Vân Tấn Y Hương

Editor: @Diệp Thanh Thu

Beta: @Tranh Tử

Đi xuống lầu một, Trần Dung nhanh chóng giúp Du Uyển chọn lấy một bộ sườn xám thêu hoa màu xanh.

Du Uyển vô tình nhìn thấy giá.

Trần Dung chú ý tới ánh mắt của nàng, cười nói: "Tứ Gia nói rồi, đồ trong tiệm quần áo tùy chúng ta chọn, không cần nghĩ quá nhiều." Nói xong, nàng cười đem Du Uyển đẩy vào phòng thử đồ.

Thử bộ đồ vào cũng không khác mấy, Du Uyển vừa tiến đến, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh năm ngoái Lục Quý Hàn bắt nàng vào phòng thử áo, hắn đè ép nàng thật chặt, ỷ vào sát vách có người, hắn không chút kiêng kỵ hôn vành tai rồi đến cổ nàng.

Du Uyển nhắm mắt lại, sau một lát, nàng mới chậm rãi cởi váy ra, nhanh chóng mặc bộ sườn xám kia. Trong phòng thử áo có gương, Du Uyển quay người, liền thấy mình trong gương. Du Uyển mười bảy tuổi, tư thái tinh tế mà lung linh, thay đổi một thân sườn xám, vạt áo phình lên không đủ ôm trọn vòng eo lập tức tạo nên chênh lệch rõ ràng.

Có nữ nhân thỏa thích lộ vẻ đẹp của mình, có nữ nhân thì xấu hổ biểu hiện ra.

Du Uyển là thuộc về người sau, cho nên bình thường nàng đều sẽ rất ít mặc sườn xám.

"Du tiểu thư xong chưa?"

Trần Dung ở bên ngoài hỏi.

Du Uyển không có ý để người ta chờ, không lo được cẩn thận chu đáo, quay người liền mở cửa ra.

Bên ngoài phòng thử áo, Trần Dung khiếp sợ đến há miệng khi nhìn thấy Du Uyển mặc sườn xám.

Vừa mới gặp mặt ở tầng hai, Du Uyển mặc một cái áo màu xanh phối hợp chân váy dài trắng, như nước trong veo chẳng khác nào một nụ hoa hiện trên mặt hồ, Trần Dung liền coi Du Uyển là học sinh trung học mới tốt nghiệp ra trường, bây giờ Du Uyển thay đổi sườn xám, vạt áo trống, tuổi gần ba mươi Trần Dung đều cảm thấy không bằng.

Trần Dung ăn mặc kiều diễm, nhưng thân thể của nàng không có theo kịp phong cách mới mẻ này.

Du Uyển thấy nàng không chớp mắt nhìn chằm chằm vạt áo của mình, đỏ mặt.

Trần Dung kịp thời hoàn hồn, khen: "Tốt như vậy, Du tiểu thư về sau cứ mặc như vậy, bằng không thì khách dễ dàng hiểu lầm ngươi là tiểu nha đầu, cách ăn mặc thành thục, nhìn xem tựa như đã làm nhiều năm, kinh nghiệm phong phú."

Du Uyển rất muốn đổi lại, nghe lời Trần Dung nói, nàng cảm thấy rất có đạo lý.


"Đi, chúng ta sang bên kia, để tôi trang điểm thêm." Du Uyển mặt mộc không trang điểm, Trần Dung rất ghét.

Du Uyển theo nàng đi đến tầng hai.

Văn phòng Trần Dung ngay sát vách Du Uyển, không gian cũng đặc biệt giống nhau, bị Trần Dung giúp đỡ bày biện tựa như khuê phòng nữ tử, trừ tủ quần áo ghế sô pha, còn bày một bàn trang điểm, trên mặt bàn toàn là nước hoa, son phấn, bột nước các loại nhãn hiệu nổi tiếng đều có, nhìn thấy mà hoa mắt, đại đa số Du Uyển đều chưa từng thấy qua.

Trần Dung để Du Uyển ngồi ở trên ghế sa lon, nàng đến trước bàn trang điểm chọn lấy mấy thứ đồ, sau đó ngồi xuống đối diện Du Uyển.

Quan sát tỉ mỉ Du Uyển, Trần Dung hâm mộ nói: "Du tiểu thư trời sinh mĩ lệ, trang điểm đều bớt đi rất nhiều chuyện, tôi liền giúp cô vẽ lại lông mày." Du Uyển mặt mày rất dịu dàng, Trần Dung một lần nữa phác hoạ qua, mất đi mấy phần ôn nhu, Du Uyển tăng thêm mấy phần già dặn cùng diễm lệ, rất phù hợp thân phận lúc này của nàng.

Du Uyển nhìn về phía gương, chính mình cũng lấy làm kinh hãi, không khỏi bội phục kĩ thuật trang điểm của Trần Dung.

Trần Dung cười: "Quen tay hay việc, cô về sau luyện nhiều một chút, người xấu xí cần trang điểm, mỹ nhân cũng không thể lười biếng."

Hai người trò chuyện trong chốc lát, nhanh chóng đến giờ làm việc, Trần Dung đưa Du Uyển đi ra ngoài.

Các nàng mới ra đến, liền gặp một nam nhân mặc âu phục màu bạc khoảng hai lăm hai sáu tuổi đi đến từ cầu thang bên kia, một đầu tóc ngắn bôi keo, ngoan ngoãn hướng sau ngả xuống. Hắn một tay cắm túi, ánh mắt tản mạn quét tới, nhìn thấy Du Uyển, mắt sáng lên, lập tức bật cười: "Vị tiểu thư này rất lạ mặt, là lần đầu tiên tới sao?"

Không đợi Du Uyển đáp lại, Trần Dung liền hứ hắn một ngụm: "Thu hồi bộ dạng kia đi, đây là Du Uyển Du tiểu thư, là đồng nghiệp mới của chúng ta." Nói xong nàng lại giới thiệu người đó cho Du Uyển: " Vị này gọi là Tào Tuấn, cũng là nhà thiết kế ở đây, bình thường rất không đứng đắn, hắn nói chuyện với cô cô không cần đáp trả hắn."

"Ai, Trần Dung cô đừng vu oan người khác." Tào Tuấn sải bước đi đến mỹ nữ trước mặt, nhiệt tình hướng Du Uyển đưa tay: "Du tiểu thư, rất vui được gặp mặt."

Du Uyển biết những người có văn hóa lần đầu gặp mặt đều thích nắm tay, đối với ý tốt của Tào Tuấn, Du Uyển cũng cười giơ tay lên.

Vào lúc này, cửa đối diện giữa ban công đột nhiên mở ra, Du Uyển quay đầu, liền thấy Lục Quý Hàn.

"Du Uyển, đến phòng làm việc của tôi một chuyến." Lục Quý Hàn mặt không thay đổi nói với nàng.

Du Uyển vẫn luôn sợ Lục Quý Hàn, nhưng lúc này nàng đối với Lục Quý Hàn sợ, ở nhà chính Lục gia lại không có quan hệ gì, bây giờ giống như nhân viên tạm thời đối với đại boss.

Thu tay lại, Du Uyển hướng Tào Tuấn gật gật đầu, bước nhanh hướng Lục Quý Hàn đi đến.

Lục Quý Hàn thấy nàng đến đây, một lần nữa tiến vào văn phòng.

Du Uyển rất nhanh cũng tiến vào.


Bên này, Tào Tuấn sờ sờ cằm, cùng Trần Dung nghe ngóng tin tức: "Du tiểu thư có hai mươi tuổi sao? Tứ Gia từ chỗ nào tìm được người này?"

Trần Dung cũng không biết.

Tựa như Nam Thành đại đa số người đều giống nhau, bọn họ cũng đều biết năm ngoái Lục gia lấy một vị xuất thân là Đại thiếu phu nhân, năm nay lại nghe nói Lục đại thiếu gia cùng đại thiếu phu nhân ly hôn, nhưng vị đại thiếu phu nhân họ gì tên gì, bộ dạng dài ngắn thế nào, cũng chỉ có cùng Lục gia lui tới nhiều lần hoặc thân thuộc mới biết được mà thôi.

"Đóng cửa."

Du Uyển vừa vào, Lục Quý Hàn dùng âm thanh lạnh lùng nói.

Du Uyển tròn mắt, yên lặng đóng cửa, đóng lại, nàng nhanh chóng liếc nhìn một vòng văn phòng của Lục Quý Hàn, phát hiện bên này càng rộng rãi xa hoa hơn, chỉ là không có chia trong ngoài ở giữa, bàn đọc sách một bên có khối không gian trang trí thành phòng khách, ghế sô pha, bàn trà nguyên bộ.

Nàng cẩn thận đứng ở trước cửa, Lục Quý Hàn ngồi ở chính giữa ghế sô pha, Du Uyển quan sát bốn phía, hắn thì hơi hơi hí mắt dò xét Du Uyển.

Du Uyển rất nhanh liền phát hiện tầm mắt của người nam nhân dán lên người nàng, nàng bất an mà cúi thấp đầu.

"Ngồi đi." Lục Quý Hàn chỉ chỉ ghế sô pha bên cạnh.

Du Uyển rón rén đi tới, ngồi xuống liền khó khăn đè sườn xám xuống, phòng ngừa xẻ tà lộ cái gì.

Lục Quý Hàn thu hết mọi động tác của nàng vào mắt, có thể nói không rõ vì cái gì, những động tác nhỏ này ngược lại làm hắn vui vẻ.

Hắn thích nàng không thả ra, bởi vì bây giờ nàng không buông ra, nhưng tương lai nhất định phải buông ra cho hắn nhìn như vậy mới đáng để mong chờ.

Nhìn mặt Du Uyển trắng nõn, Lục Quý Hàn thấp giọng nói: "Hình như nàng gầy hơn trước?"

Du Uyển nhấp môi dưới.

"Trong nhà mọi chuyện đều ổn thỏa chứ?" Lục Quý Hàn lại hỏi.

Du Uyển gật gật đầu, nói khẽ: "Đa tạ Tứ Gia quan tâm, đều rất tốt." Không có nha hoàn hầu hạ, nàng giặt quần áo, nấu cơm, đúng là có mệt mỏi, nhưng trong nhà, Du Uyển ngủ mỗi đêm đều an tâm hơn nhiều.

Lục Quý Hàn ân một tiếng, bỗng nhiên vỗ vỗ chân của mình, nhìn chằm chằm Du Uyển nói: "Tới."


Du Uyển sắc mặt biến hóa, việc nên đến quả nhiên tới rồi sao?

Nàng không muốn ở chỗ này theo hắn hồ nháo, nhưng lúc đó chính nàng đưa ra điều kiện này, Lục Quý Hàn giúp nàng ly hôn, nàng liền theo hắn.

Lặng lẽ nắm nắm tay, Du Uyển quay đầu nhìn về phía cửa ban công.

"Yên tâm, không có sự cho phép của ta ai cũng không được phép vào." Lục Quý Hàn biết nàng lo lắng cái gì.

Du Uyển không còn lấy cớ kéo dài, chậm rãi đứng lên, nàng từng bước một đi tới trước mặt Lục Quý Hàn. Nàng dừng bước, thực sự nàng không chủ động ôm ấp yêu thương được, Lục Quý Hàn nhìn tay nhỏ trắng nõn một bên rồi đưa tay nắm lấy cổ tay nàng, nhẹ nhàng hướng mình kéo một phát, Du Uyển liền ngã ở trên đùi hắn.

Liền trong khoảnh khắc đó, lưng Lục Quý Hàn tựa ghế sô pha kịp thời ngồi thẳng, vững vàng đem nữ nhân nhỏ nhắn xinh xắn ôm đến trong ngực.

Du Uyển cúi đầu, toàn thân cứng ngắc.

Lục Quý Hàn xoay người tới gần nàng, Du Uyển nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt, cũng không có né tránh.

Lục Quý Hàn nhìn xem bộ dạng này của nàng, bờ môi cuối cùng cách môi nàng chỉ khoảng một tấc. Cách gần như vậy, hắn có thể nghe được trên mặt nàng hương ngọt ngào mùi hoa quế. Nam Thành khắp nơi đều có cây hoa quế, hương hoa rất nhẹ chỉ một ngón tay lướt qua liền biến mất.

Ở trong mắt Lục Quý Hàn, Du Uyển tựa như một đóa tiểu quế hoa, lúc trước hắn chỉ muốn lấy được nàng, để tùy tiện làm việc kia với nàng, nhưng tận mắt thấy được nàng thiếu một chút nữa đã bị Lão gia lăng nhục. Lục Quý Hàn liền không làm được loại chuyện đó. Hắn vẫn là muốn lấy được nàng, mỗi giờ mỗi khắc đều nghĩ tới, nhưng Lục Quý Hàn không hi vọng trong mắt nàng mình cùng Lão gia tử giống nhau.

"Điều kiện kia, không còn giá trị rồi." Ngón trỏ, ngón cái nhéo nhéo vành tai của nàng, Lục Quý Hàn yếu ớt nói.

Trong hợp đồng không có nhắc đến chuyện kia, ngược lại nghe được một câu nói như vậy, Du Uyển nghi hoặc mà mở to mắt, đối mặt với đôi mắt sâu không lường được của Lục Quý Hàn, nàng không quen liền dời ánh mắt đi, nhỏ giọng hỏi: "Điều kiện gì?"

Lục Quý Hàn cười cười, nói: "Ta giúp nàng ly hôn, nàng từ nay theo ta."

Du Uyển tim đập nhanh hơn, hắn là thật lòng sao?

Lục Quý Hàn nhẹ nhàng cầm tay nàng, tay của nàng chẳng biết tại sao thật lạnh, hắn nhịn không được nắm chặt, sau đó mới giải thích nói: "Ta đã sớm nói, ta muốn nàng, trong mắt ta nàng sớm là người của ta, bất kể là Lục Tử Khiêm và những người khác ai khi dễ nàng, ta đều sẽ không đứng nhìn, cho nên giúp nàng là thuộc bổn phận của ta, không cần nàng hứa với ta cái gì, ta cũng sẽ không dựa vào đó ép buộc nàng"

Du Uyển vừa nghe ánh mắt vừa rơi vào tay Lục Quý Hàn cầm tay của mình.

Nếu như Lục Quý Hàn thật có thể làm được như hắn nói, nàng đương nhiên cảm kích, nhưng bây giờ hắn ôm nàng cầm tay nàng...

Lông mi thật dài cũng ngăn không được ánh mắt của nàng, Lục Quý Hàn cười, cúi đầu ở bên tai nàng nói: "Ta là không ép buộc nàng phải cho ta, nhưng vừa rồi ta chỉ là mời nàng ngồi à tự nàng không có cự tuyệt, nếu như nàng chủ động hoặc là ngầm đồng ý thân mật với ta, ta đương nhiên sẽ không ngại mà chiếm tiện nghi."

Du Uyển nghe xong, lập tức giãy dụa muốn đứng lên.

Lục Quý Hàn nói được thì làm được, quả nhiên không có ép buộc nàng, cười buông lỏng tay ra.

Du Uyển đứng đối diện bàn trà, mắt nhìn Lục Quý Hàn trên ghế sa lon thu lại nụ cười vô lại, Du Uyển bình tĩnh một lát, nghiêm mặt hỏi: " Lời Tứ Gia vừa mới nói, là thật chứ?"


Lục Quý Hàn một lần nữa dựa vào ghế sô pha, tư thái lười biếng nhìn nàng: "Ta không cần thiết phải lừa nàng."

Du Uyển xác nhận: "Tứ Gia là có ý tứ gì, về sau chỉ cần ta không nguyện ý, Tứ Gia liền sẽ không bắt buộc ta, sau nửa năm hợp đồng kết thúc, ta muốn từ chức, Tứ Gia cũng sẽ không phản đối?"

Lục Quý Hàn nhíu mày: "Nàng muốn từ chức?"

Du Uyển ngầm thừa nhận.

Lục Quý Hàn nhéo nhéo ngón tay, nói: "Hoàn thành hợp đồng, về sau nàng có thể từ chức, bất quá, dưới tình huống bình thường ta sẽ không đụng tới nàng, nếu như nàng chọc ta tức giận, đừng có trách ta không có nhắc nhở trước, lúc tức giận ta chuyện gì đều làm ra được."

Du Uyển cũng nhíu mày: "Như thế nào thì tính là chọc ngài tức giận? Từ chức tính sao?"

Lục Quý Hàn cười: "Ta không có nhỏ mọn như vậy, trong công việc nàng phạm bao nhiêu sai lầm lớn nhỏ đều không làm ta tức giận, ta chỉ nhịn không được nữ nhân của ta cùng nam nhân khác liếc mắt đưa tình, kết giao thân thiết."

Du Uyển chịu đựng nộ khí nhắc nhở của hắn: "Tứ Gia vừa nói không ép buộc ta, một bên lại can thiệp ta cùng người khác lui tới..."

Lục Quý Hàn trực tiếp cắt ngang lời nàng, thản nhiên nói: "Không ép buộc không phải là buông tay, trừ phi ta đối với nàng không còn hứng thú, nếu không nàng đời này cũng đừng nghĩ gả cho nam nhân khác."

Du Uyển rốt cuộc hiểu rõ ý tứ, đáy lòng có một cỗ lửa giận, có thể tựa hồ lại giận không nổi, chí ít Lục Quý Hàn hứa hẹn sẽ không bắt buộc nàng, nàng không cần dâng thân cùng hắn, còn lại, cùng lắm thì nàng cả một đời đều không lấy chồng là được.

"Tứ Gia còn có chuyện khác sao?" Du Uyển tâm tình ôn hòa hỏi.

Lục Quý Hàn lắc đầu: "Đi làm việc đi."

Du Uyển quay người đi ra ngoài, đi vài bước, nàng nghĩ tới một chuyện, quay đầu lại nói: "Hôm nay ta không có mang đủ tiền, sáng mai ta sẽ đem trả tiền cái sườn xám này."

Lục Quý Hàn trên dưới liếc nhìn nàng một cái, cười: "Không cần, ta cho, nàng không cần trả lại."

Du Uyển thái độ kiên quyết: "Ta không quen."

Lục Quý Hàn thu lại mắt cười, nhìn chằm chằm nàng nói: "Nàng chọc ta tức giận, có muốn ngay bây giờ ta sẽ cho nàng biết hậu quả của việc chọc ta tức giận?"

Nói, Lục Quý Hàn giật giật cổ áo của bộ âu phục.

Uy hiếp rõ ràng như thế, Du Uyển lập tức không dám ở lại chỗ này nữa, vội vàng rời đi.

Cửa ban công đóng lại, thân ảnh nữ nhân rời đi, Lục Quý Hàn cười cười, hắn đứng lên.

Sau mười phút, Chu quản lý gõ cửa phòng Tào Tuấn.

Tào Tuấn sau khi gặp Du Uyển, cười đến xán lạn, chứ nói gì đến chủ động mở cửa, ăn nói hàm hồ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận