“Nếu không muốn anh lại mây mưa với em ở đây một lần nữa thì đừng rên rỉ như vậy.” Đinh Tuần khẽ búng vào nụ anh đào của cô hai cái, “Của anh cứng lắm, biết không?”
Dương vật thô to dựng đứng, đầy mùi uy hiếp, nhìn còn đáng sợ hơn trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thậm chí Hứa Dung Âm cũng không biết vừa rồi nó nhét vào như thế nào, nhưng khi bản thân bị nó bắt nạt, cô vẫn còn nhớ rất rõ.
“Nhưng chuyện này nằm ngoài tầm kiểm soát của em.” Hứa Dung Âm cũng rất có ấm ức.
“Anh biết.” Đinh Tuần ôm cô vào trong bồn tắm lớn, “Em thích tới mức không thể kiểm chế được, chuyện này không phải em muốn là có thể kiểm soát được.”
Hứa Dung Âm tức giận muốn đánh anh, nhưng không còn đủ sức, cả người mềm nhũn khiến cô chỉ muốn ngâm mình trong nước ấm không nhúc nhích.
Tóc Đinh Tuần ướt sũng, vuốt ngược ra sau, lộ ra vầng trán đầy đặn nhẵn nhụi. Lông mày anh đen nhánh, ánh mắt uể oải nhìn cô, đuôi mắt lộ ra vẻ thỏa mãn cùng mềm mại khó tả.
Có vẻ tâm trạng anh rất tốt, giống như anh đã được ăn no, nhưng dáng vẻ vẫn còn giống như hổ rình mồi.
"Lại đây." Đinh Tuần giơ tay nắm lấy cánh tay cô, "Vừa mới bế em vào, sao em lại cách anh xa như vậy hả? Anh sẽ không ăn thịt em nữa."
Đôi khi có thể anh sẽ rất hung dữ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bản thân Đinh Tuần cũng không ngờ tới điều này.
Anh cho rằng mình là một người dịu dàng, ít nhất anh đối với Hứa Dung Âm là như vậy, nhưng dục vọng không thể kiểm soát được mỗi lần đều khiến cho anh đòi lấy tất cả mọi thứ trên người cô.
Giống như một con dã thú không biết chừng mực.
Ở trong bồn tắm, Đinh Tuần nắm lấy tay cô, ấn lên cậu nhỏ của mình, thoải mái thở ra một hơi: "Đừng sợ, anh không muốn nữa."
Anh chỉ muốn giảm bớt một chút cảm giác xúc động này mà thôi.
Có đôi khi nhìn thấy cô, anh rất muốn cô, mấy ngày nay anh đều chịu đựng, một khi bắt đầu, chỉ làm một lần sẽ không thỏa mãn được.
Hứa Dung Âm nhỏ giọng đáp lại anh.
Vẻ ngoài ngoan ngoãn quá mức này khiến trái tim anh mềm nhũn.
"Trước đây làm sao anh có thể chịu đựng được, thật sự là một tuần chỉ có ba lần thôi sao?" Đinh Tuần cúi đầu hôn lên môi cô rồi hỏi.
Môi lưỡi công kích, Hứa Dung Âm rên rỉ một tiếng, một tay đè lên ngực anh muốn đẩy người ra, "Ưm..."
Đinh Tuần đỡ lấy cổ cô, tay còn lại vòng qua eo cô, điên cuồng vuốt ve, thân thể nóng đến mức chỉ có thể thấp giọng mắng một tiếng.
“Có lẽ là chịu không nổi.” Anh khẽ cười một tiếng, dùng đầu lưỡi liếm liếm hàm răng, “Đinh Tuần lúc trước có nhiều lần làm em đau không?”
Hứa Dung Âm như vậy, sao anh có thể chịu đựng không muốn làm tình với cô được? Bây giờ anh chỉ hôn một chút đã có phản ứng rất lớn, hận không thể lập tức xóa bỏ lời hứa, tiếp tục làm cô thêm một lần nữa trong bồn tắm.
“Đinh Tuần, vừa rồi anh mới khóc phải không?” Hứa Dung Âm vuốt ve gò má anh.
Trên mặt người đàn ông dính nhiều nước, không thể biết có nước mắt hay không. Đuôi mắt đỏ lên, vẻ ngoài lạnh lùng của anh mang tới cho người ta cảm giác tan vỡ, đồng thời ẩn chứa đằng sau đó có một sắc thái khác.
Đinh Tuần từ chối cho ý kiến, hai tay dang rộng gác lên thành bồn tắm, ánh mắt chăm chú nhìn cô.
Hứa Dung Âm ngồi trên người anh, nằm trong vòng tay anh.
“Sao anh lại khóc?” Cô trực tiếp nhìn vào mắt anh hỏi. Cô muốn biết vừa rồi lúc anh đứng ở bên ngoài ban công đang suy nghĩ điều gì, sau khi triền miên xong, khi anh hôn lên bụng của cô đang nghĩ gì.
Giờ phút này, sự trầm mặc không nói một lời của anh, khiến người ta vô cùng khó đoán được anh đang nghĩ gì.
Một lúc sau, Đinh Tuần nâng tay phải ôm lấy eo cô, hướng đầu ngón tay hướng lên trên chạm vào phía sau gáy của cô khẽ vuốt ve.
“Anh nhớ rồi, trước đây anh rất muốn em sinh con.” Đinh Tuần nói, giọng điệu bình thản, “Giống như lúc triền miên bên ngoài ban công, anh không thể đè xuống được ý nghĩ muốn bắn vào bên trong, cụ thể như thế nào thì anh đều đã quên mất rồi. "
"Nhưng tâm trạng đó, mong muốn đó, rất mạnh mẽ."
Anh nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên, "Hứa Dung Âm, anh rất muốn có một đứa con thuộc về chúng ta, nhưng vừa rồi khi nhớ lại cảm giác đó, anh mới phát hiện ra rằng chỉ là anh yêu em rất nhiều."
"Bởi vì quá yêu em, cho nên anh mới muốn cùng em có được cuộc sống tốt đẹp hơn."
Đứa nhỏ cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, có cũng tốt, không có cũng không sao.
Cô không cần phải lén lút uống thuốc vì sợ anh tức giận, anh hôn cô chỉ vì yêu cô mà thôi.
Không có lý do khác.