Văn Phòng Thám Tử Nhị Lam Thần


Một đội cảnh sát cầm súng xông vào một nhà kho, dọa sợ một người lang thang đang ở trong đó sắp xếp đồ bị vứt đi.
Tên lang thang khẽ buông tay, bình nước trống trên tay rơi xuống đất.

Hắn giơ hai tay lên, vẻ mặt kinh hoàng nói với cảnh sát: “Tôi thấy nơi này không có người nên mới vào ở tạm.

Tôi không có trộm đồ.”
Một cảnh sát đi lên khống chế tên lang thang, những người khác nhanh chóng giãn ra, tiến hành điều tra.
Một lát sau, Thẩm Hoa gọi điện cho Lưu Tống: “Địa chỉ Tống Xương khai sớm đã không có ai rồi, đồ đạc thu dọn rất sạch sẽ, không phát hiện cái gì.

Có một tên lang thang ở đây, hắn nói hắn vào đây ở từ tháng một.

Trước đó hắn chỉ hoạt động ở vùng lân cận, khoảng trong tháng 1, hắn thấy có xe tải lớn lại đây chở đồ, về sau bên trong không có người, hắn mới vào ở.”
“Được, tôi biết rồi.” Lưu Tống cẩn thận nghe Thẩm Hoa báo cáo, cúp điện thoại, tiếp tục báo cáo cho sở trưởng Nghiêm: “Chúng tôi đã sắp xếp cẩn thận cho người nhà Tống Xương, cho vợ ông ta tới thăm hỏi một lần.

Nhưng trước mắt mọi thứ ông ta khai đều không có tác dụng gì.

Vừa rồi Thẩm Hoa nói, địa điểm Tống Xương khai ông ta và Kim Thụ Bồi dùng làm chung, cũng là nơi cuối cùng ông ta gặp Kim Thụ Bồi, cũng đã trống không rồi.

Việc này giống như dự đoán của Tống Xương.

Ông ta nói bọn họ hẹn rõ, bất kể bên nào vào trong này, đầu tiên phải dọn dẹp chỗ giao dịch sạch sẽ, tự mình gánh tội, không làm liên lụy đối phương.”
“Bên thôn Lâm Thủy thế nào rồi?”
“Đã phái người đi rồi.” Lưu Tống nói: “Thôn Lâm Thủy lúc đó là thôn Đại Hà, ba mươi bốn mươi năm trước nổi tiếng là thôn buôn bán lừa đảo, vì chỗ đó xa xôi, lại ở trong núi, không có nghề nghiệp gì tốt, người trong thôn nghèo, trọng nam khinh nữ, không cần bé gái, gần như không có phụ nữ trẻ tuổi, hơn phân nửa thôn đều dựa vào việc buôn bán nữ giới để kéo dài hương hỏa.

Mua bán nhiều, quen biết với người buôn thuốc phiện vào đó, cảm thấy đây là cửa làm ăn, liền bắt đầu kết bạn ra ngoài buôn bán lừa đảo.

Lúc đó vụ này là vụ án lớn của cả nước.”
Nghiêm Thụy gật đầu: “Tôi nhớ ra rồi.”
“Lúc đó nhóm buôn lậu thôn Đại Hà đã bị quét sạch.

Toàn bộ thôn được dời ra, giúp đỡ người nghèo, phát triển đặc sản các loại, bây giờ hoàn toàn khác rồi.

Trong chuyện làm ăn của Tổ ưng có người mua bán thuốc phiện, Lưu Hồng Giang, Kim Thụ Bồi, Tống Xương đều là người của thôn Lâm Thủy, tuy Tống Xương nói bọn họ ra làm ăn lâu lắm không trở về, nhưng đây cũng là manh mối quan trọng, phải tra kỹ một chút.”
Nghiêm Thụy nói: “Kỳ thực Bồ câu đã tra được ngọn ngành của bọn họ, nhưng lại không tiếp tục.”
Lưu Tống không tiếp nhận ý trong lời nói này, chỉ nói: “Tình báo thương mại Kim Dương và hành động Đá lửa là đột phá cực kỳ lớn.

Sau đó cậu ấy cung cấp tình báo bằng ám ngữ không hoàn chỉnh, tin là tình cảnh cực kỳ nguy cấp.”
“Vậy thì tìm ra cậu ta, cứu cậu ta trở về.”
“Mấy phương thức liên lạc cậu ta để lại cho Quý đội giờ đều vô hiệu.


Tổ ưng đã đổi ba số cho cậu ta, sau hành động Kim Dương, cả ba số đều không hoạt động.

Số điện thoại cậu ta báo cáo hành động Đá lửa và cảnh báo có mã hóa kia cũng chỉ hoạt động hai lần, lần cuối xuất hiện ở đường Hòa Bình.

Phạm vi trạm tín hiệu chỉ khoảng một hai km, cục thành phố đã tiến hành điều tra khu vực đường Hòa Bình, trước mắt vẫn chưa tìm ra Bồ câu.

Tuy có nhân chứng từng thấy qua Băng ca nhưng bây giờ cũng không tìm được hắn.

Người nhà, đồng bọn của hắn cũng không gặp hắn từ sau hôm đó.”
“Nói cách khác, theo chứng cứ hiện tại, hắn và Bồ câu cùng xâm hại Dương Hiểu Phương, sau đó hai người đều biến mất.”
Lưu Tống trầm mặc: “Đúng vậy.”
Nghiêm Thụy không nói gì, Lưu Tống tiếp tục nói: “Công an thành phố đã sắp xếp xong, sẽ thả Dương Hiểu Phương.

Xem thử có tìm được manh mối mới nào từ cô ta không.”
————-
Cục công an thành phố.
Quan Phàn đang tiến hành tra hỏi Dương Hiểu Phương: “Cô có bạn bè thân thiết nào có thể ở nhờ không?”
Dương Hiểu Phương lắc đầu.
“Vậy sau khi rời khỏi đây cô sẽ ở đâu?”
“Vẫn về lại phòng thuê.

Hiện tại tôi cũng không có tiền chuyển nhà.

Trong phòng còn có ít hàng hóa.” Dương Hiểu Phương có chút lo lắng: “À, trước đó tôi không biết mấy loại hàng này không có nguồn gốc, tôi cũng chỉ bị lừa thôi.

Quay về tôi sẽ bỏ đi, có thể đừng phạt tôi hay không.”
“Chúng tôi là cảnh sát hình sự, không quản mấy cái đó.” Quan Phàn nói: “Cửa hàng nhỏ của cô đã bị phong tỏa rồi, cô nên nghĩ chút đường mưu sinh đi.”
“Tôi có thể đi giao đồ ăn.” Dương Hiểu Phương nói: “Trước kia tôi sợ vất vả, giờ không nghĩ vậy nữa rồi.” Cô ta dừng một chút, hỏi: “Có thể cho tôi về nhà sao? Những người bắt tôi, các chị đã tra rõ ràng chưa, đã bắt được người chưa? Bọn họ sẽ không trả thù tôi chứ?”
“Người tên A Quang mà cô nói chúng tôi chưa tìm ra.

Chúng tôi có phát lệnh truy nã anh ta rồi.” Quan Phàn ăn ngay nói thật, cũng quan sát phản ứng Dương Hiểu Phương.
Dương Hiểu Phương chà chà bàn tay mình, mím môi: “Tôi, tôi lúc trên mạng tôi không có nói cho anh ta biết địa chỉ cụ thể của tôi ở đâu, chỉ nói tên đường, lúc đó anh ta nói cách anh ta không gần.”
“Thời gian cô bị giam có nhắc qua chỗ của mình không?”
Dương Hiểu Phương nghĩ ngợi: “Tôi nghĩ chắc không có.”
“Vậy cô vẫn muốn về nhà sao?”
“Muốn.” Dương Hiểu Phương khẽ gật đầu, vừa cười chua xót: “Ở khách sạn giống như ngồi tù, không thoải mái.”
Quan Phàn nói: “Tôi sẽ báo cáo với cấp trên xem bọn họ quyết định thế nào.

Chúng tôi nhất định phải bảo đảm an toàn cho cô trước mới có thể để cô về, cũng hi vọng cô có thể hiểu được.”

Dương Hiểu Phương vội nói: “Tôi hiểu, tôi hiểu, cảm ơn chị.”
Viên Bằng Hải buông tai nghe nghe cuộc hội thoại xuống, nói với Âu Dương Duệ: “Tôi tạm điều Trâu Úy qua đây, để cô ấy chuẩn bị kỹ xong, sẽ xác nhận rõ với bên Lưu đội, rồi để Dương Hiểu Phương trở về.”
Âu Dương Duệ đồng ý.
—————
Khu nhà Dương Hiểu Phương thuê, một cô gái mặc đồ công sở, đeo mắt kính, ba lô nhỏ, đi theo người môi giới và chủ nhà, đi ra từ một phòng trong khu nhà Dương Hiểu Phương thuê.
“Tôi thấy ok, vậy lấy căn này đi.” Cô gái kia nói.
Chủ nhà rất vui, môi giới vội nói: “Vậy chúng ta về văn phòng đi.”
Cô gái đi theo bọn họ đến văn phòng môi giới bất động sản lân cận, cô móc thẻ căn cước ra, môi giới làm hợp đồng thuê cho cô: “Trâu Úy… cô làm nghề gì?”
Trâu Úy cười cười: “Làm công, là nhân viên văn phòng phổ thông thôi.”
—————–
Hàn Châu đội tóc giả hợp mốt, đeo một cặp kính đen, trên tai còn đeo một chiếc bông tai long lanh, áo khoác rộng, quần jean màu xám nhạt, giày trắng.

Nhìn trẻ tuổi lại hợp thời trang, có cảm giác thiếu niên khỏe mạnh.
Anh đứng ngoài cửa hàng flagship của nhãn hiệu A, là nơi có hoạt động livestream của nhãn hàng, sân khấu đã dựng xong, bảng sân khấu lớn, xung quanh giăng dây phạm vi hoạt động.

Cũng có không ít người đã ngồi vào vị trí khán giả bên trong.

Vì có minh tinh, bên ngoài khu vực hoạt động và gần lan can mấy tầng lầu thấp tụ tập không ít người, chỉ chờ hoạt động bắt đầu.
Hàn Châu tìm hiểu kỹ hoàn cảnh xung quanh, gọi điện thoại cho A Sinh: “Thế nào, thấy anh ta chưa?”
“Thấy rồi.

Tao cách hắn chưa tới mười mét.”
Hôm nay Lam Diệu Dương cũng có hoạt động.

Là người đầu tư, hôm nay anh được sắp xếp chỗ ngồi dự lễ khai mạc.

Khu vực khai mạc có rất nhiều fan, mọi người hô tên diễn viên chính, cũng gọi tên Lam Diệu Dương.
Lam Diệu Dương cười với mọi người, vẫy vẫy tay.

Rất nhiều người lấy điện thoại di động ra chụp.
A Sinh cũng cải trang, mặc một bộ đồ của nhóm đu sao, lẫn trong đám người, đứng sau một tên mập, cũng chụp hình Lam Diệu Dương.
Hình chụp gửi tới máy của Hàn Châu, Hàn Châu xem, nói: “Được rồi, mày rời khỏi chỗ đó đi, cẩn thận đừng để người khác chú ý.

Lái xe tới đón tao.”
A Sinh nói: “Kịp giờ không? Hoạt động sắp bắt đầu rồi.”
“Kịp.

Tao cúp đây, mày qua đi.” Hàn Châu cúp điện thoại, bước mấy bước xung quanh, nhìn thấy balo của một cô gái mở ra.


Anh nhìn thấy điện thoại, đi qua bên cạnh cô gái, thò tay lục lấy điện thoại.

Anh điềm nhiên như không có việc gì nhấn điện thoại, cần mật khẩu.

Anh thuận tay ném điện thoại xuống đất, quẹo qua một chỗ khác tiếp tục quan sát.
Nhìn thấy một anh chàng đang gọi điện thoại, nói xong màn hình điện thoại vẫn còn sáng đã nhét vào túi áo khoác, sau đó tiếp tục ăn.

Hàn Châu đi qua, lần này rất may mắn, điện thoại này có thể dùng.
Thiệu Gia Kỳ đang tán gẫu với quản lý hoạt động, Nghê Lam ngồi bên cạnh chơi điện thoại.

Cô đã trang điểm xong, chỉ đợi ra sân khấu.

Điện thoại của Thiệu Gia Kỳ vang lên, quản lý hoạt động vội chào hỏi rồi nói mình đi trước xem cái vấn đề khác, lại nói chút nữa gặp Nghê Lam.
Nghê Lam rất khách sáo cười chào quản lý.

Thiệu Gia Kỳ bên này nhận điện thoại.
“Xin chào, tôi tìm Nghê Lam, tôi có chuyện muốn ủy thác cho Nhị Lam Thần.”
“Vậy phiền anh gọi điện thoại cho bên văn phòng trước nhé.” Thiệu Gia Kỳ nhanh chóng đọc một chuỗi số.

90% người tìm văn phòng Nhị Lam Thần toàn chuyện không đàng hoàng.
“Tôi tìm Nghê Lam, tôi cần cô ấy nghe điện thoại ngay lập tức.”
Giọng đàn ông bên kia trầm ấm dễ nghe nhưng nói chuyện thật không lịch sự, Thiệu Gia Kỳ không được vui: “Bây giờ Nghê Lam không rảnh.”
“Chuyện mạng người quan trọng.”
Thiệu Gia Kỳ rất khí thế nói: “Thế cô ấy càng không rảnh, anh nên tìm cảnh sát.” Thiệu Gia Kỳ cúp điện thoại.
Hàn Châu nhìn điện thoại bị cúp, mỉm cười.

Rất chảnh nha.
Hàn Châu nhắn tin gửi qua, miêu tả trang phục của Thiệu Gia Kỳ và Nghê Lam hôm nay, phía sau gửi kèm icon mặt cười nham hiểm.
Thiệu Gia Kỳ thấy tin nhắn, nhảy dựng lên: “Mẹ nó, Nghê Lam chúng ta gặp biến thái rồi.”
“Chị giống như đang hưng phấn lắm vậy.” Nghê Lam tràn đầy phấn khởi: “Cho em xem thử, biến thái thế nào?”
Cầm điện thoại Thiệu Gia Kỳ lên nhìn: “Vậy thôi hả?” Mức độ này không đáng chú ý nha.
Ngay sau đó một tin nhắn tới.
Nghê Lam mở hình chụp, mặt trầm xuống.
Hình chụp Lam Diệu Dương hôm nay, hơn nữa ngay tại lúc này.
Chuông điện thoại vang lên lần nữa, vẫn là số vừa rồi.
Thiệu Gia Kỳ lo lắng nói: “Chính là anh ta, chính là anh ta.

Là nam, anh ta nói có chuyện muốn ủy thác Nhị Lam Thần, còn nói mạng người quan trọng.”
Nghê Lam nhận điện thoại: “Tôi là Nghê Lam.”
Giọng điệu này cách qua sóng điện thoại cũng có thể cảm nhận được.

Hàn Châu cười cười.
Tiếng cười khẽ kia khiến Nghê Lam càng tức giận: “Anh là ai?”
Hàn Châu nói: “Cô sắp lên sân khấu rồi, chúng ta nói thẳng chuyện chính, tôi cần cô giúp đỡ một chút.


Người bên cạnh có được không? Nội dung cuộc điện thoại này cần giữ bí mật.”
Xung quanh không có người khác, Nghê Lam hỏi thẳng: “Gấp cái gì?” Cô cầm điệm thoại của mình, nhắn số điện thoại này cho Tôn Triết Ngôn trong văn phòng, đồng thời nhắn: ‘Định vị số này.’
“Tôi cần cô nói với cảnh sát một tiếng, tạm thời đừng thả Dương Hiểu Phương ra.”
“Tại sao?” Nghê Lam tiếp tục thao tác điện thoại, cô gửi tấm hình cho Lam Diệu Dương và vệ sĩ Trần Châu của anh.
Bên kia Trần Châu nhận được tin lập tức đưa Lam Diệu Dương qua một bên.

Lam Diệu Dương nhìn góc độ chụp của tấm hình kia, cũng giơ tay lên chụp lại toàn bộ nhóm người xung quanh.
“Có người muốn giết Dương Hiểu Phương.” Hàn Châu nói.
“Ai muốn giết cô ta?”
“Tôi.”
Nghê Lam cười lạnh: “Vậy anh nên kiểm soát mình một chút.”
“Tôi cũng là bất đắc dĩ.”
“Anh ở đâu, tôi báo cảnh sát giúp anh.”
“Tôi trong danh sách bị truy nã của cảnh sát.”
Nghê Lam nhíu mày, mẹ nó, tất cả mọi người đều đề phòng cô, kêu cô đừng quan tâm đừng quản, cô thật không có chú ý cảnh sát đã truy nã ai rồi.

“Anh là ai?”
Hàn Châu im lặng, trong đầu đột nhiên hiện ra ký ức đối thoại, anh thở dài: “Tôi là ma quỷ.”
Nghê Lam: “…” Còn giả vờ giả vịt hơn cô.
“Nói cho cảnh sát biết, nếu không muốn Dương Hiểu Phương chết thì đừng thả cô ta ra.

Còn nữa, nếu không thể giữ bí mật cuộc điện thoại này, người chết còn nhiều hơn.

Nếu như cô có thể tiếp nhận ủy thác này, trong thùng rác nhà vệ sinh sát hướng bắc lầu 4 có một túi da chứa 10 vạn, cô có thể lấy.

Nếu như cô không chấp nhận, vậy tôi phải làm một số chuyện không muốn.

Tôi biết các người là ai, tôi cũng biết có thể đi đâu tìm các người.” Hàn Châu bắt chước giọng điệu Nghê Lam ở câu cuối.
“Anh dám đụng tới một cọng tóc của Lam Diệu Dương, tôi sẽ băm nát anh ra.

Tôi sẽ tìm được anh, đừng nghĩ tôi khoác lác.

Cái đám người trước kia dám uy hiếp tôi đã đi gặp thượng đế hết rồi.”
“Vậy thì sao?” Hàn Châu cười nói: “Cô có bản lĩnh giết toàn bộ thế giới, anh ta cũng không còn.

Đây chính là cuộc sống.”
Hàn Châu cúp điện thoại.

Thiệu Gia Kỳ cẩn thận lại gần: “Anh ta nói gì vậy?”
Nghê Lam không trả lời, điện thoại của cô vang lên, là Tôn Triết Ngôn.
“Chú Tôn.”
“Định vị được rồi.

Anh ta ở trong cửa hàng, chỗ của con.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận