Vân tay

 
Rốt cuộc vấn đề của việc chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều là gì, nguyên nhân của việc không muốn sinh con là vì điều gì.
 
Hộp thuốc tránh thai kia, do bản thân cô muốn uống hay là di anh đưa cô uống nó.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh rất muốn biết tất cả những chuyện liên quan tới quá khứ lúc trước của hai người.
 
"Anh không muốn nghe những gì người khác nói."
 
Thời gian bảy năm, đến khi nghĩ lại thật đáng sợ.
 
Anh biết những năm này nhất định đã phát sinh rất nhiều chuyện, nhưng bởi vì anh không còn nhớ rõ, vì thế cứ ôm lấy mỹ nhân rồi đắm chìm trong mộng đẹp.
 
Khi anh nghe nói cô rơi nước mắt, chuyện này mới khiến tất cả vỡ nát.
 
Hứa Dung Âm mở miệng, "Em…"
 
Nhìn khóe mắt anh dần đỏ lên, có thể biết vừa rồi anh đã kìm nén bao lâu.
 
Giống như không có chuyện gì xảy ra, giả vờ bình tĩnh, vòng vo ngụy biện rồi lại dùng lý trí tô vẽ quá khứ, cuối cùng không chịu nổi nữa nên mới khóc như thế này trước mặt cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Đinh Tuần, không phải.” Đầu óc Hứa Dung Âm rối bời, cô đau lòng ôm lấy mặt anh, “Em không hề phải chịu ấm ức.”
 
Cô suy nghĩ một lát, thật sự cô không thể nào nghĩ ra được, rốt cuộc khi đó Đinh Tuần đã làm gì khiến mình ấm ức tới phát khóc.
 
Rõ ràng... lúc khóc nhiều nhất là trên giường.
 
Nhớ lại những gì Tây Tử vừa nói, Hứa Dung Âm nhớ lại thật lâu trước kia, hình như cô đã từng khóc một lần ở nhà xuất bản.
 
Hai người vừa kết hôn được vài năm, khi Âm Tuần cần dốc sức làm việc, Đinh Tuần bận tới mức tưởng như chân không chạm đất.
 
Khi đó, cả hai đều không có ý định sinh con.
 
Thật ra do Hứa Dung Âm thật sự không muốn, trước khi kết hôn hai người chưa từng thảo luận qua về vấn đề này, sau khi kết hôn Hứa Dung Âm cũng không muốn nói tới vấn đề này nữa.
 
Cho tới khi Âm Tuần dần trở nên ổn định, từ phía sau Đinh Tuần vòng tay qua eo cô, một bên vừa hôn lên bả vai của cô, một bên vừa xoa bụng cô.
 
Khi làm chuyện đó anh vừa hung hăng lại vừa mãnh liệt, tiếng thở dốc nặng nề hơn bao giờ hết, sức lực trên tay của anh giống như muốn chặt đứt eo cô.
 
Lúc đó Hứa Dung Âm cảm thấy thứ muốn dung nhập vào cơ thể cô không chỉ có thứ đó.
 
...
 
Những lời mẹ Hứa nói trong bệnh viện ngày hôm đó, Hứa Dung Âm rất sợ anh sẽ nghe thấy, sợ anh sẽ nhớ tới lúc trước bọn họ vì chuyện này mà ầm ĩ một trận, không mấy vui vẻ.
 
Chuyện cô không mang thai, quả thật Đinh Tuần cũng không quá sốt ruột.
 
Hôm đó anh vô cùng tức giận vì vô tình nhìn thấy hộp thuốc tránh thai trong túi xách của cô. Sử dụng lâu dài, tác hại đối với cơ thể cũng không quá nghiêm trọng.
 
Chỉ là khi tay anh cầm lấy hộp thuốc kia, anh siết chặt tới mức các khớp ngón tay đều trở nên trắng bệch.
 
Anh không nói một lời nặng nề nào với cô, chứ đừng nói là chất vấn cô, mà chỉ nhìn cô thật buồn bã và đau đớn.
 
Đôi mắt ấy vẫn giống như đôi mắt cô đã nhìn thấy hàng nghìn lần trước đây, có thể nói, sẽ chứa chan cảm xúc nên lúc đó cô cảm thấy rất đồng cảm với sự thất vọng của anh.
 
Hứa Dung Âm cảm thấy giống có một viên berberin trong lưỡi, khi đến cửa hàng hoa của Viên Hân, cô vẫn còn bàng hoàng.
 
Đinh Tuần đưa cô đến đây rồi nhanh chóng rời đi, "Lát nữa anh tới đón em."
 
Ánh mắt liếc nhìn Viên Hân đang ở trong cửa hàng, anh cũng không có ấn tượng gì, chỉ nhớ Hứa Dung Âm nói bọn họ là bạn bè, cho nên cũng gật đầu chào.
 
A Mãn vừa thi xong quay vô tình đụng phải anh, tốc độ bước chân giống như đang chạy trốn, cô ấy vội vàng lui về phía sau mấy bước, ôm lấy thân cây bên cạnh, vui vẻ chào hỏi: "Anh Đinh! Anh đã về rồi!"
 
Đinh Tuần: “Ừ.” Không dừng lại, anh lên xe, chỉ vài giây sau bóng chiếc xe đã biến mất.
 
“Không hổ là anh Đinh, vẫn là người không thích nói nhiều!” A Mãn vỗ vỗ ngực, chạy tới cửa hàng nói với bọn họ: “Chị ơi, em đói bụng, đồ ăn mang về có phần cho em không?”
 
Viên Hân xoa đầu cô ấy: "Em của em đâu? Em không ở nhà chơi với em ấy ra ngoài làm gì?"
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui