Vấn Quan


Ngày tiếp theo, mẹ Liên vẫn chưa đợi được A Xuân.

Lý Thập Nhất pha một bình trà Thái Bình Hầu Khôi hôm qua mua về, dọn dẹp hành lý chuẩn bị xuất phát đi về.

A Âm sớm đã dọn xong rương, ngồi cạnh bàn quạt bếp.

"Ngày đông càng ngày càng dài rồi." A Âm ngáp một cái.

Lý Thập Nhất đưa cho cô một tách trà, nghe thấy tiếng mẹ Liên đang nhặt rau ngoài sân.

A Âm nhìn cô ấy: "Tháng sau là ngày gì, cô nhớ ra chưa?"
Lý Thập Nhất ngồi sang một bên: "Sao?"
A Âm đưa hai tay lên bếp sưởi ấm: "Tháng sau là ngày giỗ của sư phụ tôi, từ khi nhập thổ, không ngờ đã lâu rồi không đi thăm ông ấy, lần này khó khăn lắm mới bỏ được sự lười biếng, nếu như cô rảnh thì hãy cùng tôi đi về đó một chuyến."
Cô ấy thấy Lý Thập Nhất đang ngồi suy nghĩ, lại nói tiếp: "Sư phụ của cô cũng mai táng ở đó, cùng nhau về thăm, cũng coi như là tận lòng hiếu thảo."
Giọng của A Âm có hơi khàn: "Mùa đông lạnh tháng Chạp này, cũng không biết là ở dưới đất xương có bị lạnh không."
Lý Thập Nhất vừa gật đầu, còn chưa kịp mở miệng thì nghe tiếng đẩy cửa lịch kịch, Đồ Lão Yêu bước một chân vào trong, vẫy vẫy hai tay bị lạnh cứng: "Tôi vừa mới đi xem nhóc Thập Cửu, cô đoán xem, ngủ giống như là..."
Hắn ngẩng người ngay tại chỗ, nửa hơi thở lạnh chưa kịp phà ra, làn hơi như tơ mảnh tản ra từ bên miệng, hắn chống lấy cái đầu to như dưa lạnh, ấp úng hỏi: "Cô là ai?"
Hắn nhìn lấy Lý Thập Nhất chưa cải trang, áo trong màu trắng ôm lấy thân người cao cao, trên vai khoác lấy một cái áo bông dày, mái tóc hơi dài vừa qua cằm, dịu dàng ôm lấy cằm dưới, mắt mày sáng sủa thanh lệ, đặt trên làn da trắng sáng mượt mà, tựa như là khắc từ trên băng ra.

Lý Thập Nhất nghiêng đầu, hàng mi rũ thờ ơ liếc hắn một cái.

Ánh mắt này vô cùng quen thuộc.

Đồ Lão Yêu hít một hơi lạnh, bắp chân tự nhiên có xíu run rẩy.

"Thôi rồi thôi rồi." A Âm trợn ngược mắt, giống như vừa nhận lấy một cái túi xách không thể bỏ được: "Lần này thật sự thành người của mình rồi."
Lý Thập Nhất lật bàn tay phải đang sưởi trên lửa: "Đầu tiên, lần sau nhớ gõ cửa."
Đồ Lão Yêu chớp lấy hai con mắt hạt đậu, đầu não ù ù cứng đơ, chân phải như nhận được lệnh vậy, hắn lùi ra ngoài bậc cửa, đưa tay đóng cửa lại, ở bên ngoài thổi gió hai ba giây rồi mới giơ tay gõ gõ cửa.

A Âm nói một tiếng vào đi rồi lắc đầu cười với Lý Thập Nhất: "Đây mới là thằng hề nè."
Đồ Lão Yêu lại đi vào phòng, rón rén cẩn thận như bộ dạng lần đầu tiên đi xe lửa, những lời muốn nói lúc nãy đã quên sạch, chỉ dùng móng tay bấu lấy mặt bàn, cũng không biết có nên ngồi xuống hay không.

Hắn không dám nhìn Lý Thập Nhất lắm, chỉ lén lút dùng mắt nghía một nửa, đẹp như là minh tinh trên màn ảnh vậy, đẹp tới nỗi làm cho tim hắn có chút trầy tróc luôn.

Vị cô nương này thật là nhiều chỗ che đậy thần bí, không biết rốt cuộc là Bồ Tát phương nào.

Lý Thập Nhất thấy hắn chỉ lo tằng hắng giọng nhưng lại không nói gì, bèn mở miệng hỏi hắn: "Lúc nãy qua phòng của Thập Cửu, có gõ cửa không?"
"Gõ rồi, gõ rồi." Đồ Lão Yêu vội vàng đáp, đợi nói xong mới nghĩ kĩ lại, nghĩ nát óc cũng không nhớ được là có gõ hay không.

Lý Thập Nhất đưa tay pha thêm một tách trà, đưa qua đặt trước mặt hắn, đáy tách gõ một cái, giống như là gọi hồn của Đồ Lão Yêu trở về: "Lúc nãy, anh muốn nói gì?"
"Tôi muốn nói..." Đồ Lão Yêu cắn răng "xít" một tiếng, hoàn toàn không biết bị đầu óc bị quăng đi đâu mất, bèn tìm chủ đề khác nói: "Lúc nãy nghe hai cô bàn tán, hình như là không về Bắc Bình nữa?"
Lý Thập Nhất gật đầu đáp: "Chúng tôi sẽ đi về Sơn Đông một chuyến, thăm sư phụ."
Đồ Lão Yêu "Ồ" một tiếng, nhìn thấy cô ấy giống như trước kia, trong lòng thả lỏng không ít, nghiền ngẫm một hồi rồi lại nói: "Đã là chuyện của sư môn thì tôi sẽ không đi theo mọi người nữa, chỉ là trời Nam đất Bắc xa xôi, mấy cô gái các cô cứ hay khiến người khác không yên tâm nổi - Âm đại tiểu thư cô đừng có giận, chị Thập Nhất, tôi cùng các cô đi chung đường, đến đường Giao Đông rồi tự đi về thành Tứ Cửu, tìm vợ của tôi, như thế có ổn không?"
"Đường Giao Đông? Sơn Tây?" Giọng nói thanh dịu vang lên, giống như khí lạnh xuyên qua khe cửa bắt đi vài phần sự khô nóng của than xám trong phòng, Tống Thập Cửu mặc một chiếc áo bông màu cẩm quỳ, cổ áo lông thỏ ôm lấy gương mặt như trăng rằm, đứng ngày trước của cười tủm tỉm.

Đồ Lão Yêu "Ây" một tiếng, hai mắt nhìn cô gái bước vào phòng, quen đường thuộc lối ngồi xuống, trong lòng thầm lẩm bẩm: Nhóc Tống Thập Cửu này không có gõ cửa, đâu thấy Lý Thập Nhất nói tiếng nào đâu ta.

Lòng dạ phụ nữ như kim đáy bể.

Đồ Lão Yêu nhấp một ngụm trà, nhăn mặt kết luận.

Đột nhiên nhớ ra điều gì đó rất quan trọng, hắn chỉ lấy Lý Thập Nhất rồi hỏi Tống Thập Cửu: "Nhóc nhìn xem đây là ai, có nhận ra không?"
Tống Thập Cửu nhẹ nhàng chống tay lên mặt, hai mắt to cứ chớp nháy, cẩn thận xác nhận hỏi: "Đồ Lão Yêu, anh bị mất trí nhớ à?"
Đồ Lão Yêu kinh ngạc, đầu ngón tay quét một vòng, bàng hoàng nói: "Mặt cô ấy như vậy, nhóc biết? Mọi người đều biết?"
Tống Thập Cửu ngẩng người, giờ mới phát hiện ra Lý Thập Nhất để mặt mộc không cải trang, cô gái nghiêng đầu vô cùng hài lòng thưởng thức, nhớ ra lúc nãy bộ dạng "mặt thế này" không biết nhìn người của Đồ Lão Yêu, lại có chút không vui.

"Chỉ có tôi không biết?" Đồ Lão Yêu đột nhiên có chút ấm ức, lặng đi một hồi rồi lại nói với Lý Thập Nhất: "Cô đẹp như vậy, mắc gì phải cải trang cho xấu đi chứ? Không phải là...từng lấy mạng người đó chứ?"
Hắn lo lắng thấp thỏm, ánh mắt lưới xuống tay của Lý Thập Nhất, vừa hay lúc bàn tay đó đang đặt bên mép bàn, gõ ngón tay trong vô thức, rất có phong thái của các giang hồ đại đạo xem mạng người như cỏ rác.

Một làn gió bay qua, chiếc khăn tay của A Âm vụt qua trước mắt hắn, làm ngưng cái nghĩ ngợi lung tung vớ vẩn của hắn lại, nhưng lại nghe Lý Thập Nhất nói: "Hành tẩu giang hồ, chỉ là muốn thuận lợi hơn thôi."
A Âm vuốt lọn tóc uốn lượn, cười nói: "Lúc mười mấy tuổi cô ấy đi xuống một cái mộ già, tay nghề không qua tinh thông, bị một ma nữ bám theo, đuổi theo cô ấy lên đến trên đất hai ba tháng, bữa nào cũng nấu cơm cho cô ấy ăn.

Hai năm trước vừa đến Bắc Bình, bị một quân lão gia mời đi khai quan, từ trong mộ bước ra, bị binh sĩ vây một vòng, nói là được quân lão gia xem trúng, muốn cưới cô ấy về làm vợ nhỏ.

Vẻ ngoài của chị Thập Nhất của chúng ta thật là..."
A Âm cười thở dài một tiếng, liếc đôi mắt quyến rũ cắn lấy môi.

Đồ Lão Yêu nghe xong hiểu chuyện, nói: "Cũng đúng.

Cô cứ phải xuất đầu lộ diện, còn phải kiếm cơm trong đám đàn ông.

Các quân lão gia bây giờ, chỉ cần tư sắc đẹp một tí thì..." Hắn muốn nói nhưng không dám, gan bé chỉ dám "haiz" một tiếng.

Cả nhóm yên tĩnh một thoáng, Đồ Lão Yêu mới ễnh bụng ra nói: "Bây giờ thì khác rồi.

Những lời tôi hứa với cô lúc hạ mộ lần đâu, đương nhiên là có hiệu lực, cô có huynh đệ Đồ Tam Bình tôi, chúng ta lại có căn nhà lớn nữa, phải làm ra vẻ một chút, về sau bàn chuyện làm ăn không cần cô đích thân làm nữa, kêu tôi là được rồi.

Cái quầy thuốc của cô, tôi cũng giúp cô bán luôn, cô không cần đi trong gió về trong mưa nữa.

Tôi tìm được chuyện làm ăn đàng hoàng, em dâu cô cũng thích."
"Nhìn xem." A Âm cười nói: "Đúng là người kiếm cơm đầu đường, đầu óc toàn là chuyện làm ăn, chớp mắt một cái đã nghĩ ra cách cho Thập Nhất, bản thân còn được cho không một quầy thuốc."
Mấy câu nói vừa chua vừa ngọt, cũng không biết là đang khen hay đang chửi, Đồ Lão Yêu chỉ xem như nghe không hiểu, cũng không tức giận gì, rồi lại mặt dày sát đến gần bên Lý Thập Nhất một chút, cười hì hì nói: "Theo tôi nói, tốt nhất là mua thêm xe hơi Tây Dương, về sau cô ra khỏi nhà là lên xe ngay, ngồi luôn trong đó, ai cũng không tìm được cô."
Lý Thập Nhất nói: "Hay là mời thêm hai ông tài xế, ba ông quản sự cộng thêm hai mươi bà giúp việc nha hoàn đi."
A Âm đập bàn: "Mời thêm một đội binh hộ vệ luôn."
Đồ Lão Yêu nuốt nước bọt, nhìn thấy vẻ mặt cười nhưng không cười của hai người, rụt cổ ngồi về chỗ của mình."
Tác giả chú thích: Tô Thức - "Hải đường": "Chỉ khủng dạ thâm hoa thụy khứ, cố thiêu cao chúc chiếu hồng trang" (Chỉ sợ đêm thâu hoa đã ngủ, đốt đuốc chiếu sáng ngắm hồng trang.)
Edit: Thục Nhi
Beta: Chuột.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui