Cô cao giọng gọi Đinh Tuần tới ăn tối.
Trong phòng khách không có ai, Hứa Dung Âm còn tưởng rằng anh đang ở trong phòng ngủ, cô cũng không nghĩ tới anh lại đang ngồi xổm bên ngoài ban công xem cá nhỏ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đến giờ ăn rồi.” Hứa Dung Âm gọi anh.
Anh đang thất thần ngồi đó, cũng không biết đang nghĩ gì.
Nghe nói trí nhớ của cá chỉ có bảy giây, nhưng khi Đinh Tuần nhém thức ăn vào bên trong cho chúng, anh phát hiện ra hình như không phải như vậy.
“Mùi thơm quá.” Anh ngửi thấy mùi thơm trên bàn ăn tối.
Hứa Dung Âm đi dọn chén đĩa, "Anh đi rửa tay trước đi rồi ăn cơm, em múc canh cho anh trước nhé?"
"Ừm."
Đinh Tuần không có ý kiến gì, đối với đồ ăn cũng không kén chọn lắm, trước hay sau khi mất trí nhớ đều giống nhau, thích nhất canh cá diếc, còn những món khác đều sẽ ăn một chút.
Không biết có phải do đồ ăn trong bệnh viện dở quá hay không mà bữa đầu tiên về nhà, anh đã ăn hết không còn một miếng nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi ăn xong cũng chủ động nhận việc thu dọn bàn ăn và rửa bát, Hứa Dung Âm nhớ thư buổi sáng còn chưa mở nên đến thư phòng trước.
Cô cũng cho Đinh Tuần xem.
"Cái gì vậy?"
Hứa Dung Âm suy nghĩ một chút, "Một độc giả nhỏ viết thư cho em."
Vài năm qua cô cũng đã xuất bản được sáu bộ truyện tranh, hiện tại thị trường dành cho trẻ em đang bùng nổ, doanh thu khá tốt. Nhưng điều kiện ở vùng núi tương đối nghèo nàn, hàng năm cô cũng quyên góp tới đó rất nhiều thứ.
Hầu như ba tháng một lần, cô sẽ nhận được thư cảm ơn từ những đứa trẻ này.
Đinh Tuần đi tới xem, nét chữ của bọn trẻ còn tương đối non nớt nhưng rất dễ thương, từ nét chữ xiêu vẹo có thể thấy chúng rất nghiêm túc.
Tất cả đều trìu mến gọi cô là "chị Âm".
“Bọn nhỏ đều rất thích em.” Sau khi đọc xong, trong đầu Đinh Tuần lập tức nảy ra suy nghĩ này.
Khi mở tấm thiệp tự làm ra, tên của bọn nhỏ đều được viết ở trên đó, còn có một câu…
"Chị Âm, hoa đỗ quyên nở rộ rồi, khi nào thì chị có thể tới xem một chút ạ?"
Đỗ quyên nở rộ trải khắp núi đồi một màu đỏ rực, quả thật là đẹp vô cùng.
Đinh Tuần hỏi cô: “Em muốn đi không?”
Hứa Dung Âm cất cả thư và thiệp đi, "Có lẽ đã được viết rất lâu rồi, hiện giờ không phải mùa hoa đỗ quyên nở."
Đinh Tuần biết cô xấu hổ nên không hỏi lại.
Sau khi ăn xong, hai người xuống lầu đi dạo, khi trở về, Hứa Dung Âm đi vào phòng làm việc bắt đầu chỉnh sửa bản vẽ, Đinh Tuần ngồi bên cạnh yên lặng đọc sách, hai người đều không quấy rầy đối phương.
Nhưng cô vừa đặt bút xuống, Đinh Tuần đã sát lại gần hỏi: "Có muốn đi tắm không?"
Trong giọng nói này có mang theo vài phần ái muội, khuôn mặt cô đột nhiên trở nên nóng bừng.
“Anh có muốn tắm rửa trước không?” Hứa Dung Âm hỏi ngược lại anh.
“Đều được cả,” Đinh Tuần không để ý, “Tắm cùng nhau là được.”
“Không được!” Hứa Dung Âm nói, “Em phải đi tắm rửa trước.”
Cô đặt máy tính bảng xuống rồi chạy vào phòng ngủ như đang chạy trốn, sau khi tìm xong đồ ngủ để thay thì đóng sầm lại cửa phòng tắm.
Đinh Tuần híp mắt cười cười, sau khi Hứa Dung Âm ở trong phòng tắm lập tức khóa chặt cửa lại.
Chỉ là tắm rửa xong trở về phòng ngủ, cô mới bất tri bất giác phát hiện ra, hình như có gì đó không đúng, ngược lại càng giống như cô ngoan ngoãn tắm rửa nằm ở trên giường chờ anh.
Đinh Tuần đi vào lấy quần áo, thấy cô nấp ở dưới chăn, cúi người ghé vào tai cô nói: "Lát nữa nhớ phải dạy anh làm thế nào."
Hứa Dung Âm trốn trong chăn thò đầu ra, khi nghe thấy anh nói như vậy cả người cô càng co rúm lại, hoàn toàn vùi mình vào trong chăn.
Thật sự… cực kỳ xấu hổ.
Vì sao loại chuyện kia anh đã làm rất nhiều lần, còn muốn cô chỉ dạy?