Vân tay

 
"Không nha, là tôi nói xấu cô với anh ta, anh ta tức giận, cho nên mới không đợi cô mà về trước." Tây Tử đắc ý nhấc chân lên bắt chéo chân, lông mày nhướng lên, rất muốn nhìn thấy dáng vẻ khi tức giận của cô.
 
Hứa Dung Âm nhìn chằm chằm lớp trang điểm hôm nay của cô ta, "Hai bên đuôi mắt của cô vẽ không hề đối xứng."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cái bên trái ngắn hơn cái bên phải,” Hứa Dung Âm nhắc nhở cô ta, “Còn dày hơn.”
 
Tây Tử: "..."
 
-
 
Nhiệt độ bên ngoài hôm nay rất cao, nắng như thiêu đốt, tầm 11, 12 giờ trưa nắng gần như làm tan cả con đường nhựa và hàng cây long não bên ngoài.
 
Đinh Tuần nhéo một cái, ra ngoài mua hai ly nước mận ướp lạnh, vừa quay lại đã nghe thấy Hứa Dung Âm nói chuyện ở đó.
 
Cô gái nhỏ khá ngây thơ, kẻ phản công cũng ăn nói rất nhẹ nhàng, nhưng có vẻ chiêu này rất hữu dụng đối với cô gái kia, Tây Tử lập tức giẫm lên đôi giày cao gót chạy vào trong phòng vệ sinh.
 
Trước kia Tây Tử đối với cô có chút kỳ lạ, Hứa Dung Âm cũng không quá để ý tới cô ấy, hôm nay trực tiếp đối mặt, đối phương có chút kiêu ngạo.
 
Cô vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt của Đinh Tuần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Sao anh lại đi rồi?” Anh cũng không hề nói với cô một tiếng, cũng không để lại cho cô một tin nhắn.
 
Đinh Tuần đưa nước mận chua cho cô, "Nói chuyện xong rồi?"
 
“Ừm.” Hứa Dung Âm nhấp một ngụm, cảm giác mát lạnh lập tức ập tới, “Chủ biên nói sẽ tìm cho em một trợ lý.”
 
Bởi vì anh ấy còn phụ trách nhiều tác phẩn dài kỳ khác nữa, có thể sẽ không chú ý tới cô được nhiều, có thêm trợ lý cũng có thể giúp côlàm những công việc như chỉnh sửa bảng phân cảnh, đến lúc đó anh ta chỉ cần xem qua là được.
 
“Nhưng em thật sự không muốn tuyển người.” Hứa Dung Âm nói thật, “Phòng làm việc của em ở trong nhà, nếu tuyển trợ lý cũng không tiện.”
 
Hơn nữa cô cũng không sống một mình, cô không muốn thuê một ngôi nhà khác để chuyển phòng làm việc ra ngoài, và cô không thích người lạ bước vào cuộc sống riêng tư của mình.
 
"Anh sẽ vẽ cho em."
 
"Hả?"
 
Hai người đi lên bậc thang, Đinh Tuần đứng ở phía dưới, anh ngồi xổm xuống một chút, khom người nói với cô: “Nếu em không muốn tuyển trợ lý, vậy những bức tranh em chưa hoàn thành giao cho anh."
 
Khi anh học thiết kế, vẽ cũng là một kỹ năng cơ bản.
 
“Như vậy có thể chứ?” Hứa Dung Âm xấu hổ gãi gãi vành tai, “Không sợ người khác nói anh ăn cơm mềm à?”
 
Cô nghe nói đàn ông đều có lòng tự trọng rất cao, trước kia Đinh Tuần là một đại ma vương lạnh lùng vô tình, anh làm việc rất quyết liệt, làm sao anh có thể ngoan ngoãn phục tùng?
 
Người đàn ông nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào trong lòng, đôi môi mỏng cắn vào vành tai của cô, "Anh không ngại người khác nói mình ăn cơm mềm."
 
Cảm giác ngứa ngáy râm ran đột ngột ập đến da đầu.
 
Trên người anh còn có vị chua chua mát lạnh của nước mận, hơi thở nhẹ nhàng sảng khoái, Hứa Dung Âm đẩy eo anh, "Anh đừng có cắn em, bây giờ vẫn còn đang ở bên ngoài."
 
“Ăn cơm mềm.” Anh còn ngậm lấy liếm mút một lúc.
 
Cả người Hứa Dung Âm mềm nhũn đến mức suýt chút nữa đứng không vững, cuối cùng Đinh Tuần phải giữ chặt eo cô để cô không ngã.
 
Cô khẽ đánh anh một cái, "Anh, anh đừng tưởng mình có thể chuyển chủ đề bằng cách này."
 
"Sao vậy?"
 
Làm sao vậy?
 
Rõ ràng giống như anh thật sự đã nói chuyện với Tây Tử, nếu không anh đã không vô duyên vô cớ mua nước mận chua, mà cho dù có đi, nếu là trước kia anh sẽ gửi tin nhắn nói cho cô biết.
 
"Tuy rằng anh không nhớ rõ rất nhiều chuyện, nhưng rất nhiều hành động nhỏ nhặt, phong cách làm việc vẫn như cũ. Ví dụ như trước khi đi ngủ nhất định phải đứng ở ban công một lúc, khi tỉnh dậy, trong lúc mơ mơ màng màng sẽ ôm lấy em gọi một tiếng cục cưng, hay là khi vừa rồi đi ra ngoài, em vừa dựa vào tường, anh liền ngồi xổm xuống giúp em mang giày."
 
Hứa Dung Âm giật giật áo anh, nghiêm túc nói: "Đinh Tuần, anh không vui chỗ nào sao?"
 
Vì không vui nên anh mới đột ngột bỏ đi, nhưng vì không muốn tức giận cho nên mới đi mua nước mận chua rồi lại quay trở về.
 
Anh không phải là người dễ tin người khác, chắc chắn Tây Tử đã nói cho anh biết chuyện gì đó, khiến cho anh tức giận mặc dù vẫn còn đang nửa tin nửa ngờ.
 
Đinh Tuần nhìn cô một cái thật sâu, mím môi không nói gì, vòng tay qua eo cô, nhẹ nhàng ôm người vào bên trong xe.
 
Hứa Dung Âm không chịu để anh thắt dây an toàn, Đinh Tuần nghiêng người, đôi mắt đen của anh chăm chú nhìn cô, vài giây sau mới thở dài: "Không muốn về nhà sao?"
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui