Văn Phòng Tình Dục Thiên Sư

Edit: Miu

Beta: Su

Chuyện Dư Lạc nói cho Giang Tiểu Âm biết hoàn toàn vượt ra ngoài dự kiến của cô, cô cho rằng thân thể mình biến hóa là vì do làm tình với Khúc Cẩn.

Bỏ thuốc? Nhưng tại sao cơ chứ?

Trên người cô có đồ vật gì đặc biệt sao?

"Dư Lạc, anh có biết thuật nghịch đẩy mệnh cách không?" Giang Tiểu Âm không rảnh lo cho hạ thân đang bất ổn của mình, cô ngồi dậy khỏi giường nệm rồi nhìn chằm chằm anh.

"Gia không biết."

Lời người đàn ông nói ra đặc biệt đúng lý hợp tình.

"Tại sao lại hỏi như vậy?"

Giang Tiểu Âm do dự một hồi rồi mới trả lời: "Anh cảm thấy... Mệnh cách của tôi có khả năng là thuần âm không?"

"Nói ngày sinh của em cho gia nghe thử."

Sau đó Dư Lạc gọi Hồng Sanh ở ngoài tiến vào chuẩn bị giấy Tuyên Thành cùng bút lông cho anh, kế tiếp lại nghiêm túc viết ngày sinh của Giang Tiểu Âm lên trên giấy.

"Năm âm tháng âm nhưng ngày dương." Sau khi tính xong, anh vuốt ve cằm rồi lại hỏi: "Em thật sự được sinh ra vào lúc 8 giờ tối sao?" 

Vốn tưởng rằng Giang Tiểu Âm sẽ gật đầu ngay nhưng cô lại tạm dừng một hồi, sau đó tiện đà lắc lắc đầu: "Tôi không biết, mẹ tôi trước kia vẫn luôn nói với tôi như vậy."

"Em tốt nhất vẫn là đến bệnh viện nơi em sinh hỏi mục thời gian chính xác trên ghi chép của bệnh viện, cái đó khẳng định sẽ ghi chép chuẩn xác thời gian. Nếu thời gian em biết đến là sai lầm thì rất có thể, em đúng là mệnh cách thuần âm."

"Tôi biết rồi."


"Còn nữa, em tốt nhất là đem những thứ đồ em thường xuyên ăn uống đến cho gia xem một chút. Liều lượng thuốc trên người của em cũng không phải mới chỉ ngày một ngày hai, ít nhất thì cũng đã dùng qua hơn một tuần."

"Ừm." Giang Tiểu Âm có chút trầm trọng gật đầu, tính toán đứng dậy chạy lấy người.

"Em tính cứ để như vậy mà đi ra ngoài sao?"

Dư Lạc nhướng mày cười tủm tỉm nhìn chằm chằm hạ bộ Giang Tiểu Âm.

"......."

Cô lúc này mới nhớ ra quần của mình đã bị d*m thủy tẩm ướt, mặt Giang Tiểu Âm đỏ lên, cầm gối đầu trên giường ném vào mặt Dư Lạc.

"Đồ lưu manh không biết xấu hổ! Còn cười nữa chứ!"

"Sao gia lại trở thành đồ lưu manh không biết xấu hổ? Rõ ràng là em khóc lóc kêu tên gia, còn nói cái gì mà tao huyệt thật thoải mái, bị làm sướng chết."

"Không cần nói nữa a a a!"

Giang Tiểu Âm đỏ mặt dùng sức che lỗ tai lại. Cô cảm thấy thực xấu hổ, lời nói mớ bị người đàn ông lặp lại, thật muốn chết, càng không ổn chính là, khi cô nghe Dư Lạc nói, tiểu huyệt cư nhiên lại có phản ứng.

"Gia đây là dùng xong đã bị ghét bỏ sao? Ai ——"

Dư Lạc giả tình giả ý mà thở ngắn than dài một hồi xong lại lần nữa hô to ra bên ngoài: "Hồng Hồng, đi lấy quần áo của cô cho Âm Âm chọn một bộ, nếu có quần lót mới...."

"Dư Lạc, anh câm miệng cho tôi!"

Hồng Sanh cuối cùng vẫn đưa cho Giang Tiểu Âm cầm một cái quần lót mới tinh, chẳng qua là lúc cô ấy đưa quần áo cho Giang Tiểu Âm, sắc mặt cũng u ám đến đáng sợ.

"Giang tiểu thư."

Chờ Giang Tiểu Âm thay quần áo xong, cùng Hồng Sanh đi ra gian ngoài của cửa hàng đồ cổ, người phụ nữ đột nhiên khom lưng thật sâu với cô.

"Tôi thích thiếu gia." Trên mặt Hồng Sanh mang theo trầm trọng khẩn cầu: "Nếu cô không thích thiếu gia thì tôi có thể xin Giang tiểu thư đừng tiếp cận cậu ấy được không?"

"Đừng đến nơi này nữa có được không?"

Từ biệt Giang Tiểu Âm, Hồng Sanh trở lại trong tiệm liền thấy Dư Lạc đang ngồi trên ghế thái sư ở gian ngoài.

"Hồng Sanh, hôm nay có thể đóng cửa hàng."

"Vâng thưa thiếu gia."

Đôi tay cô có chút run rẩy từ bên trong khóa cửa hàng, sau đó bước từng bước một đi đến trước mặt Dư Lạc rồi không nói một lời mà quỳ xuống.

"Hồng Sanh, cô theo gia đã bao lâu?"

Trong căn phòng mờ mịt hương khí, người đàn ông ăn mặc Hán phục xinh đẹp, biểu tình ôn nhu mà nhìn chăm chú vào người phụ nữ đang quỳ gối dưới lòng bàn chân anh rồi gõ tay vịn từng chút từng chút một.

Không dám ngẩng đầu nhìn người đàn ông, Hồng Sanh nghe được câu hỏi của anh xong, toàn bộ thân thể đều khẽ run rẩy.

"Hồi thiếu gia, đã hơn 400 năm."


"Hơn 400 năm rồi a, sao gia lại không biết ngươi thích gia. Thích gia thử thuốc ở trên người cô hay sao? Hay thích gia biến cô thành cương thi?"

"Thiếu gia, tôi..."

"Tôi?" Dư Lạc đánh gãy lời Hồng Sanh nói, giọng điệu nghe không rõ là có thái độ gì.

Nhưng chính là một câu nghi vấn này lại khiến Hồng Sanh quỳ trên mặt đất dập đầu thật mạnh: "Nô tỳ biết sai rồi."

"Gia vì không để Giang Tiểu Âm cảm thấy kỳ quái nên mới để cô trước mặt người ngoài tự xưng là tôi, nhưng cũng không đại biểu rằng cô không phải nô tỳ."

Dư Lạc cười nhạt ngồi xổm trước mặt Hồng Sanh, động tác mềm nhẹ sờ sờ gương mặt người phụ nữ, cuối cùng nắm cằm cô làm cô ngẩng đầu nhìn chăm chú vào mình.

"Gia biết cô thích Giang Tiểu Âm, nếu là những người phụ nữ thuần âm bình thường trước kia thì gia cũng tùy ý cô, buông tha cô ấy đi. Dù sao thì cô cũng đã hầu hạ gia lâu như vậy rồi nên luôn có thể được chút ưu đãi. Nhưng lần này thì không được, cô ấy rất đặc biệt."

"Cô đã hại gia lỡ mất cô ấy 15 năm, nếu lúc này đây lại phá hư kế hoạch của gia thì gia sẽ biến cả cô ấy và cô thành một khối thi thể."

"Không phải giống thi thể hiện tại của gia và cô, mà là thi thể thật sự không đi xuống địa phủ được."

"Hiểu chưa?"

Khắc sâu hiểu biết về cách hành xử của Dư Lạc, Hồng Sanh biết anh nhất định sẽ làm được chuyện như vậy. Gật đầu, trong mắt cô ta chứa đầy sự sợ hãi: "Nô tỳ đã biết."

Có được đáp án vừa lòng, Dư Lạc cười buông tay ngồi lại trên ghế thái sư.

"Cô hẳn là biết."

Người đàn ông bắt lấy tay Hồng Sanh đặt ở phía trước đàn cầm kia rồi tùy ý đạn vài cái.

"Uống đồ vật kia, tiếp theo bị quỷ làm rồi bị bắn bên trong mà vẫn còn có thể tung tăng nhảy nhót xuất hiện ở trước mặt ta."Khóe miệng anh nhếch lên nụ cười phi thường vừa lòng: "Thật không hổ là huyết mạch của nhà họ Trương, chỉ cần có Giang Tiểu Âm, nguyện vọng của ta có thể thực hiện."

"Cho nên, nếu cô muốn Giang Tiểu Âm sống sót thì tốt nhất nên cầu nguyện ta có thể dạy dỗ không chút sai lầm."

——————

Ánh mắt Hồng Sanh thoạt nhìn rất thống khổ, đồng thời bên trong dường như cất giấu rất nhiều sự sợ hãi. Cảm xúc kia tựa hồ không phải chán ghét, mà càng giống như vô thức khẩn cầu và kì vọng Giang Tiểu Âm không đến nơi đó.

Giang Tiểu Âm dù ngồi trên xe buýt, lấy điện thoại từ trong nhà Khúc Cẩn rồi trở lại văn phòng nhưng vẫn không thể quên được gương mặt của người phụ nữ kia.


"Ai ——"

Cô đột nhiên cảm thấy, thế giới sinh hoạt của mình trở nên xa lạ không ra gì.

Mọi người đều có chút kì quái.

"Chị Tiểu Âm......"

Cô theo thói quen nhẹ nhàng mở cửa văn phòng thì đột nhiên nghe được phía WC truyền tới thanh âm kỳ quái.

"Thật muốn làm tao huyệt chị Tiểu Âm....... A a....... Muốn cắm côn th*t vào trong tiểu huyệt của chị......"

Nghi Tu?!

Tiếng thở dốc khiến người mặt đỏ tai hồng kia làm Giang Tiểu Âm đỏ mặt, dị thường xấu hổ mà tay chân nhẹ nhàng đóng cửa cho kỹ, sau đó dịch bước chân tới trước cửa toilet.

Xuyên thấu qua khe cửa nhỏ hẹp, cô thấy Tô Nghi Tu cầm quần lót cô treo trên ban công tròng lên côn th*t thô to dữ tợn còn có gân xanh uốn lượn rồi vong tình cọ xát.

"Chị Tiểu Âm, em yêu chị......."

"A a...... Em phải dùng côn th*t làm chết chị."

Thế giới này, rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề.

——————

Lời tác giả:

Dư Lạc không phải nhân loại, cũng không phải là người tốt, tương phản, Hồng Sanh là một cô gái tốt >


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận