê Lam đặc thù, sau khi kết án anh quyết định mở một văn phòng độc lập cho Nghê Lam, để Nghê Lam có thể tuỳ ý chọn lựa công việc, phát huy sở trường.
Giang Húc Hồng và chồng Tôn Triết Ngôn được mời, trở thành nhân viên đầu tiên của văn phòng Nhị Lam Thần.
Hiện tại, ngồi trước mặt Giang Húc Hồng là Liễu Vân, chính là khách hàng đầu tiên của bọn họ.
Với người ngoài, văn phòng Nhị Lam Thần là một công ty vô cùng ‘không đứng đắn.’
Tất cả mọi người đều không làm việc đàng hoàng.
Tổng giám đốc công ty giải trí Lam Diệu Dương muốn làm thám tử, chuyên gia hacker chống khủng bố lại là nghệ sĩ, giáo viên toán trung học Giang Húc Hồng thảnh quản lý văn phòng, công nhân xưởng máy móc về hưu Tôn Triết Ngôn là quản lý an ninh của bọn họ…
Cứ như vậy một đội ngũ rất không ‘chuyên nghiệp’ lại là hy vọng cuối cùng của Liễu Vân.
Liễu Vân biết Nghê Lam từ trên mạng.
Lúc ấy Nghê Lam và Lam Diệu Dương, còn có nhóm Giang Húc Hồng, Tôn Triết Ngôn phối hợp với cảnh sát phá được vụ án lớn của một tập đoàn tội phạm xuyên quốc gia và một số nhân viên cảnh sát.
Vốn dĩ quá trình cảnh sát tra án sẽ không tuyên dương quá mức trong cộng đồng, nhưng trong chuyện này có một ‘bug’ lớn đó chính là Nghê Lam.
Vị nữ nghệ sỹ rất không ‘chuyên nghiệp’ này vì mất trí nhớ mà quên mất thân phận tình báo thật của mình.
Cô vào nghề bằng scandal, da mặt dày, bị dân mạng chửi rủa tứ phương, cuồng đánh ký giả, thông đồng với tổng giám đốc, đối kháng cảnh sát, còn thỉnh thoảng đắc ý quên hình tượng, hoàn toàn không khiêm tốn.
Trước khi nhớ ra được mình là ai, cô đã nổi tiếng rồi, không thu dọn tàn cục được.
Lúc đó Nghê Lam vừa bị chó săn ‘đốc thúc’, còn vừa bởi vì bản lĩnh hơn người cùng kỹ thuật hacker mà phá án lập được công lớn, cuối cùng còn lãnh giải công dân tốt.
Liễu Vân cảm thấy người như thế hiếm thấy, đại khái cũng có thể chấp nhận một số chuyện không có căn cứ.
Liễu Vân tạo tài khoản Weibo, mang theo một tia hy vọng inbox cho Nghê Lam nhờ giúp đỡ.
Chuyện Liễu Vân xin giúp đỡ rất hiếm thấy.
Liễu Vân kể lại, chồng bà qua đời sớm, bà và con gái Trần Hân sống nương tựa lẫn nhau.
Hai năm trước, Trần Hân xảy ra tai nạn giao thông, đụng vào một chiếc xe chở dầu, mất mạng.
Lúc chết Trần Hân bị thiêu cháy đến mặt mũi biến dạng, nhìn không ra diện mạo.
Lúc ấy Liễu Vân hoàn toàn không nghi ngờ về cái chết của con gái.
Xe là của Trần Hân, quần áo là của Trần Hân, đồ trang sức trên người là của Trần Hân, điện thoại, túi tiền, tất cả vật dụng tuỳ thân đều là của Trần Hân, hình xăm trên vai cũng là của cô.
Cho nên Liễu Vân hoàn toàn không cần suy nghĩ nhiều, người chết chính là con gái bà Trần Hân.
Nỗi đau mất con khiến Liễu Vân thương tâm gần chết.
Bà làm hậu sự cho con gái, còn giúp cô xử lý trách nhiệm về tai nạn giao thông.
Bởi vì Trần Hân phải chịu hoàn toàn trách nhiệm cho vụ tai nạn, Liễu Vân bồi thường cho công ty dầu một số tiền lớn.
Hơn nữa sau đó bà phát hiện con gái lập nghiệp còn thiếu người khác 20 vạn, bà lại giúp con gái trả hết món nợ này.
Khi đó Liễu Vân tiêu hết tiền tiết kiệm, mất đi người thương yêu nhất, cực kỳ đau khổ.
Nỗi đau này không thể tiêu tan trong hai năm.
Liễu Vân ngày ngày đau lòng, nhớ thương con gái, luôn cảm thấy có chút lo lắng.
Một ngày nọ, Liễu Vân ở trên đường Hòa Bình nhìn thấy một bóng người lướt qua rất giống bóng dáng con gái Trần Hân của bà.
Lúc đuổi theo thì không thấy bóng dáng cô gái kia.
Bỗng nhiên một suy nghĩ to gan bắt đầu sinh sôi trong lòng bà.
Con gái bà có lẽ nào chưa chết? Lúc đó cũng không kiểm tra DNA, bà hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này.
Hơn nữa bởi vì bà không có bất kỳ nghi ngờ gì về thân phận cho nên đã đem thi thể về hỏa táng rồi.
Liễu Vân biết bản thân suy nghĩ hão huyền, nhưng lại không cách nào từ bỏ ý nghĩ này.
Bà bị hy vọng không có khả năng này giày vò, liên tiếp mấy ngày đều đến đường Hòa Bình nhưng không thể gặp lại bóng dáng kia.
Bà cầm ảnh chụp con gái tra hỏi xung quanh cũng không có kết quả.
Bà gọi điện thoại cho bạn con gái, mọi người cho là bà điên rồi, có người tốt bụng khuyên bà nên gặp bác sỹ.
Liễu Vân báo cảnh sát, nhưng sau khi nghe rõ ý định của bà và điều tra tư liệu nội bộ, cảnh sát từ chối yêu cầu của Liễu Vân.
Cảnh sát rất lịch sự, nhưng câu trả lời cũng rất rõ ràng.
Trần Hân đã qua đời, tang sự cùng tất cả thủ tục xác nhận đều là Liễu Vân tự mình làm, cảnh sát không thể bởi vì Liễu Vân ở trên đường nhìn thoáng qua một người giống con gái mình liền phái người giúp bà tìm một ‘linh hồn’ đã chết.
Cảnh sát trả lời có lý có cứ, Liễu Vân không cách nào phản bác.
Sau đó, bà nhìn thấy Nghê Lam trong buổi họp báo của cảnh sát trên TV.
Nghê Lam nhìn thấy thư của Liễu Vân cảm thấy việc này rất thú vị.
Mà đối với Giang Húc Hồng mà nói, chuyện này gây xúc động rất lớn với bà.
Lúc đó, con gái Giang Húc Hồng ‘tự sát’, có động cơ có chứng cứ, chỉ có bà và Tôn Triết Ngôn vì con gái yêu mà kiên định tin tưởng trực giác – con gái không thể nào tự sát.
Cuối cùng chân tướng rõ ràng chứng thực sự kiên trì của bọn họ không có sai.
Mà chỉ có người kiên trì như vậy mới có thể hiểu nỗi đau khổ và gian nan của bọn họ.
Cho nên Giang Húc Hồng vô cùng đồng tình và hiểu cho Liễu Vân.
Thế là Nghê Lam tra một chút, những chuyện Liễu Vân nói kia đều là thật.
Bà để tang chồng, gia đình độc thân, tai nạn xe của Trần Hân, nhận định trách nhiệm tai nạn giao thông, trả các khoản nợ, những việc này đều có thể tra được.
Trần Hân có khả năng chưa chết sao? Có người thế thân lúc đó ư?
Tại sao? Làm sao làm được?
Chẳng lẽ vì để mẹ Liễu Vân giúp cô trả nợ? Hay là có ẩn tình khác?
Nghê Lam cảm thấy hứng thú với việc này.
Cô nhận nhờ vả của Liễu Vân.
Nhưng trải qua một tuần điều tra, Nghê Lam và nhóm Giang Húc Hồng đều không thu được tiến triển nào.
Một người nếu như vẫn còn sống thì cần có thân phận, cần có tiền, sẽ dùng điện thoại, sẽ lên mạng…
Nghê Lam là một người có kinh nghiệp sống ‘mai danh ẩn tích’, hết sức quen thuộc đối với mấy thủ đoạn và phương thức này, nhưng cô không tra ra được bất kỳ tung tích gì của Trần Hân, cũng không tìm thấy khuôn mặt của Trần Hân trên camera theo dõi đường phố trên đường Hòa Bình.
Nghê Lam thậm chí còn cho chạy hình ảnh phân tích lúc Trần Hân còn sống, đối chiếu với người ra vào đường Hòa Bình thời điểm đó.
Cho dù thay đổi gương mặt, dáng đi vẫn sẽ giống nhau.
Nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Hôm nay Liễu Vân hẹn Giang Húc Hồng gặp mặt hỏi dò tiến triển điều tra, Nghê Lam bảo Giang Húc Hồng tìm hiểu kỹ, cũng hỏi Liễu Vân vài thứ – DNA và vân tay của Trần Hân.
Bất kỳ vật gì cũng có thể làm giả, hai thứ này thì không.
Nếu như Trần Hân còn sống trên đời, như vậy trong bất kỳ hồ sơ vụ án nào của cảnh sát cũng thu được hai thứ này, cũng sẽ cung cấp manh mối tung tích của Trần Hân cho bọn họ.
Trong điện thoại, Giang Húc Hồng tiếp tục nói: “Bà ấy nói mỗi ngày đều đến chỗ này trông chừng, lúc đó bà ấy chính là nhìn thấy bóng dáng kia ở gần đây.
Dì nói chuyện DNA và vân tay với bà ấy, hy vọng bà ấy có thể cung cấp đồ cá nhân của Trần Hân.
Bà ấy đồng ý rồi, nhưng bà ấy dường như có chút tuyệt vọng, nói có thể mình quả thật nhận lầm người.
Vừa rồi bà ấy cứ khóc suốt, hiện tại đi toilet rồi.”
Nghê Lam nghe ra chút ý tứ: “Dì nói là, bởi vì coi như lấy được DNA cũng phải chờ cơ hội, không có cách nào có kết quả nhanh chóng, dì cảm thấy bà ấy có thể không còn kiên nhẫn, sẽ rút lui sao?”
“Đúng vậy.” Giang Húc Hồng nói: “Cho nên dì muốn xác nhận một chút, nếu như bà ấy có yêu cầu gì chúng ta không làm được, bà ấy huỷ yêu cầu, vậy phải nói chuyện thế nào?”
“Đừng a.” Nghê Lam vội vàng nói: “Chúng ta không thu tiền của bà ấy còn không được sao? Mua lại mấy thứ kia không được sao? Con muốn biết kết quả.”
Giang Húc Hồng: “…”
“Dì cảm thấy thế nào?” Nghê Lam hỏi.
Giang Húc Hồng nói: “Sắp đến giờ con họp rồi phải không? Con đi họp đi.
Dì và Lam tổng thương lượng một chút.”
Nghê Lam: “…”
Giang Húc Hồng cúp điện thoại rồi.
Nghê Lam bĩu môi nói nhỏ: “Đều học thói xấu của Lam đáng yêu rồi.
Thương nhân a…”
Có người đẩy cửa đi vào, trông thấy Nghê Lam ở chỗ này thì giật nảy mình, sau đó cười cười với cô.
Nghê Lam ngượng ngùng nhanh chân đi ra ngoài.
Họp, họp.
Ai nói cô là kẻ phá của, cô cũng chăm chỉ làm việc nha.
Văn phòng Lam Diệu Dương, Cổ Hoắc rốt cuộc có thể tiếp tục báo cáo công việc.
“Lam tổng, việc này rất gấp.
Hôm nay trên mạng có chỗ đăng video quay lén, lên hot search rồi.
Lúc tôi vào cũng chưa lên hạng mấy, mà giờ chắc sắp lên hot một hai rồi.
Bên PR kia hỏi xử lý thế nào?”
“Video quay lén gì?”
“Anh và Nghê Lam.”
Lam Diệu Dương: “…”.