Vào năm thứ nhất của đại học, anh đã xin nghỉ hơn một tháng sau khi tham gia lớp học một tuần, sau khi trở lại trường học được vài ngày, anh gặp một số khoa đang tổ chức một cuộc họp thể thao.
Cô gái mặc một bộ đồng phục thể thao đứng trước mặt anh, hai má ửng đỏ, giống như bị cháy nắng, cả người rất nóng, mồ hôi đầm đìa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nheo mắt ngửa đầu lên nhìn anh, mím môi, một lúc sau mới lấy hết can đảm hỏi: "Bạn học, bạn, bạn tên gì vậy? Vừa rồi cảm ơn cậu, nếu không tôi mời cậu..."
Cảm ơn người ta, hỏi tên hẳn là xuất phát từ phép lịch sự. Nếu như vừa rồi cô có thể tự mình khiêng thùng nước khoáng, hẳn là lời cự tuyệt còn nhiều hơn so với bây giờ.
Đinh Tuần cũng không biết xuất phát tự tâm lý gì, anh không nói gì, cũng không nhận, không để ý tới cô trực tiếp rời đi. Nhưng anh làm như vậy, ngược lại giống như khiến cô có thể thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là khi anh trở lại khoa thực hành và tự giới thiệu mình là sinh viên năm nhất, lại làm cho cô đem khẩu khí kia trở về.
Đinh Tuần nhớ tới động tác nhỏ mà cô làm khi ngồi dưới sân khấu có chút đáng yêu, nhịn không được khóe miệng cong lên.
Hóa ra… Chô đang cho rằng đó là lần gặp đầu tiên sao?
“Anh cười cái gì?” Hứa Dung Âm còn tưởng rằng anh đang cười nhạo lời cô vừa nói, giơ tay đánh vào cánh tay anh.
Đinh Tuần thuận thế ôm cả người cô vào lòng, ôm chặt lấy cô: "Không có gì."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh cảm thấy rất vui nên rất muốn cười.
“Hứa Dung Âm, anh biết em thích anh.” Nếu như lúc đó cô không nhớ kỹ anh, lần nữa gặp lại cũng sẽ không có phản ứng như vậy.
Đinh Tuần dừng lại một chút, hỏi cô, "Không phải là em thầm thích anh đấy chứ?"
"Anh đang nói về cái gì vậy?"
Hứa Dung Âm nghĩ, lời thổ lộ vừa rồi của cô có phải không được khéo léo không?
Vì vậy, cô nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ một lúc: "Không phải mình đang yêu sao?"
“Ừ.” Đinh Tuần hôn lên trán cô, “Cảm ơn em đã yêu anh, ngủ ngon nha bà Đinh.”
-
Mấy ngày nay Đinh Tuần không tới công ty mà chỉ ở nhà.
Bất cứ điều gì Hứa Dung Âm làm ở nhà vào ban ngày, anh ấy đều làm theo.
Cô vẽ bản thao, anh cũng sẽ ngồi ở bên cạnh cô, khi cô rửa rau và nấu ăn, anh sạc điện cho robot hút bụi và lo việc dọn dẹp.
Vào ban đêm, khi bầu trời bên ngoài tối đen, anh không nói một lời chỉ chăm chú nhìn cô.
Anh không nói gì, nhưng tất cả những điều muốn nói lại thể hiện trong ánh mắt, khiến Hứa Dung Âm càng cảm thấy chột dạ.
Mấy lần Hứa Dung Âm do dự muốn nói lại thôi, muốn nói cũng không cần mỗi ngày đều phải kiêng kỵ, hơn nữa… lúc trước mỗi lần quay về anh đều làm rất nhiều lần. Nói dối anh, Hứa Dung Âm cũng cảm thấy có lỗi.
Nhưng cô vừa định nói, Đinh Tuần lại đi tắm.
Trùng hợp thay, đầu tháng này cô lại tới kỳ, liên tục kéo dài tới bảy ngày mới kết thúc.
Ngoài sự cố này, Đinh Tuần ở nhà rất thoải mái, không có chuyện gì khiến anh không vui, còn Mạc Văn Khiêm lại cực kỳ tức giận.
Thư ký gửi tin nhắn tới, nói khi hai người kia thảo luận phương án đã cãi nhau một trận rất to, sau đó Mạc Văn Khiêm nổi giận đùng đùng gọi điện thoại tới cao trạng.
Buổi sáng Hứa Dung Âm chuẩn bị tới nhà xuất bản một chuyến, thấy anh ở bên ngoài ban công nghe điện thoại, cô cũng không muốn quấy rầy anh, chỉ đứng ra hiệu cho anh ý bảo mình phải ra ngoài.
Đinh Tuần nhìn thấy vậy, nói với đầu bên kia điện thoại "đợi một chút", sau đó đôi chân dài nhanh chóng đi về phía cô.
Một nụ hôn rơi xuống môi cô, "Có được không? Hay là chờ anh hai phút, anh sắp xong rồi."
Mạc Văn Khiêm ở đầu bên kia điện thoại: "..."