“Cũng không phải là do em sinh ra, còn muốn làm phiền em… Ai da, chị đừng đánh em mà!” A Mãn đau đớn ôm đầu.
Hứa Dung Âm nhìn thấy hai chị em bọn họ cãi nhau ầm ĩ như vậy, trong lòng có chút ghen tị.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cả cô và Đinh Tuần đều là con một, từ nhỏ đã phải lớn lên một mình, không có anh chị em và cũng không có những người bạn thân đặc biệt.
Khi ba mẹ vắng nhà, bọn họ chỉ có thể chơi một mình và nói chuyện một mình.
Vào thời điểm đó, cô đã tự học vẽ.
"Vậy cô đã nói chuyện với anh ấy? Hiện giờ thái độ của anh ấy là gì?"
Viên Hân đuổi A Mãn sang một bên, rửa tay lần nữa, lau vào tạp dề hai lần rồi pha cho cô một tách trà nhài.
Hứa Dung Âm vẫn đang cầm cốc nước mận chua còn đang uống dở, đá bên trong đã tan hết, vị ngọt của đường hóa học lấn át vị mận chua.
Viên Hân cũng không phải đang nói cô, cô ấy chỉ cảm thấy hai người ở bên nhau vẫn nên nói chuyện nhiều hơn một chút.
Hai người họ mặc dù đã kết hôn nhưng cũng không nói chuyện nhiều với nhau, vội vàng đi đăng ký kết hôn, thoạt nhìn rất giống như một cuộc hôn nhân chóng vánh, rất nhiều vấn đề quan trọng đều không được hai người nghiêm túc thảo luận.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yêu đương và kết hôn, làm sao có thể xem là cùng một chuyện được?
"Tôi đã giải thích với anh ấy…" Hứa Dung Âm nhỏ giọng nói: "Thuốc kia là do tôi tự uống, tôi không muốn sinh con."
Vào thời điểm đó, cô đã cống hiến hết mình cho trẻ em miền núi, hàng năm quyên góp rất nhiều sách vở và gửi rất nhiều nhu yếu phẩm hàng ngày.
Cô không thể tin tưởng những tổ chức từ thiện đó, tất cả đều nhờ bạn bè làm, căn bản không có thời gian cẩn thận suy nghĩ xem, rốt cuộc bản thân có muốn sinh con hay không.
Cô cho rằng Đinh Tuần cũng giống như mình, không quá ám ảnh với mối quan hệ cha con, nhưng sau đó cô lại phát hiện ra rằng dường như cũng không phải vậy.
Anh rất thích có một đứa bé của hai người họ.
Hứa Dung Âm cúi đầu, nằm ở trên bàn nói: "Tôi không giải thích, anh ấy sẽ khóc..."
Hai năm trước, người phải rơi nước mắt là cô, còn anh khi đó mắt chỉ đỏ hoe, mà hiện giờ, rõ ràng nước mắt của anh đều đã rơi xuống.
“Mẹ kiếp?” Viên Hân cả kinh, sợ A Mãn đang ăn cơm xem video trong phòng nghe thấy, vì vậy nhanh chóng hạ giọng xuống, “Anh ấy còn khóc nữa sao?”
Thật bất ngờ.
Khi đi ra ngoài, người đàn ông này luôn có vẻ mặt lạnh lùng, như thể chỉ cần gặp Thần giết Thần gặp Phật giết Phật, chỉ dịu dàng đối với một mình Hứa Dung Âm, không ngờ người này cũng có thể khóc.
Trong lòng Viên Hân khẽ thở dài một tiếng: "Tôi còn tưởng rằng một người đàn ông như chồng cô sẽ chỉ biết khóc trên giường."
"..." Cô ấy càng nói càng thái quá, nhưng Hứa Dung Âm lại nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Hình như anh ấy có khóc."
Cô chống cằm lên tay, ngẩng đầu nhìn Viên Hân: "Lần đầu tiên anh ấy khóc trước mặt tôi."
Viên Hân: "..."
-
Đinh Tuần đến cửa hàng hoa để đón Hứa Dung Âm vào lúc năm giờ chiều.
Trên đường đi cô phải về nhà một chuyến, mang theo máy tính và máy tính bảng kỹ thuật số, Đinh Tuần giúp cô mang mấy thứ đồ linh tinh.
Buổi trưa, đáng lẽ hai người muốn cùng nhau về nhà, nhưng khi Đinh Tuần dừng xe lại nhận được một cuộc gọi, anh liếc nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình, sau khi nghe máy lời ít ý nhiều nói một câu: “Tôi còn có việc phải làm, một lát nữa sẽ tới gặp cậu.”
Hứa Dung Âm không hỏi anh định làm gì mà chỉ giải thích về cuộc cãi vã giữa hai người họ.
Nói xong, anh cũng không bày tỏ lập trường của mình đối với chuyện này, mà chỉ hôn lên trán cô, "Hứa Dung Âm, đây không phải là cãi nhau, đây là nói chuyện."
Bất cứ chuyện gì cô đều có thể nói với anh, không cần sợ hãi cũng không cần phải chạy trốn.
Bây giờ anh đến đón cô, giống như mọi lần trước đây, anh đến gặp cô bất kể thời tiết như thế nào.