Vấn Quan

A Âm hé môi, mang theo đôi mi chớp chớp như bị véo một cái, cuối cùng cũng không nói ra.

Trong đầu cô vô thức nhớ lại nửa đời trước một lượt, sự bất lực không người trợ giúp khi bị mụ già bóp cằm trong nhà chứa củi, sự run rẩy trong lần đầu xuống mộ, tiếp đến là sự trống trải và trống rỗng dài đằng đẵng sau lần đầu lăn lộn với người, những thứ giày vò ấy hiện tại đã bị ngăn cách một cách dễ dàng. Trong sinh mệnh gập ghềnh của cô trồi lên một ngọn núi, cô, A La ở đầu bên này, khổ sở ở đầu bên kia.

Cô thật sự hi vọng bản thân có thể sạch sẽ một chút, để chân thực nhận lấy tiếng yêu thích này của A La.

A Âm cúi đầu, mặt mày không còn huênh hoang, cũng không tùy tiện nữa, chỉ mím môi sụt sịt đôi cái, vuố,t ve mái tóc không biết đã nắm lấy từ lúc nào trong tay.

Cô có chút buồn bã, cô cảm nhận được trái tim trong cơ thể mình không quá khỏe mạnh, khi A La muốn đi, nó dũng cảm xông về phía trước, khi A La quay lại, nói lại ngúng nguẩy vùng vằng.

A Âm lấy hết dũng khí nhìn về phía A La, cô biết nếu muốn chữa trị nó còn phải cần tới một thời gian không ngắn, nhưng cô bằng lòng cố gắng một lần.

A La giơ tay kéo lấy đầu ngón tay A Âm, vu,ốt ve ngón tay A Âm giống như A Âm vuố,t ve sợi tóc, hỏi A Âm: "Không phải muốn nhận lỗi sao?"

Lời nói của một số người là gió, sương tuyết lướt qua một cái, liền nhanh chóng tan biến.

Thế là A Âm ngẩng đầu, gật gật.

A La cười lên, nghiêng đầu hỏi tiếp: "Nhận lỗi chuyện gì?"

A La vừa nói, mu bàn tay tay còn lại vuốt áo, như thể thật sự muốn nghe lời xin lỗi của A Âm.

A Âm nhìn A La, nói: "Tôi nên đối xử chân thành với chị hơn, cần thì không tiếp tục nói không cần, cảm thấy tốt thì không tiếp tục nói không tốt nữa."

Âm đuôi của A Âm không còn vẻ nũng nịu cố tình che đậy, cơn cảm lạnh khiến giọng điệu trầm thấp lại nghẹn ngào, A La vô thức nắm chặt lấy đầu ngón tay của A Âm, ngón tay nắm lấy chỗ lồi trên khớp xương, nghiêm túc lại chăm chú nhìn A Âm.

A Âm đè lại ánh mắt cùng giọng nói, cuối cùng nói: "Nếu gặp được người không nỡ buông bỏ, sẽ không tiếp tiếp tục khiến người ấy buồn."

Âm thanh chưa dứt, A La nhoài người về phía trước, nghiêng mặt ngậm lấy môi A Âm.

Vốn dĩ cô không nên hôn A Âm vào lúc này, nhưng cô muốn có cảm giác nghi thức như thế, có thể nuốt xuống lời hứa trịnh trọng của A Âm, yên tâm đặt trong cơ thể.

Nụ hôn của cô triền miên hơn bất cứ lần nào, chỉ vì một câu "người không nỡ buông tay" mang theo chút chần chừ, hoàn hảo đánh trúng cô, khiến hốc mắt cô xót xa, có hơi nóng khó lòng khống chế bốc lên.

A La nhắm mắt, trong đầu toàn là hình ảnh của cô gái trước mặt với mái tóc hỗn loạn, đầu mũi đỏ ửng, môi dưới bị cắn rách, lông mi bị dụi rơi một sợi, chật vật dính bên khóe mắt. Cô nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ của Phó Vô Âm, cũng thút tha thút thít, dụi mắt nước mắt lưng tròng nhìn cô.

Khi đó cô chỉ ngẫu nhiên nhìn một cái, chẳng qua cũng chỉ là ngẫu nhiên nhìn một cái.

A La đưa tay ra, khẽ đỡ lấy chiếc cổ mảnh mai lại bướng bỉnh của A Âm.

Ánh mặt trời sau trưa chiếu vào trong, khi chiếu lên giường mang theo chút ngại ngùng véo von. Hai người đã kết thúc nụ hôn quấn quýt tươi đẹp, nằm quay mặt vào nhau trên giường, nghe A Âm đọc thư Đồ Lão Yêu gửi tới. Trong thư nói là nhờ thầy bên đường viết hộ, lá thư dài có văn hóa bắt đầu bằng một câu "Mong người đọc thư mọi chuyện bình an", phía sau có lẽ là thầy đồ bị giọng điệu thô lỗ của Đồ Lão Yêu làm khó, viết lại không sót một chữ theo giọng điệu của hắn.

Lời thô lỗ cất lên trong âm thanh vô cùng dịu dàng của cô gái, cũng êm tai hơn nhiều, nhưng A Âm không có tâm trạng lắng nghe mấy lời lảm nhảm của Đồ Lão Yêu, ban nãy sau khi hôn A La, cô lại vô duyên vô cớ cảm thấy xa lạ, mở miệng ấp a ấp úng một câu, "Tôi mới uống thuốc, có đắng không?"

Cô thẹn thùng trong sự ngạc nhiên của A La, sờ dái tai một cái quay người rút thư bên giường, bảo A La đọc cho nghe.

A La hiểu ý, mím môi thành nụ cười khẽ giữ lấy mép tờ giấy viết thư.

Khi bức thư tới đoạn kết, A La muốn ngẩng mắt, nhưng lại bị A Âm kéo lấy bức thư trong tay, kẹp giữa hai người, A La nhìn thấy chiếc cổ xinh đẹp khẽ cong lên của A Âm trong tờ giấy viết thư trong suốt, cách mùi mực A Âm nói với cô: "Chúng ta tính là tốt đẹp rồi phải không?"

Đường nét diễm lệ của A Âm được tràn trề phong tình giữa câu chữ ngay ngắn, ngay tới hô hấp cũng làm trái tim người ta ngứa ngáy, tay miết giấy của A La khựng lại, khẽ đáp: "Phải."

A Âm đưa tay ra, kéo lấy lọn tóc rũ trên gối của A La, gãi trong lòng bàn tay, nói tiếp: "Nếu chị không muốn tốt đẹp, thì chị cứ nói với tôi."

A La đặt thư xuống, đặt sang một bên, áp lòng bàn tay lên má A Âm, khẽ khàng vuốt ve, vốn dĩ cô muốn nói không đâu, nhưng nghĩ ngợi giây lát lại động đậy đôi môi đáp một câu "Được".

Lúc này A Âm mới yên tâm, quen đường quen lối nằm trong lòng A La như trước kia, rúc trong hương thơm lành lạnh đặc biệt, khóe môi thấp thoáng cong lên.

A La vòng lấy A Âm, nhỏ tiếng nói: "Em còn chưa nói với tôi, sao em lại nghĩ thông suốt?"

A Âm lấy lại chút tinh thần, ngón trỏ ngoắc lấy sợi tóc trên cổ A La, trả lời rất thoải mái: "Trước kia tôi tưởng chúng ta không cùng đường, mấy ngày nay tôi mới phát hiện, tôi có bản lĩnh đặc biệt."

A La biết A Âm lại bắt đầu ba hoa khoác lác, cũng không vạch trần, chỉ hỏi: "Bản lĩnh gì thế?"

Mi mắt A Âm thướt tha đung đưa: "Lên đồng mời tiên, gieo quẻ tiên đoán."

A La nhíu mày, nghe A Âm nhỏ tiếng cười: "Trước kia tôi dạy Thập Cửu khẩu quyết "xinh đẹp như hoa", con bé liền dừng trạng thái mỗi ngày một tuổi, sau đó tôi dạy con bé pháp thuật điều khiển thời gian, cũng mau được ông trời nể mặt, đã có tác dụng."

A Âm nhướng một bên mày, nói với A La: "Chị nói xem, có phải bản lĩnh không?"

A La không trả lời, chỉ nở rộ tình cảm như bông hoa lụa bên môi, nói với A Âm: "Thế em bói thêm một quẻ hôm nay đi."

"Hôm nay..." A Âm cắn môi, ánh sáng trong khóe mắt trùm lên nụ cười dịu dàng của A La, A Âm chớp chớp mắt, khẽ khàng nói: "Có lẽ có hai cô gái, có thể đầu bạc răng long chăng."

A La ngẩn ra, cúi thấp tầm mắt, yên lặng chăm chú nhìn A Âm.

Hơi thở của A Âm trập trùng, cô cảm nhận được sự nhỏ bé trước giờ chưa từng có trong mắt A La, thì ra cô chỉ là một người bình thường không thể bình thường hơn, không có mình đồng da sắt, cũng không có ba đầu sáu tay, cô dùng rất nhiều thời gian loạng choạng trong nhân gian, sau đó mới tìm được một thứ có thể gọi là vĩnh hằng.

Cô từng sợ hãi sau khi bất bình thay Ngũ Tiền, nghiền ngẫm xem liệu khổ sở đời này của bản thân có phải vì nguyên nhân khóc suốt ba ngày ở phủ Thái Sơn hay không.

Lúc này cô nghĩ, ba ngày đó ở phủ Thái Sơn đổi lại sự không công bằng nửa đời đã qua, nhưng cũng đổi được trái tim của một cô gái, nếu tính như thế, lại không cảm thấy thiệt thòi.

A La hoàn hồn, ngập ngừng muốn nói.

A Âm lên tiếng trước A La một bước: "Tôi biết chị không thể bạc đầu, nhưng quỷ thần trong thoại bản đều có thuật che mắt, nếu tôi già rồi, chị cũng biến hình, dỗ dành tôi, được không?"

A La yên lòng cười lên, gật đầu: "Để tôi học."

Nghe ý của A La, quỷ đả tường không biết, thuật che mắt cũng không biết, không biết cái người sống một nghìn tám trăm năm này, rốt cuộc đã tu luyện cái gì. A Âm chu môi, phỉ nhổ trong lòng hai tiếng, còn chưa hỏi nghi vấn ra miệng, đã biến mất sạch sẽ trong động tác của A La.

Đầu ngón tay mềm mại lại lành lạnh của A La vuốt tóc A Âm ra sau gáy, vuố,t ve dá,i tai mềm như xôi, sau đó uốn lượn xuống dưới, trượt xuống cổ A Âm giống như vây hãm thành trì, dừng lại trên xương quai xanh của A Âm.

A Âm cảm nhận được sự nhớ nhung dài đằng đẵng trong động tác trập trùng của A La, không quá nồng, nhưng như thể bị đè nén, nổi lên ý định phản bội.

Thế là A Âm đưa tay ra, dẫn dắt bàn tay A La phủ lên nơi mề,m mại cần đến, chăm chú nhìn đôi vai khẽ động đậy của A La, nơi,mại liền có áo giáp cứng chắc, tùy thích gãi lên lòng bàn tay A La.

Trường mâu* do suy nghĩ hóa thành vẽ một vòng tròn trên chiếc khiên mềm phác họa đường sinh mệnh, khiến đôi môi đóng chặt của A La vô thức mở ra, giống như cắt đứt sợi dây thừng trói buộc sự dè dặt của cô.

Thứ mập mờ hơn cả động tác của A Âm chính là lời nói, A Âm rũ mí mắt nói: "Bệnh của em chỉ là phô trương thanh thế, không quá nghiêm trọng."

"Nếu có thể đổ mồ hôi, có lẽ sẽ tốt hơn."

Ám thị của A Âm đủ rõ ràng, A La khép đôi mắt phượng xinh đẹp, rụt tay về, chưa đợi biểu cảm hụt hẫng lan tràn trên đôi má A Âm, ngón trỏ đã đè lên môi dưới của A Âm, dùng chút sức ấn xuống, ấn thành màu sắc rực rỡ muốn hái, sau đó A La ngẩng cằm lên, đưa ngón tay vào trong đôi môi thơm ngát hương thơm.

Lập tức được ấm áp bao trùm, đầu lưỡi khẽ lượn vòng bên trên như con cá bơi lội.

Trên mặt A La lan tràn sắc hồng rõ ràng, hơi thở không còn ổn định như bình thường, A Âm đang muốn hành động, nhưng thấy A La rút tay ra, đè mu bàn tay lên miệng khẽ ho một tiếng, dịu dàng nói: "Hôm nay, không được."

...

Chú thích:

1. Mâu: là tên một loại vũ khí lạnh, phát triển từ thương mà ra. Mâu có cán dài, mũi nhọn bằng kim loại. Khác với thương, mũi mâu thường có hình thù kỳ dị. Phía sau mũi có thể có một số gút nút hoặc uốn lượn dích dắc để tăng hiệu quả sát thương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui