Đây là lần đầu tiên Hứa Dung Âm làm ra chuyện táo bạo như vậy.
Mặc dù trước đây Đinh Tuần cũng rất bá đạo mãnh liệt, nhưng trước kia anh chưa từng trêu chọc cô trong tình huống như vậy, nếu không phải mẹ Hứa đang xả nước rửa trái cây, nói không chừng có thể sẽ nghe thấy tiếng ngón tay của Đinh Tuần đang trêu chọc bên trong huyệt nhỏ của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giờ đây, tiếng nước nhớp nháp chỉ còn vang vọng rõ ràng bên tai hai người.
Đinh Tuần rút dương vật của mình ra, Hứa Dung Âm nắm lấy côn thịt thô cứng của anh không ngừng di chuyển lên xuống, thỉnh thoảng ấn đầu ngón tay vào mắt ngựa.
Đinh Tuần bị bàn tay nhỏ mềm mại này làm cho vừa thoải mái lại vừa khó chịu, ngón tay đút vào trong cơ thể cô cũng đang chăm chỉ giúp cô "dọn sạch" tinh dịch, Hứa Dung Âm bị trêu chọc đến mức như thể linh hồn cũng đã bị câu mất.
“Nhanh lên một chút.” Cô khó chịu xoa xoa bả vai anh, ngửi thấy mùi hương gỗ thoang thoảng trên người Đinh Tuần, thậm chí còn há miệng dùng răng nanh khẽ cắn vào cổ anh, “Đinh Tuần, anh nhanh lên một chút.”
Anh dùng ngón tay chậm rãi cào, liên tục di chuyển lên xuống, Hứa Dung Âm không còn quan tâm cô đang làm gì nữa, chỉ muốn anh nhanh chóng đưa mình tới cao trào khác.
Bàn tay của Đinh Tuần luồn vào bên trong chạm vào eo của cô, đầu lưỡi khẽ liếm vành tai cô: “Nhanh thế nào?”
"A, ưm..."
Khi ngón tay tiến vào bên trong âm đạo bắt đầu điên cuồng khuấy đảo, khoái cảm giống như một con cá sống động không ngừng đâm lung tung, cuối cùng xông lên đỉnh đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi Hứa Dung Âm đạt tới cao trào, cô không nhịn được ghé vào vai anh nức nở, nước mắt từng giọt lớn rơi xuống, tiếng thở dốc và tiếng khóc của cô vô cùng gấp gáp, thân thể mảnh mai không tự chủ được co giật.
Mẹ Hứa ở bên trong nghe tiếng chạy ra thì thấy cảnh tượng như vậy.
Đinh Tuần ở trên giường đang ôm cô, dùng tay vỗ nhẹ vào lưng cô, nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu.” Môi anh hôn lên đỉnh đầu cô, vén mấy sợi tóc lòa xòa trên mặt cô, rồi hôn lên môi cô gái đang khóc khóe mắt ửng hồng, "Ngoan, không sao đâu."
"Sao vậy? Sao đang yên đang lành con lại khóc vậy?" Trong mắt mẹ Hứa tràn đầy lo lắng, lúc này bà cũng không biết ngón tay của Đinh Tuần vẫn đang ở bên trong huyệt nhỏ của cô chưa rút ra.
Huyệt nhỏ của Hứa Dung Âm co rút, liên tục mút chặt ngón tay của anh, sự co rút chết người khiến cổ họng anh như bị thắt lại, dương vật của anh cũng đã trở nên cương cứng không chịu nổi, hiện tại thật sự muốn cắm vào bên trong làm thêm một lần nữa.
Nhưng mẹ Hứa vẫn còn ở đây.
Anh chỉ có thể áp chế bóng tối trong mắt, bình tĩnh trả lời: "Có thể là muốn tới Du thị ăn hải sản, năm trước con đã đồng ý dẫn cô ấy đi, nhưng vẫn không thể thực hiện được lời hứa." Giọng nói dịu dàng, không khó nghe ra được có chút đau lòng trong đó.
Mẹ Hứa hiểu rõ, nhưng bà biết Hứa Dung Âm không phải người được nuông chiều quá thành hư hỏng, nên bà đoán rằng có thể do đã lâu không gặp Đinh Tuần, lại phải chứng kiến tai nạn xe, mạng sống từng ngày treo lơ lửng. Món cháo hải sản bà mang đến hôm nay là món Hứa Dung Âm thích nhất, nhất thời đau lòng, đem toàn bộ ấm ức hai tháng qua trút hết ra.
Hứa Dung Âm vẫn đang khóc, vùi đầu vào vai Đinh Tuần không chịu ngẩng đầu lên.
Mẹ Hứa không tiếp tục quan tâm đến chuyện của đôi vợ chồng trẻ, dặn dò vài câu liền rời đi.
Gần như vừa đóng cửa, Đinh Tuần liền bế cô lên giường, lật người quỳ xuống sát lại gần mặt cô hôn thật lâu.
Hứa Dung Âm suýt chút nữa tưởng rằng mình không thở nổi.
“Sao em lại khóc?” Trái tim anh đau vô cùng, cảm giác khó chịu trong lồng ngực không nói nên lời.
Biết rõ cô khóc bởi vì điều gì, nhưng khi nước mắt thấm ướt bả vai của anh khiến anh không nhịn được cảm giác có chút tức giận cùng cáu kỉnh.
Giống như có một tảng đá nặng trịch đè ở ngực.
Hứa Dung Âm ôm má anh, rưng rưng nước mắt nhìn anh: "Anh vẫn còn nhớ sao?"
Đinh Tuần cau mày, ánh mắt trở nên mờ mịt, "Cái gì?"
“Không phải anh vừa nói năm ngoái đồng ý dẫn em đi ăn hải sản sao?” Hứa Dung Âm nói đến đây càng khóc lớn hơn.
Đinh Tuần hiểu phần nào, nhưng vẫn có chút nghi hoặc, "Thật sự anh đã nói như vậy sao?" Vừa rồi chẳng qua chỉ là lời nói qua loa để đối phó với mẹ Hứa.
Hứa Dung Âm nặng nề gật đầu, “Anh đã nói như vậy.” Sau khi công việc không còn bận rộn nữa, anh sẽ đưa cô tới đó.
Nhưng thời gian trôi qua, lời hứa này giống như gió thổi cát bay, thoáng chốc liền biến mất.