Vẻ mặt, giọng nói và phong thái hiện tại của anh rất giống với Đinh Tuần trước khi mất trí nhớ, một cảm giác áp bức đột nhiên ập đến.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Dung Âm tắt máy, hơi trượt người xuống ghế, khẽ "Ồ" một tiếng.
Cô không dám trực tiếp nhìn anh, nhưng lại không nhịn được khẽ liếc mắt qua đánh giá, phát hiện anh vẫn đang nhìn mình, hai má bắt đầu ửng đỏ.
"Vậy thì anh đừng dán sát vào em như vậy, nóng lắm."
“Em xấu hổ cái gì?” Đinh Tuần nhìn cô, “Sợ anh ăn thịt em ở đây à?”
Ánh mắt ái muội của anh nhìn xuống, đường viền cổ áo của cô không thấp, ôm sát đường cong rất tốt, nhưng khi nhìn từ góc độ này, đường cong nhô lên lộ rõ.
Mềm mại và đầy đặn.
Đinh Tuần cụp mắt xuống, lòng bàn tay to lớn đặt lên khẽ xoa một chút, giọng nói của Hứa Dung Âm lập tức thay đổi, vừa lên tiếng anh đã trực tiếp cúi đầu hôn xuống.
Năm ngón tay có khớp xương rõ ràng chụm lại liên tục nhào nặn, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ, vừa hưng phấn vừa kiềm chế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô càng giãy giụa lợi hại hơn, túm chặt lấy áo sơ mi của anh khiến nó trở nên nhăn nhúm.
"Ưm..."
Hứa Dung Âm há miệng định cắn anh một cái, nhưng Đinh Tuần đã giữ lấy gáy cô, hôn xuống ngày càng mãnh liệt hơn.
Đầu lưỡi mang theo mùi vị của nước mận chua tiến vào bên trong, hô hấp dần dần trở nên dồn dập, không giống như đột nhiên kích động muốn hôn cô, mà là một loại cảm xúc bi thương rốt cuộc không nhịn được nữa.
Vừa tức giận nhưng cũng lại không nỡ tức giận.
Sau khi hung hăng bắt nạt cô một lúc, Đinh Tuần nhìn xuống liền thấy chiếc váy trên người cô đã nhăn nhúm, dây đai an toàn cũng tuột xuống cánh tay.
“Đây là cái gì?” Anh nhéo đầu vú của cô, cảm giác khi chạm vào hình như không giống với lúc trước.
Hứa Dung Âm bị anh hôn đến mức cả mặt đỏ bừng, lúc này cô càng xấu hổ, cái miệng nhỏ nhắn thở dốc, sương mù trong mắt cũng sắp chảy ra.
Anh không véo mạnh, nhưng vì đầu vú cương cứng nên rất mẫn cảm.
Hứa Dung Âm run rẩy nghiến răng đẩy anh ra, "Đây, đây là miếng dán ngực!"
Vừa rồi thiếu chút nữa anh đã làm nó tuột ra.
Đinh Tuần cảm giác mới lạ ngón tay liền mân mê thêm hai cái, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô, "Anh muốn xem."
Hai má Hứa Dung Âm đỏ bừng, "Không thể xem được!"
Người đàn ông cúi đầu cười khẽ hai tiếng, nâng cằm hôn lên khóe mắt ướt át của cô, "Vậy về nhà xem."
Nghĩ đến cảnh đó, cổ họng anh bỗng thắt lại phát run.
Hứa Dung Âm đỏ mặt trừng mắt nhìn anh một cái, "Thật sự rất nóng, không bật điều hòa à!"
Trong xe vốn đã ngột ngạt khó thở, khi anh hôn cô, hô hấp của cô trở nên rối loạn.
Đinh Tuần đem toàn bộ sự thay đổi này thu lại vào trong tầm mắt, giúp cô thắt dây an toàn rồi ngồi xuống.
Vừa rồi Tây Tử cũng không nói điều gì xấu trước mặt anh, chẳng qua vừa nhìn thấy anh, cảm giác có chút quen thuộc cùng kinh ngạc.
Đinh Tuần quả thực rất đẹp trai, có khí chất riêng, sau khi trải qua thời gian tích lũy và rèn giũa, anh lại càng có sức hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành.
Đó là một sự tồn tại không thể bị bỏ qua ngay cả khi bị ném vào đám đông.
Ánh mắt của cô ta sáng quắc nhìn anh một hồi lâu, nhưng ánh mắt cô ta khi nhìn anh không phải là ngưỡng mộ đối với người khác giới, mà là một chút ý tứ kỳ lạ.
“Anh chính là chồng của cô Dung Âm?” Tây Tử vô cùng hứng thú hỏi.
Hứa Dung Âm là một người khá trạch*, được coi là họa sĩ truyện tranh bí ẩn nhất ở Khải Hồng, trước đây cô không tham gia bất kỳ sự kiện nào do nhà xuất bản tổ chức, chỉ có người trong ban biên tập mới từng gặp qua cô.
*Trạch: chỉ những người thích ở nhà, không thích ra ngoài giao lưu gặp gỡ
Tây Tử thường xuyên đến nhà xuất bản, vì vậy cũng sẽ chạm mặt một vài lần. Quả thật quan hệ giữa hai người bọn họ cũng không tính là tốt, cô ta cũng không nghĩ có nhiều người vẽ truyện tranh cho trẻ con, nhưng có một lần vào hai năm trước, cô ta đã dừng lại, nhìn cô thật lâu.
Hứa Dung Âm thoạt nhìn trông rát dịu dàng, khí chất yếu ớt, không dễ thấy, nhưng ánh sáng trên người cô lại dịu dàng đến mức người ta chỉ cần liếc mắt nhìn một cái đã không nỡ dời mắt.
Vừa nhìn đã biết cô chính là người vẽ truyện tranh cho thiếu nhi, ngây thơ, xinh đẹp, dịu dàng, có sức kiềm chế mạnh mẽ.
Mà một người như vậy, trong ban biên tập, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, có một người đàn ông cao lớn đang đứng trước mặt, đó là Đinh Tuần.
Đôi vợ chồng trẻ hình như đang cãi nhau.
Bởi vì một hộp thuốc tránh thai.
Cho nên Tây Tử vừa nhìn thấy anh, trong giọng nói không khỏi có chút giễu cợt, "Loại mặt người dạ thú này, sao lại thích làm ra những chuyện thiếu đạo đức như vậy."
...
Bây giờ Đinh Tuần nghĩ lại, trong ngực vẫn cảm thấy ngột ngạt, cứ nghẹn mãi ở đó.
Suốt đoạn đường, hai người không nói chuyện với nhau nữa, Hứa Dung Âm tuy rằng vẫn còn có chút tức giận, nhưng cũng không còn cảm thấy khó chịu nữa. Cô ngoan ngoãn ngồi đó, cúi đầu nghịch ngón tay, chân tay luống cuống giống như một đứa trẻ.
Trái tim của Đinh Tuần ngay lập tức biến thành một vũng nước.
Chiếc SUV đổi hướng, đột ngột dừng lại bên vệ đường.
“Không phải chúng ta đang về nhà à?” Hứa Dung Âm ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó lại quay đầu nhìn anh.
Đinh Tuần im lặng không lên tiếng, nhanh chóng tháo dây an toàn.
“Anh không tức giận.” Anh dựa lưng vào ghế, khi nghiêng đầu nhìn cô, khóe mắt anh hiện lên một vệt đỏ kỳ lạ.
"Anh chỉ cảm thấy rất đau lòng."
"Anh đau lòng vì không nhớ những chuyện đã xảy ra vừa qua, anh cũng đã làm cho em phải chịu rất nhiều ấm ức."
“Hứa Dung Âm, có bao giờ anh làm em khóc trước mặt nhiều người chưa?”
Thật đau lòng, để cho một người có quan hệ không quá tốt với cô, sau hai năm đứng trước mặt anh đòi công lý.