Dương Đức hoảng hốt la lên, muốn chạy tới ôm chân đưa Quản Hoài xuống.
Thẩm Hoa vội quát: “Đừng đụng vào, ông ta tắt thở rồi.”
Dương Đức sững sờ.
Thẩm Hoa lại nói: “Tắt thở lâu rồi.
Bảo vệ kỹ hiện trường, gọi pháp y tới.”
Lúc này Dương Đức mới tỉ mỉ quan sát, quả nhiên màu da đã khác thường rồi.
Dương Đức thấy buồn nôn, không nhịn được, vọt ra ngoài phòng nôn một trận
Hơn hai mươi ba mươi năm về trước, vì vụ án buôn người mà trấn Lâm Thủy nổi tiếng khắp nước, nhưng về sau trong trấn phổ biến pháp luật, cũng tổ chức nâng cao năng lực đội ngũ chấp pháp, nghiêm khắc chỉnh lý nhiều năm, lại điều chỉnh phương hướng phát triển kinh tế, cuộc sống của mọi người tốt hơn, tập tục của cả trấn đều thay đổi
Hiện tại ở trấn Lâm Thủy vẫn có trộm vặt móc túi đánh nhau, nhưng án mạng thì cả mấy năm nay không thấy.
Sau khi Dương Đức lao ra ngoài, Thẩm Hoa gọi điện thoại cho hai đồng nghiệp cùng đến điều tra trấn Lâm Thủy với mình, kêu bọn họ một người đi tìm cảnh sát địa phương tới, một người lên phòng hồ sơ cục cảnh sát của trấn niêm phong hết toàn bộ hồ sơ Quản Hoài từng xử lý điều tra trước đây, cẩn thận không để người khác trộm mất.
Dặn dò xong xuôi thì Dương Đức cũng ói xong, cố gắng đi vào.
Thẩm Hoa không bình luận gì anh, chỉ thúc anh gọi đồng nghiệp tới bảo vệ hiện trường, phải điều tra xung quanh, còn phải tìm pháp y tới kiểm tra thi thể.
Thẩm Hoa vừa nói vừa cẩn thận xem xét hiện trường, lấy điện thoại chụp lại chi tiết căn phòng và thi thể Quản Hoài.
“Trên trấn chúng tôi không có pháp y, phải gọi pháp y trong thành phố tới.” Dương Đức thấy Thẩm Hoa làm đâu ra đấy, lạnh lùng lão luyện, càng cảm thấy lúng túng về sự bối rối không có kinh nghiệm của mình.
“Vậy thì nhanh gọi điện thoại cho bọn họ tới trong đêm.” Thẩm Hoa nói, “Có lẽ có liên quan tới vụ án của chúng tôi.”
Dương Đức nghe xong thì nhanh chóng gọi điện.
Thẩm Hoa cũng gọi điện báo cáo cho Lưu Tống, nhờ Lưu Tống gọi điện cho phía thành phố.
Phía Âu Dương Duệ sắp xếp người tiến hành thẩm vấn người của Kim Khổng Tước, cũng không thuận lợi như anh dự liệu.
Những người làm việc ở chỗ như thế này cơ bản đều là tay lỏi đời.
Sau khi cảnh sát đến Kim Khổng Tước tìm người, bọn họ đã sớm chuẩn bị xong khẩu cung.
Ba người theo dõi Nghê Lam bị bắt ở chung cư, cùng với chiếc xe tới đón bọn họ đều bị đưa về.
Khẩu cung mấy người này đều đồng nhất, nói là có một người đàn ông là khách quen trước đây hay tới Kim Khổng Tước bọn họ.
Hôm nay lén xâm nhập vào phòng riêng của nữ phục vụ bên họ, ra tay đánh người và giở trò hèn với người của bọn họ.
Cô gái lớn tiếng kêu cứu, người kia nhảy qua cửa sổ chạy đi.
Vì vậy bọn họ mới đuổi theo người đàn ông kia, muốn bắt anh ta quay về Kim Khổng Tước xin lỗi cô gái kia và thương lượng chuyện bồi thường, nhưng không ngờ người đàn ông này lại có trợ giúp, đánh cho bọn họ một trận rồi chạy mất.
Bọn họ muốn theo tới cùng nhưng xe bị đập hư.
Còn về súng ống cảnh sát buộc tội bọn họ nắm giữ phạm pháp, bọn họ tuyệt đối không nhận, sau đó còn nói là tự mình mua từ khách hàng, vì tính chất công việc tương đối nguy hiểm, có súng thì an tâm hơn chút, đồ dùng trong ngành.
Mà người bán súng cho bọn họ là khách quen gây chuyện kia.
Tóm lại nói tới nói lui đều là lỗi của A Sinh.
Tiểu Hồng cũng khai giống như bọn họ.Cô nói mình trở về phòng thì gặp một tên khách hèn, suýt bị cưỡng gian.
Cô ra sức phản kháng thì bị đối phương đánh.
Về sau cô kêu cứu, có người chạy đến, vị khách quen kia liền nhảy khỏi cửa sổ chạy trốn.
Cô không biết tên đầy đủ của người khách kia, chỉ biết làm xã hội đen, tất cả mọi người gọi anh ta là Sinh ca.
Cô cũng không biết chuyện Sinh ca bị cảnh sát truy nã, chỉ nói hôm nay nhận được điện thoại của Sinh ca hẹn cô ra ngoài nhưng cô từ chối.
Hai người cãi vã trong điện thoại.
Có khả năng chuyện này làm anh ta tức giận, xông vào phòng để dạy dỗ cô.
Sau đó cô báo lại với công ty, còn việc ông chủ sắp xếp xử lý thế nào cô cũng không rõ lắm.
Cô bị đánh choáng đầu nằm một lúc, ban đầu công ty tính đưa cô đi bệnh viện kiểm tra, kết quả thì nghe cảnh sát tới.
Sau đó cô ra gặp cảnh sát rồi bị mang về đây.
Quản lý trực ca cũng đổi lời khai, nói chỗ anh ta làm nói nay không phải ca của Tiểu Hồng, phải gọi điện thoại cho cô tới, vì lúc đó Tiểu Hồng bị thương đầu óc không tỉnh táo, công ty muốn đưa cô đi bệnh viện khám.
Nhưng cảnh sát lại nói Tiểu Hồng giúp đỡ tội phạm bị truy nã, bọn họ không dám đưa đi, lo lắng bị gánh tội đồng phạm.
Cho nên chỉ chờ cho Tiểu Hồng tỉnh táo lại, có thể trả lời được, hỏi rõ không có vấn đề gì liền nhanh chóng đưa cô tới gặp cảnh sát.
Còn tất cả mọi sắp xếp tối nay đều do quản lý trực ca chịu trách nhiệm.
Anh ta nói ông chủ không có mặt nên mọi sự do anh ta quyết định.
Anh ta còn cung cấp số điện thoại của ông chủ Giang Tân, nói cảnh sát có thể liên lạc với ông chủ.
Tra hỏi và ghi khẩu cung là một quá trình tốn thời gian và sức lực, nhất là gặp thể loại miệng lưỡi vòng vo không nói thật thế này.
Âu Dương Duệ không tự mình thẩm vấn, anh sắp xếp hai tổ, một tổ hỏi một người, những người còn lại ở trong phòng tạm giam chờ.
Anh quan sát phản ứng của mọi người, nhất là Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng trả lời rất lưu loát, dám nhìn thẳng vào mắt cảnh sát.
Tướng mạo cô đoan chính, cũng có chút xinh đẹp.
Ánh mắt vô tội, biểu cảm đáng thương.
Trong quá trình cô trả lời thậm chí có chút vẻ mặt đau khổ, nhưng cô không nói lại càng lộ ra vẻ đáng thương.
Cũng giả tạo giống như Dương Hiểu Phương.
Những tổn thương, những biểu cảm nội tâm sợ hãi, biểu cảm chăm chú trả lời cẩn thận từng chút, hoàn toàn là biểu hiện của cô gái đáng thương vô tội, thật sự rất giống Dương Hiểu Phương.
Âu Dương Duệ đứng sau kính nhìn, đang suy nghĩ thì nhận được điện thoại của Lưu Tống.
Lưu Tống kể lại tình huống ở trấn Lâm Thủy cho anh.
“Pháp y đã khởi hành rồi, phải ba tiếng nữa mới tới.
Nhưng pháp y bên chúng ta xem hình thi thể Thẩm Hoa gởi lại, còn có điều tra nghe ngóng tại chỗ, đoán sơ qua Quản Hoài chết phải hai ngày rồi.”
“Vậy chính là sau khi nhóm Thẩm Hoa đến trấn Lâm Thủy thì người này chết.”
“Gần như vậy.
Nhưng thời gian cụ thể và nguyên nhân tử vong còn phải chờ pháp y giám định.”
Âu Dương Duệ vội nói: “Cho dù là tự sát hay bị giết, thời điểm này có lẽ có liên quan đến Tổ ưng.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Lưu Tống nói, “Sáng mai tôi sẽ bay qua đó.
Quản Hoài này có trực tiếp tham gia điều tra vụ án buôn người.
Danh tiếng ông ta không được tốt lắm, trước đây là cảnh sát thường trú được phái đến thôn Đại Hà, nghe nói có phụ nữ bị lừa bán muốn trốn đến báo án với ông ta, nhưng ông ta đưa người trở về lại thôn.
Không chỉ một người phụ nữ gặp tình cảnh như vậy.
Lúc đó người trong thôn cũng nghĩ dùng tiền mua cô dâu không sai, vào nhà rồi thì là người trong nhà.”
Âu Dương Duệ: “…Mà ông ta thấy mình cũng là người trong thôn, nên cũng có cùng suy nghĩ.”
“Chắc vậy.
Lúc Thẩm Hoa xem thử hồ sơ trước đây của ông ta thì rất tức giận.
Vụ án có hồ sơ thì làm qua loa, vụ nào không lập hồ sơ thì khỏi cần nói.” Lưu Tống nói: “Quản Hoài bảy mươi tám mươi tuổi rồi, tính thời gian, lúc Kim Thụ Bồi rời thôn, Quản Hoài gần năm mươi tuổi.
Về sau vụ buôn người bị nghiêm trị, mấy vụ án lúc trước Quản Hoài xử lý đều bị lôi ra, ông ta bị xử lý.
Sau đó thì báo bệnh xin về hưu sớm.
Nhưng thực tế ông ta không đau bệnh gì, chỉ là không có người thân bên cạnh, sống một mình, mang tiếng xấu, muốn đóng cửa trốn tránh.”
Âu Dương Duệ nhíu mày, cảm thấy khả năng người này bị diệt khẩu rất lớn.
“Tôi đi thu xếp hành lý, có tin tức gì sẽ báo cho cậu.”
Âu Dương Duệ lại báo cáo tiến độ bên mình cho ông, hai người bàn bạc xong thì cúp máy.
Bên ngoài Kim Khổng Tước, xe Lam Diệu Dương dừng ở góc vắng.
Vệ sĩ Trần Châu theo hướng dẫn của Nghê Lam đi vào cửa chính Kim Khổng Tước, nhưng bị tiếp tân ở sảnh ngăn lại.
Tiếp tân nói hôm nay đã có người bao hết, chỉ đón khách hẹn trước, không tiếp khách lẻ.
Trần Châu dạo một vòng ở sảnh lớn, nhìn bảng giá và hạng mục phục vụ, lại hỏi vài câu khách thường hỏi, sau đó cho chút tiền boa tiếp đãi, nói anh muốn tổ chức tiệc độc thân với anh em trước khi cưới, bao phòng khoảng mười lăm hai mươi người, rượu phải ngon, em gái phải đẹp, phải có đồ chơi, bàn đánh bài, mấy em phải chịu chơi.
Tiếp tân liên tục nói không thành vấn đề, chỉ cần đặt lịch trước, bọn họ sẽ sắp xếp.
Trần Châu nói: “Tôi đang chọn trò, không muốn quay lại chuyến nữa.
Cậu dẫn tôi đi xem thử, giới thiệu chút.”
Tiếp tân bỏ tiền boa thật dày vào túi, dẫn Trần Châu vào trong.
Lam Diệu Dương và Nghê Lam ở trong xe xem một vòng hộp đêm qua camera Trần Châu đem theo.
Rất vắng lặng, xem ra cảnh sát đưa đi không ít người, nơi này tối nay e là không mở cửa được.
“Thời điểm này làm chuyện xấu là hợp nhất.” Nghê Lam nói, gõ máy tính xâm nhập mạng Kim Khổng Tước.
Lam Diệu Dương ghé đầu nhìn, Nghê Lam vừa làm vừa dạy học.
Lam Diệu Dương chăm chú lắng nghe.
“Nhìn thấy mấy tín hiệu mạng này không? Đây là mạng công cộng, là wifi hộp đêm để cho khách sử dụng.
Chỗ này là mạng của camera giám sát.” Nghê Lam làm mẫu cho Lam Diệu Dương, “Ừm, chúng ta đã xâm nhập hệ thống này của bọn họ trước đây, số C1, nên cứ trực tiếp đăng nhập chương trình, anh nhập mật khẩu vào đây thì vào được rồi.”
Nghê Lam thao tác máy tính xâm nhập vào hệ thống camera của Kim Khổng Tước, “Đợi cảnh sát lấy được lệnh kiểm tra lịch sử camera của bọn họ chắc là bọn họ đã xóa sạch sẽ rồi.”
“Nếu là anh, cảnh sát vừa tới cửa là anh đã không cho xem, xóa sạch rồi.” Lam Diệu Dương nói, “Em muốn tìm gì?”
“Tìm liên hệ giữa Khưu Tự và Kim Khổng Tước.” Nghê Lam nói, “Còn nữa, quan hệ của Tiểu Hồng và Kim Khổng Tước.”
“Hình ảnh cảnh sát chụp được là phía sau tòa nhà này, phòng của Tiểu Hồng ở chỗ này.” Lam Diệu Dương so sánh hình ảnh trong camera tìm ra vị trí.
Nghê Lam tìm kiếm, tìm thấy hình ảnh Khưu Tự trong bản ghi camera.
“Đúng, chính là chỗ này, anh ta từ sân sau ra, bị chụp ở đây.” Lam Diệu Dương nhìn hình ảnh, “Anh ta biết có camera, em thấy anh ta cúi đầu không, không thấy chính diện.”
Nghê Lam tiếp tục lấy tài liệu trong camera, tấm này cùng một thời điểm, có ba camera đều chụp được Khưu Tự.
Nghê Lam liền căn cứ thời gian bản ghi của ba camera này đổ ngược về trước, nhanh chóng so sánh, so với thời gian lịch sử cuộc gọi của Tiểu Hồng, cho tới trước lúc Khưu Tự liên lạc với Tiểu Hồng, đều không tìm thấy hình ảnh Khưu Tự leo vào phòng Tiểu Hồng.
Nghê Lam cùng Lam Diệu Dương nhìn nhau: “Anh ta không phải đi từ đây vào.”
Trực giác của Hàn Châu với A Sinh là có lý.
Nghê Lam ngoáy lọn tóc, cảm thấy hơi phiền, đáng tiếc cô không có cơ hội nói chuyện đàng hoàng với Hàn Châu.
Nghê Lam mở điện thoại Hàn Châu ra nghe lén mà không nghe thấy gì.
Lam Diệu Dương: “Bọn họ cố ý né rồi, không thể nào xảy ra nhiều chuyện như vậy mà không ngồi lại thương lượng kỹ càng.”
“Hàn Châu biết điện thoại anh ta có thể bị nghe lén.'” Nghê Lam thở dài, “Anh ta vẫn phòng bị hai bên.”
“Âu Dương cũng nói, khiến kiểu người này thổ lộ tâm tình rất khó.
Tiến độ của em cũng rất nhanh rồi.
Ít nhất anh ta chịu đồng ý hợp tác.”
“Suýt chút nữa thì cháy nhà.” Nghê Lam nói, “Là cảm giác, thỉnh thoảng em có thể bắt được, nhưng lại không hiểu lắm.
Chỉ kém một chút, cách một lớp lụa.”
Nghê Lam không biết giải thích cảm giác này thế nào, cuối cùng nói: “Cảm giác như không thể thay thế A Quang vậy.”
“Cảnh sát Hứa cứu mạng anh ta, còn có sức lực tinh thần đổi lại.” Lam Diệu Dương nói, “Hơn nữa bọn họ còn có 2 năm liên hệ.”
Nghê Lam không nói lời nào.
Cô nhớ tới mình trước đây, có chút dấu vết để lại cũng không buông tha, bôn tẩu manh mối ở các nước.
Cô chỉ có một ý nghĩ, giết chết Paul, giết chết Bird để mẹ được an toàn, để mình được an toàn, làm những chuyện Trần Thế Kiệt không làm được.
Không có ai có thể khống chế cuộc sống của cô, uy hiếp sinh mạng cũng không được.
Tính dẻo dai của cô khi đó không thể so được với bản thân sống những ngày tháng vui vẻ hiện giờ.
Cô hoàn toàn không phải cùng một tuýp người, Hàn Châu có thể nhìn ra.
Câu ‘Không làm chó cho mấy kẻ có tiền như các người’ mà anh chửi kia là nửa thật nửa giả, là đang diễn trò nhưng cũng là tiếng lòng của anh.
Nghê Lam lấy thun cột tóc ra, cột tóc lại.
“Sao thế?” Lam Diệu Dương đột nhiên cảm thấy hơi kinh ngạc với Nghê Lam.
“Em đã chụp lại màn hình rồi.” Nghê Lam làm mẫu cho Lam Diệu Dương xem, “Để mấy hình ảnh trống này chạy liên tục trong camera giám sát là được.
Em vào xem phòng Tiểu Hồng thử.”
“Cứ vậy à?”
“Lên lầu ba một chuyến.” Nghê Lam nói, “Một nửa lầu ba không có camera theo dõi.
Giống như chỗ đó là địa bàn của ông chủ.”
Lam Diệu Dương nhíu mày.
“Em từng đến chỗ nguy hiểm hơn.” Nghê Lam nói.
“Không phải vấn đề này.
Lúc trước là lúc trước.” Lam Diệu Dương nói.
“Em muốn làm lão đại của Hàn Châu, không phải cứ đánh anh ta khóc là được.” Nghê Lam nói, “Em phải đưa anh ta đi đánh đối thủ, vậy mới thật sự là hợp tác.
Bây giờ thời cơ vừa khéo, Kim Khổng Tước đang đối phó với cảnh sát, bọn họ chắc chắn không ngờ tụi em tới.”
Nghê Lam gọi điện thoại cho Hàn Châu, nói với Lam Diệu Dương, “Nếu Khưu Tự có chân trong chân ngoài với Kim Khổng Tước, bây giờ thăm dò chút cũng được.”