Vân tay

 
Cô đi lấy mang lại đây, hộp quà còn rất mới, tinh xảo và sang trọng, giống như số lượng có hạn.
 
Hứa Dung Âm nhớ rõ đồng hồ nam trong cửa hàng này rất đắt tiền, bình thường Đinh Tuần cũng rất thích đeo đồng hồ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Là một chiếc đồng hồ từ nhà họ G...
 
Đinh Tuần liếc nhìn nó, rồi nói: "Hôm nay cũng đeo nó đi."
 
“Anh chắc chứ?” Lúc trước anh nhìn thấy nó, vẻ mặt anh khi đó rất muốn ném nó vào trong thùng rác.
 
Đinh Tuần gật đầu, "Ừm."
 
Tuy ấn tượng ban đầu của anh đối với Câu Thành không tốt lắm, nhưng tặng gì đó cũng được, anh cũng rất chờ mong, để xem đeo nó ra ngoài có thu được bất ngờ ngoài ý muốn hay không.
 
Bởi vì trong chuyện này, Đinh Tuần vẫn là Đinh Tuần, phong cách của anh vẫn là của một doanh nhân.
 
Lạnh lùng, xảo quyệt, âm thầm che giấu mọi thứ. Chờ tới thời cơ thích hợp nhất định có thể kiếm được một vốn bốn lời.
 
Anh không nhớ gì cả.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chuyện mất đi trí nhớ đối với anh không công bằng, vì vậy Đinh Tuần cũng không thể đem thái độ không công bằng để giải quyết việc này.
 
Cho dù đó là Mạc Văn Khiêm hay Câu Thành, hai người họ đều nằm trong đoạn trí nhớ đã mất của anh, hiện giờ hai người bọn họ đối với anh mà nói chẳng qua cũng chỉ là một người xa lạ mà thôi.
 
Mặc dù ý kiến của người ngoài có thể hữu dụng, nhưng như vậy cũng không chứng tỏ anh sẽ tin tưởng.
 
Hứa Dung Âm cũng không biết ở trong lòng anh đang có tính toán này, trong lòng cô hiện giờ chỉ muốn nhanh chóng tới chỗ nhà xuất bản.
 
Hứa Dung Âm chưa bao giờ thay đổi nhà xuất bản kể từ khi cô bắt đầu vẽ truyện tranh, nếu cô đã sử dụng một thứ đồ nào đó sẽ thường dùng trong một thời gian dài, ngay cả khi giao tiếp với mọi người. Nhưng tháng này khá đột ngột, biên tập viên của cô nghỉ sinh, bộ phận biên tập đã thay đổi cho cô một biên tập viên khác.
 
Vị đó là chủ biên của "Sky" chuyên về truyện tranh dành cho lứa tuổi thanh thiếu niên, phong cách vẽ tranh rất khác với cô.
 
Cuốn truyện "Ngôi nhà nấm nhỏ" hiện tại của Hứa Dung Âm vẫn chưa hoàn thành, công việc này nhất định phải trực tiếp trao đổi.
 
Lúc đi ra ngoài đang suy nghĩ những chuyện này, Đinh Tuần đột nhiên vươn tay nắm lấy cánh tay cô, cô không kịp phản ứng, trán liền va vào  ngực anh.
 
“Sao vậy?” Hứa Dung Âm có chút khó hiểu, vươn tay ôm lấy anh, “Do mùi nước hoa còn chưa đủ thơm sao?”
 
"Ừm, anh muốn cọ thêm nhiều một chút."
 
“Hứa Dung Âm, hiện tại anh chỉ có em.” Đinh Tuần ôm lấy cô cọ cọ một lúc, lát sau mới nói ra thành lời.
 
Dù thế nào đi chăng nữa, anh sẽ luôn tin tưởng cô, cô là nhân chứng của anh trong mấy năm qua.
 
Hứa Dung Âm còn tưởng bởi vì anh không làm việc cho nên mất đi cảm giác an toàn, vì vậy lập tức ôm lấy anh, "Không sao đâu, anh đừng sợ."
 
Chẳng phải chỉ thay đổi một biên tập viên thôi sao, vẫn còn có chủ biên, phong cách vẽ không giống thì cũng không có gì ghê gớm.
 
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Dung Âm ngẩng lên, "Em sẽ nuôi anh!"
 
“Được.” Đinh Tuần nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, ánh mắt đầy cưng chiều, “Em nuôi anh.”
 
Kết quả là vừa đến nhà xuất bản, cô lại nhìn thấy người mà mình không muốn nhìn thấy lắm.
 
"Cô Dung Âm?"
 
Người phụ nữ trang điểm tinh tế, ăn mặc hợp mốt, đôi chân thẳng tắp, vừa xinh đẹp vừa cool.
 
Đó là Tây Tử, một nữ họa sĩ xinh đẹp vẽ truyện tranh cho thiếu niên, liên tục giành được quán quân doanh thu.
 
Trước đây hai người đều không thích cùng xuất hiện với nhau, nhưng vì đều là họa sĩ cùng tuổi, cùng năm ký hợp đồng với Tề Hồng, đều có vẻ ngoài ưa nhìn, cho nên cả hai người đều bị người khác đem ra so sánh.
 
Thực ra không có gì để so sánh, cô ta vẽ truyện tranh dành cho lứa tuổi thiếu niên, còn Hứa Dung Âm vẽ truyện tranh dành cho trẻ em. Nhưng thảo luận quá nhiều, luôn có chút ngượng ngùng, hơn nữa mấy năm nay thái độ của Tây Tử cũng bắt đầu có chút kỳ quái.
 
Hứa Dung Âm đột nhiên nhớ tới bây giờ hai người cùng làm việc chung với một biên tập, thật sự đúng là nực cười.
 
Hứa Dung Âm gật đầu, định đối phó qua loa một chút, cô chỉ không ngờ Tây Tử còn tiến tới, nhiệt tình cũng cô nói chuyện.
 
Nhưng ánh mắt cô ta không hề kiêng dè rơi xuống người đàn ông bên cạnh cô.
 
“Anh ra ngoài đợi em.” Đinh Tuần biết hôm nay cô tới bàn công việc nên mới đưa cô tới đây, nắm chặt lòng bàn tay cô rồi quay người đi ra ngoài.
 
Hứa Dung Âm gật đầu, "Ừm."
 
“Cô Dung Âm, người vừa rồi…”
 
“Chủ biên Hạ đang chờ tôi ở bên trong, tôi vào trước.” Hứa Dung Âm ngắt lời cô ta, lịch sự mỉm cười.
 
Tây Tử khẽ nhướng mày, cũng không tiếp tục nói.
 
Tầm mắt cô ta vẫn nhìn về phía Đinh Tuần vừa rời đi, giày cao gót dẫm trên mặt đất phát ra những tiếng động khe khẽ, mới vừa đi ra ngoài vài bước liền nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở kia.
 
Chiếc áo sơ mi màu xám được sơ vin gọn gàng vào trong quần tây, cổ tay áo hơi xắn lên, tăng thêm chút phong trần, trên người người đàn ông trưởng thành này có một loại cảm giác khó có lời nào diễn tả được.
 
Ngay lập tức hai mắt của Tây Tử sáng lên.
 
“Tìm tôi?” Đinh Tuần ngước mắt lên nhìn, lạnh nhạt hỏi.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui