Dực Khôn cung
Vân Phượng ngâm mình thư giãn trong làn nước sóng sánh với những cánh hoa hồng mềm mại. Thân thể hoàn mỹ của nàng ẩn hiện dưới làn nước, khói sương bốc lên mờ đi nhân ảnh, hình ảnh người con gái với làn da ngọc ngà và khuôn mặt thiên sứ ẩn hiện dưới làn khói, lúc chập chờn hư ảo lúc lại hình hài hiện hữu.
Vân Phượng mân mê cây trâm ngọc phỉ thúy được điêu khắc tinh xảo, khắp thân mình cây trâm được nạm phỉ thúy, nổi bật trên đó là viên đá mắt hổ cùng với chuỗi ngọc Lưu Ly được cài kết tinh xảo, đây thực sự là bảo vật ngàn năm có một.
- Chủ tử, Đại Vương quả thực rất yêu chiều người, bảo vật quý như vậy mà cũng đem tặng người, đây là giai đoạn tốt để người cầu xin cho Bắc Mạc của chúng ta rồi - Ý Lan vừa hầu chủ tử tắm vừa nói
-Bắc Mạc suy vong đâu chỉ một hai lời nói là cứu được, ta mới chỉ là một Uyển Nghi trong cung cấm, quyền lực không có, công lao chưa thành lấy tư cách gì để đòi Đại Vương cứu lấy một đất nước đang thoi thóp như Bắc Mạc - Vân Phượng đáy mắt lạnh lẽo ném cây trâm trên tay xuống nước, cây trâm ngọc thả vào nước tỏa ra những ánh hào quang đẹp đến nhức mắt.
-Nương nương, đó là cây trâm Đại Vương tặng người, đừng để bị xây xát gì, nếu không... - Ý Lan vội vã nhặt cây trâm trong nước,mặt mày tái mét.
-Bảo vật quý ở giai thoại, quý ở tấm chân tình, cây trâm này mới được Tây Vực tiến cống trong năm nay, xem ra chẳng có giai thoại gì đặc biệt. Còn nói về tấm lòng của người tặng lại càng không còn gì để bàn hết - Vân Phượng nhắm nghiền đôi mắt trong suốt như pha lê lại, đôi mày thon dài tinh tế khẽ nheo lại.
-Tấm lòng của người tặng? Chẳng phải cây trâm này là Đại Vương tặng người sao,chủ tử nói gì nô tì không hiểu - Ý Lan mặt mày khó hiểu nhìn cây trâm ngọc trong tay
-Hắn hứa với ta sinh thần ta nhất định hắn sẽ đến, phải, hắn đến, nhưng đến là để tìm kiếm nhục dục hoan lạc chứ không hề nghĩ đến cảm giác của ta. Sau đó hắn còn quay lại đòi hỏi ta hầu hạ hắn hết lần này đến lần khác và cuối cùng... Một cây trâm ngọc? - Vân Phượng giật lấy cây trâm ngọc từ tay của Ý Lan ném thẳng xuống đất.
Trâm ngọc vỡ tan thành từng mảnh, ngọc lưu ly đỏ đến gai mắt và màu xanh huyền bí của đá mắt hổ trộn lẫn với nhau óng ánh đẹp mắt.
Tất cả đã vỡ vụn trong chớp mắt...
- Chủ tử!!!!! Tại sao người lại làm thế, đây là đồ Đại Vương ban tặng sinh thần người mà!!!! - Ý Lan hốt hoảng bất lực nhìn những mảnh vỡ tan tác dưới đất, gương mặt sợ hãi hoang mang tột cùng - Chủ tử, người có bao giờ hành xử không cẩn thận như thế này đâu, nếu như một ngày Đại Vương hỏi đến cây trâm quý này thì chúng ta phải làm sao??!!! Đây là cống phẩm từ Tây Vực đó!! Đại Vương đã đến tận Dực Khôn cung trao tận tay người bảo vật quý giá như vậy, giờ đã vỡ tan tành rồi chúng ta phải làm sao!!???
- Xạ hương!
- Dạ?!
-Ngươi nhìn kĩ xem trong đống ngọc vỡ đó có những mảnh vụn màu trắng đục. Đó là xạ hương! - Vân Phượng bình thản đáp lời
- Xạ hương??
-Xạ hương là một thứ hương liệu mang độc tính cao - Vân Phượng nhìn thẳng vào mắt Ý Lan - Và tiếp xúc lâu ngày khiến cho phụ nữ mất khả năng mang thai!
- Không thể nào!!! - Ý Lan trợn tròn mắt, nhìn thứ bột trắng đục óng ánh trộn lẫn trong đống hỗn độn trên mặt đất, không tin được vào tai mình.
-Chưa hết, còn có thủy ngân!!! - Vân Phượng khẽ vuốt mái tóc mềm mại như suối nước của mình,giọng nàng trong trẻo ngọt ngào nhưng giờ phút này Ý Lan nghe ra như sấm nổ bên tai.
-Thủy ngân??
-Ồ, thật bất ngờ, một thứ kịch độc khiến con người ta suy nhược cơ thể,độc thấm dần vào từng tế bào trong máu người và đến một ngày ngươi sẽ chẳng hiểu vì sao mình lại chết!
-Tại sao những thứ dơ bẩn đó lại có trong cây trâm này??? Tại sao Tây Vực lại ban tặng đến những cống phẩm kinh tởm như thế??? Tại sao Đại Vương lại tặng nó cho người????? - Ý Lan sợ hãi thét lên đầy kinh hãi.
- Ồ, cái đó ngươi phải đi hỏi Đại Vương, bởi vì ta cũng không có câu trả lời - Đáy mắt Vân Phượng lạnh dần, đôi môi nở một nụ cười chua chát,nàng đã chết từ trong tâm.
Đế vương xưa nay vô tình, không ngờ hắn còn hạ độc trên chính sủng thê của hắn!
Xạ hương và thủy ngân!!!!
- Sự kết hợp hoàn hảo đấy,hắn đưa ta đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác! Thật thú vị!
- Chủ tử, giờ chúng ta phải làm sao???
- Giờ ư, giờ thì giúp ta sửa soạn tươm tất để chuẩn bị đi thỉnh an Thái Hậu, chúng ta còn rất nhiều việc để làm!
- Ch... Chủ...
- Mau lên, đừng lôi thôi nữa kẻo trễ giờ lành! - Vân Phượng đanh mặt, đôi mắt xinh đẹp giờ đã ánh lên những mảng màu u tối lạnh lẽo.
Trình Dực!! Ngươi hãy đợi đi, đợi đến một ngày ngươi quỳ xuống chân ta xin tha thứ!
Ta tuyệt đối không phải kẻ nữ nhân tâm thường, tuyệt đối không là một quân cờ để ngươi thao túng!
Từ Ninh cung
- Thái Hậu, đã ban tặng nhân sâm và linh chi của Tây Vực đến Chung Túy Cung của Hương Phi,còn lại gấm tuyết nhung của Trung Nguyên được phân phát ban thưởng đầy đủ cho Diên Hinh cung, Khải Tường cung rồi ạ - Trân ma ma đến bên Thái Hậu hầu trà.
- Làm tốt lắm, à, chỗ cống phẩm của Tây Vực đó ngươi động chân động tay cẩn thận đấy chứ??? - Thái Hậu tay cầm chuỗi phật châu, đôi mắt nhắm nghiền, tâm tư suy tính bộn bề
- Thái Hậu yên tâm, nô tỳ chỉ động thủ trên trâm ngọc, tuyệt đối những thứ đồ khác không động vào - Trân ma ma nói chắc như đinh đóng cột
-Ai gia chỉ cẩn thận hỏi lại thôi, vì cống phẩm Tây Vực ban phát cho một số cung, nếu lỡ chỗ nào xảy ra mệnh hệ gì, ai gia lại mất đi một người khai chi tán diệp cho ai gia!
- Nhưng tại sao Thái Hậu lại chỉ muốn hạ thủ trên trâm ngọc, và tại sao người biết được Đại Vương sẽ đem tặng nó cho Ngọc Uyển Nghi?
- Ai gia chỉ muốn dạy dỗ cho một số kẻ biết thân biết phận của mình. Ai gia chỉ chấp nhận Hương Phi làm trung cung Hoàng Hậu, bất cứ sủng phi nào trong cung, ai gia phải lần lượt lật đổ nó dọn đường cho Hương Phi. Lần này ai gia hạ thủ ở chỗ Ngọc Uyển Nghi vì nghe nói nàng ta mới vào cung, rất được Đại Vương cưng chiều, mối nguy hại này phải diệt từ đầu tránh để nó leo cao lên rồi thì khó đẩy xuống lắm!
Còn tại sao ai gia biết Đại Vương sẽ ban thưởng trâm ngọc cho nàng ta ư, dĩ nhiên, ai gia là ngạch nương của nó, tâm tư nó đặt ở đâu, ai gia đều phải nắm rõ cả.
-Hương Phi quả nhiên có phúc trạch thâm hậu, được Thái Hậu yêu chiều nâng đỡ quả nhiên là ân sủng hiếm có khó tìm.
- Người mà ai gia đã nhắm thì luôn là người phù hợp nhất.Còn kẻ đến từ Bắc Mạc xa xôi kia tâm cơ khó lường, nông sâu ai biết, đất nước tồn vong sớm chiều bất ổn, nên là quân cờ ngã ngũ đầu tiên!
- Thái Hậu anh minh!!
P/s: Khổ thân anh tôi bị oan rồi:((((((