Mất khoảng ba hoặc năm ngày để thoát khỏi việc bị truy đuổi.
Ngày thứ ba đã không nhận thấy có sự tìm kiếm nào nữa, tiếp tục lên đường.
Rất ít khi vào thành, để tránh bị người đuổi theo sau nắm giữ được hành tung, càng đừng nói đến ở khách điếm, mấy ngày nay đều không đến gần nơi có người ở.
Liên lụy Lam Vong Cơ cùng nhau ăn ngủ bên ngoài, Ngụy Vô Tiện rốt cục cảm thấy có chút xin lỗi, nhưng vẻ mặt của người nọ lạnh nhạt, không thèm để ý một chút nào.
Qua hai ngày nữa đường xá vẫn an ổn như trước, Lam Vong Cơ dừng bước, nhìn về phía hắn.
Ngụy Vô Tiện nói: "Hử?"
Tị Trần tự động rời khỏi vỏ nửa thốn, Lam Vong Cơ hỏi: "Ngự kiếm?"
Là nhận thấy hắn mệt mỏi, muốn mang hắn đi tìm một chỗ dừng chân chỉnh đốn, rồi bàn bạc tiếp.
Lần đầu tiên không muốn để cho người giám sát có thời gian phản ứng, trên lầu các ở Vân Mộng Lam Vong Cơ vừa ra tay là ôm lấy, ôm xong rời đi.
Lần thứ hai nói rõ phải đi ba bốn canh giờ trở lên mới có thể vào thị trấn, Ngụy Vô Tiện hỏi thử một câu làm phiền, Lam Vong Cơ mới triệu ra Tị Trần.
Mấy lần sau, để thoát khỏi sự truy đuổi, Lam Vong Cơ tiết kiệm thời gian không hỏi, động tác quyết đoán ôm hắn lên càng lúc càng thuận tay, Ngụy Vô Tiện cũng hoàn toàn quen với việc Lam Vong Cơ cứ ôm ngang lấy eo hắn.
Mấy ngày nay còn biết tự mình chủ động phối hợp đến gần.
Hôm nay người này lại nhớ hỏi trước, Lam nhị công tử nhã chính lễ nghĩa, ngoại trừ tình huống khẩn cấp thì sẽ không vượt qua quy củ ——— Mang hắn cùng ngự kiếm người hao tốn linh lực tinh lực chính là Lam Vong Cơ, mà Lam Vong Cơ còn phải được hắn đồng ý, Ngụy Vô Tiện cảm thấy thật thú vị.
Ôm thì ôm, cũng không phải cô nương gia, chỉ ôm một chút thôi mà, người này mới là người từng nói không đụng chạm với người khác, lớn lên tiểu cũ kỷ đã nguyện ý hy sinh, trực tiếp ra tay ôm, thì Ngụy Vô Tiện sẽ lười biếng dựa vào, Lam Vong Cơ đừng ghét bỏ hắn dựa sát vào và ném hắn xuống là tốt rồi.
Lam Vong Cơ không biết Ngụy Vô Tiện nghĩ cái gì, chỉ thấy người kia mỉm cười giang hai tay ra.
Áo khoác đen tuyền bao bọc thân hình mảnh khảnh, tay hơi mở rộng ra hai bên, ống tay áo rộng có chút che khuất, lại bởi vì thắt đai lưng nên lộ ra vòng eo nhỏ hẹp —— từng làn gió nhẹ thổi qua, quần áo nổi lên những gợn sóng nhỏ, khoảng cách đó lúc ẩn lúc hiện theo ánh sáng xuyên qua, mờ mờ ảo ảo.
Lam Vong Cơ giữ vững con ngươi, ánh mắt không dời, đi về phía trước một bước, khoảng cách giữa hai người bằng 0, cùng với lúc y giơ tay lên Ngụy Vô Tiện lại khẽ "ủa" một tiếng, bỗng nhiên đẩy ra.
Lực đạo rất nhẹ, nhưng ngăn cản động tác ban đầu.
Phát hiện xa xa có hình dáng của căn nhà, Ngụy Vô Tiện kinh ngạc nói: "Vừa rồi đúng là không phát hiện...!Lam Trạm, nhìn kìa! Bên kia có một gian nhà, đi, chúng ta đi qua xem thử!"
Từ trước đến nay luôn nghĩ gì làm nấy, nói chạy là chạy, Ngụy Vô Tiện chạy đi một đoạn đường mới phát hiện Lam Vong Cơ không đi theo, quay đầu lại nghi hoặc gọi: "Lam Trạm? Ngươi còn đứng đó làm gì nữa? Đi thôi! Gần như vậy, không đi qua xem à?"
Tị Trần trở về, Lam Vong Cơ im lặng đuổi theo.
Thị lực của Ngụy Vô Tiện cực tốt, chỉ thấy được hình dáng là bởi vì còn xa.
Nhưng ở ngay trước mắt, không cần Lam Vong Cơ ngự kiếm mang theo hắn, đi qua đó giống như đi tản bộ, Lam Vong Cơ đi bên cạnh hắn, trầm mặc suốt đoạn đường không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mặc dù luôn luôn tích chữ như vàng, Ngụy Vô Tiện vẫn cảm thấy lúc này có chút quá yên tĩnh, lúc trước hắn nói vài câu còn có thể đáp lại một tiếng.
Đang định hỏi, Lam Vong Cơ nhìn về phía căn nhà càng lúc càng gần, Ngụy Vô Tiện liếc mắt nhìn, mới vừa rồi ở xa quá không phát hiện, bây giờ tới gần mới thấy căn nhà rách nát không chịu nổi.
Phía sau căn nhà này còn có những căn nhà khác, miễn cưỡng xem như là một thôn xóm nhỏ, nhưng tất cả đều đã bị phá hỏng.
Xuyên qua giữa các căn nhà là một cái rãnh sâu rất dài và rộng, đất bùn cháy xém hôi thối, mùi máu tươi nồng đậm.
Đi dọc theo cái rãnh sâu không biết do thứ gì kéo ra, Ngụy Vô Tiện khom người nhặt lên một thứ, đưa ra trước mắt quan sát, là linh khí cấp thấp đã hỏng.
Tiếp tục đi về phía trước, bên ngoài cái rãnh rải rác những vật khác, thỉnh thoảng lại có vật phẩm tiên gia bị phá hủy không thể sử dụng được nữa.
Một gian nhà bốn bức tường còn lại hai mặt rưỡi, một mặt sụp đổ một mặt sập một nửa, có thể nhìn rõ mọi thứ bên trong gian nhà, bàn ghế gãy cùng với hũ gạo bể rải rác khắp nơi, rổ tre rách tan nát.
Lam Vong Cơ nhíu nhíu mày, biểu tình Ngụy Vô Tiện cũng không tốt lắm, nói: "Trước đó không lâu vẫn có người ở."
Nhưng bây giờ, có thể cảm giác được cả thôn xóm này đều không có người sống, không biết là đã chết hết, hay là còn sống chạy thoát được.
Trong rãnh sâu có chân tay bị đứt lìa, trong nhà còn có những phần thi thể khác, Ngụy Vô Tiện dừng chân trước một cánh tay rõ ràng chưa thối rữa, cánh tay gãy trắng bệch xanh nhợt, lật xem miệng vết thương đỏ sậm, xương cốt trong tay đều vỡ vụn.
Hắn nhìn chằm chằm một hồi, chậm rãi nhắm mắt lại.
Hồn phách người phàm yếu ớt, nếu không có chấp niệm sẽ không ở lại lâu, trước khi chết quá sợ hãi cũng có thể đẩy nhanh sự tan rã, một đoạn cánh tay gãy này đã trống rỗng, không lưu lại một chút tàn hồn nào.
Lam Vong Cơ đứng im lặng sau lưng hắn, phát hiện một trận gió lạnh thổi qua, Ngụy Vô Tiện hơi ngẩng đầu lên, hai mắt vẫn nhắm lại, tựa như tập trung lắng nghe, dường như trong gió có những âm thanh khác thì thào nói nhỏ, mà không phải dư âm trống rỗng xuyên qua căn phòng.
Không lâu sau mở mắt ra, quá trình ngắn ngủi, giống như cái chớp mắt bình thường hơi chậm đi một chút.
Ngụy Vô Tiện quay đầu nhìn thấy Lam Vong Cơ, yên lặng một lát, làm như không có việc gì xảy ra, ánh mắt di chuyển sang chỗ khác, rồi lại di chuyển đến một chỗ khác, cố ý nhìn qua nơi có thi thể tương đối hoàn chỉnh.
Hành động vô cùng rõ ràng, Lam Vong Cơ không nói gì, Ngụy Vô Tiện nhìn y, vừa giơ tay lên, vừa đi ra xa một khoảng rồi lại chỉ vào ba chỗ.
Yêu vật tà tuý gây họa không phải là chuyện hiếm thấy, thỉnh thoảng có nghe thấy.
Bình thường dân chúng gặp phải những thứ này sẽ cầu cứu tiên môn thế gia, bằng không đợi lệ quỷ ác sát quấy phá thành danh, rốt cuộc thu hút nhiều sự chú ý thường là những cái chết thê thảm.
Nhưng Ngụy Vô Tiện sớm đã nhìn ra rất nhiều những dấu vết này là do con người gây ra, hàng rào sụp đổ là bị làm nổ tung, linh khí hư hỏng tùy ý vứt bỏ là đã có dùng rồi.
Nghiền ngẫm lông thú bị cháy trên mặt đất, Ngụy Vô Tiện đánh giá yêu vật này cũng không mạnh đến mức phải hy sinh cả thôn mới có thể bắt được, huống chi lại là từ chỗ khác truy đuổi tới đây, yêu vật mới trắng trợn săn mồi, hồi phục thể lực ở chỗ này, tu sĩ đến muộn tiếp tục vây bắt, cả quá trình không hề e ngại thôn xóm.
Không biết là do người nào gây ra.
Bên tai truyền đến giọng nói: "Lan Lăng Kim thị."
Ngụy Vô Tiện mới phát hiện mình bất giác nói ra suy nghĩ của mình, lại dời tầm mắt qua, Lam Vong Cơ ra hiệu cho hắn cúi đầu nhìn trong tay hắn.
Trên pháp bảo bỏ lại có hoa văn, đại khái vẫn có thể thấy rõ là đóa hoa mẫu đơn với nhị hoa tơ vàng bung ra.
Nhận diện một chút, Ngụy Vô Tiện nhớ Kim Tinh Tuyết Lãng là loài hoa trên gia huy của gia tộc Lan Lăng Kim thị.
Biết được nhà nào làm thật ra không có ý nghĩa gì lắm, thứ nhất là không biết quan hệ như thế nào, thứ hai là hiện giờ hắn cũng không nắm rõ trật tự của tiên môn thế gia, ngay cả Vân Mộng Giang thị cùng Cô Tô Lam thị rốt cuộc ở địa vị nào cũng không biết.
Nhưng đoán rằng Vân Mộng Giang thị hẳn là tiên gia không nhỏ, môn sinh khách khanh trong Liên Hoa Ổ rất nhiều, hắn ở đó mấy ngày còn có tu sĩ lục tục đến nhờ vả, nghe nói không ít người là nhắm vào hắn.
Cô Tô Lam thị hẳn là cũng cực cao, trên đường lớn thấy rất nhiều người hành lễ với Lam Vong Cơ, cung kính như thế, chỉ có danh sĩ thế gia mới có thể có.
Lan Lăng Kim thị....!Ngụy Vô Tiện vừa xác nhận phẩm cấp của yêu thú không cao, đánh thành như thế này còn để chạy trốn, hết lần này tới lần khác pháp bảo không cần tiền mà ném loạn.
Kết luận: Có tiền, nhưng thực lực không phải là rất tốt.
Có phán đoán đại khái, Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm, chúng ta đi theo qua xem thử?"
Dấu vết mới mẻ, nếu gia tộc kia đuổi theo vẫn không bắt được, lại lan đến người khác thì có thể ngăn cản được phần nào.
Lam Vong Cơ gật đầu, nhất thời không nhúc nhích.
Ngụy Vô Tiện: "??"
Đột nhiên hiểu ý, hắn nói: "Lam Trạm ngươi lại muốn hỏi ta? Lần này đương nhiên vẫn phải làm phiền ngươi, nếu muốn đuổi kịp để xem, thì đi bộ sẽ quá chậm."
Nhớ tới điều gì đó vô cùng hào phóng giang hai tay ra hiệu: "Ngươi muốn ôm thì ôm, nếu cần thiết cứ ôm lên ngự kiếm là bay thôi, ta đây còn không phải là không mang theo kiếm, đều phải dựa hết vào ngươi sao? Đến đây, ngươi cứ tự nhiên không cần hỏi!"
Lam Vong Cơ: "....."
Mím chặt môi một lát, tiến lên phía trước một bước mang người đang cười tủm tỉm leo lên Tị Trần.
Dọc theo đường đi đều có dấu vết, không khó xác nhận hướng đi.
Nửa canh giờ sau nghe tiếng náo loạn, từ trên không trung nhìn xuống, mấy gã tu sĩ mặc áo khoác Kim Tinh Tuyết Lãng vây quanh đấm đá một nhóm người.
Quần áo bằng vải thô không có huy hiệu gia văn, Ngụy Vô Tiện nhận ra là thường dân bá tánh, thấy một đám tiên môn tu sĩ bắt nạt người thường linh lực thấp kém như vậy, lắc phù triện từ trong tay áo ra.
Lam Vong Cơ đè hắn lại, trong nháy mắt hạ xuống đất, tia sáng xanh trong suốt của Tị Trần xẹt qua, hàn khí như băng tuyết chấn động tất cả tu sĩ, thuận lợi ngăn chặn hành động ngược đãi từ một phía.
Không hề bị thương, nhưng phe vẫn còn cao ngạo vênh váo một khắc trước lúc này ngã trái ngã phải, lộ ra rất nhiều chật vật.
Kẻ đấm đá mạnh bạo nhất cũng té ngã khó coi nhất, chửi bới om sòm một hồi lâu mới bò dậy được, mặt mày nhăn nhó phẫn nộ chất vấn: "Là ai!"
Tu sĩ bên cạnh gã đã nhao nhao nhỏ giọng kinh hô: "Là Hàm Quang Quân ───"
"Hàm Quang Quân làm sao lại ở đây...".
"Người kia là...!đó là Ngụy Vô Tiện sao?"
........
Gã dẫn đầu từ trong những lời xì xà xì xào rốt cuộc cũng nhìn rõ người tới, khó nén kinh ngạc kêu lên: "Hàm Quang Quân?" Lại liếc mắt cổ quái nói: "Ngụy Vô Tiện?" Hiển nhiên cũng nghĩ không ra hai người này làm thế nào có thể cùng nhau xuất hiện.
Một khách khanh bên cạnh nhỏ giọng nói: "Kim Tử Huân công tử, làm sao bây giờ? Bị Hàm Quang Quân nhìn thấy, còn có Ngụy Vô Tiện...".
Giọng nói cực nhỏ, nhưng hai người đều nghe thấy, Ngụy Vô Tiện đem cái tên này lướt qua một lần ở trong đầu, quả nhiên chẳng nhớ được gì.
Lam Vong Cơ thu kiếm về vỏ, ánh mắt rơi vào trên người của nhóm người đang hỗ trợ nhau cố gắng bò dậy, mới vừa rồi đã có suy đoán những người đó truy đuổi từ Cam Tuyền đến khu vực hoang vắng nhất Kỳ Sơn này, hiện tại nhìn một ít đồ vật sót lại có hoa văn mặt trời, đã xác định được thân phận.
Người được gọi là Kim Tử Huân kiêu ngạo liếc qua, theo tầm mắt cùng nhìn đám người kia, cười nhạo nói: "Cái gì làm sao bây giờ? Giáo huấn Ôn cẩu thôi, Hàm Quang Quân nếu đã thấy rõ đám người này là cái thứ gì, hẳn cũng sẽ không nhàn rỗi xen vào việc của người khác nữa."
Lam Vong Cơ không nói, nhưng y đứng ở chỗ này, tạm thời không ai lại dám ra tay với tàn quân của Ôn gia.
Ngụy Vô Tiên ở giữa ba phe nhìn rồi lại nhìn, nghĩ trước tiên cứu người đã, sau đó hỏi những người không có đặc điểm thế gia rõ ràng này đã xảy ra chuyện gì, nhìn kỹ biết không phải là thường dân bá tánh bình thường, nhưng trên người không có kiếm hoặc linh khí có thể phòng thân.
Và "Ôn cẩu" có nghĩa là gì?
Bên kia bỗng nhiên có một người nhỏ giọng gọi hắn, Ngụy Vô Tiện theo tiếng gọi nhìn lại.
Là một thanh niên đầy vết bầm tím trên mặt, trên người dơ bẩn, thanh niên này đang dập đầu nói: "Ngụy, Ngụy công tử...".
Ngụy Vô Tiện không dấu vết liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ một cái.
Nhận thấy được, Lam Vong Cơ nhìn lại hắn một cái, không có phần tiếp theo.
Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên phát hiện, hắn vốn là dự đoán Lam Vong Cơ mang hắn theo, gặp phải ai đó ít nhất có thể cho hắn một chút gợi ý, giống như cách đây không lâu nói cho hắn biết Kim Tinh Tuyết Lãng thuộc về gia huy Lan Lăng Kim thị.
Mặc dù lúc đó Ngụy Vô Tiện chỉ nghĩ, sau đó thì sao?
Gã dẫn đầu được đám môn sinh Kim gia vây quanh, tên là Kim Tử Huân, Lam Vong Cơ không có gợi ý, không biết thân phận người này có quan trọng quá không, hay là Lam Vong Cơ cũng không nhận ra.
Sau đó lại một người gọi hắn, hắn muốn hỏi Lam Vong Cơ người này là ai, Lam Vong Cơ giữ im lặng.
Là trùng hợp không biết, hay là thật sự không thể trông cậy vào Lam Vong Cơ nhắc nhở từng người hắn gặp phải là ai?
- --------------------------------------------
Lời tác giả:
Vong Cơ à, ngươi có cảm nhận được nỗi thất vọng của Tiện Tiện đối với ngươi không?
Học hỏi một chút, chủ động chỉ Tiện Tiện gõ pass cho từng người gặp được, nếu không hắn chẳng biết người nào, không biết làm gì trở nên bị mù á a a a.
Bất quá Tiện Tiện vẫn biết cho dù thế nào cứ cứu đám Ôn Ninh trước rồi nói sau.
Đúng vậy, là Ôn Ninh, mọi người chắc là nhìn ra chứ!
Dòng thời gian là như thế này ↓
*Nguyên tác:
Hai tháng sau Bách Phượng Sơn, sau khi trên lầu Vân Mộng ném hoa, uống xong canh sườn hầm củ sen đi ra ngoài dạo chơi gặp được Ôn Tình, nhận lời gửi gắm lên Kim Lân Đài, tìm Kim Tử Huân hỏi người: Tháng trước ngươi ở khu vực Cam Tuyền săn đêm, đuổi theo một con Dơi chúa tám cánh đến nơi ở của tàn quân Kỳ Sơn Ôn thị, mang đi - hoặc nói là giam giữ - một nhóm môn sinh Ôn gia.
Ở Cùng Kỳ Đạo tìm thấy Ôn Ninh đã chết, không biết thời gian tử vong cụ thể, nhưng xác thật là chết sau khi đến Cùng Kỳ Đạo, nếu Kim Tử Huân đánh chết người ở Kỳ Sơn, hẳn là sẽ không mang thi thể đến Cùng Kỳ Đạo vứt bỏ.
*Vân Thâm ba tháng:
Một tháng sau Bách Phượng Sơn, Tiện gặp phải chuyện ngoài ý muốn mất trí nhớ, ở tửu lâu uống rượu gặp Lam Vong Cơ, đi cùng Lam Vong Cơ.
Cá nhân tôi cảm thấy đây không phải là lần duy nhất "đi ngang qua" Vân Mộng, sau đó trong nguyên tác y còn "đi ngang qua" khu vực gần Loạn Táng Cương, y hẳn là thỉnh thoảng sẽ đến chỗ Tiện ở để xem một chút, nhưng không nhất định sẽ bị Tiện gặp phải, Tiện sau lần này bởi vì mất trí nhớ lại không thể chạy quá xa cũng không muốn buồn chán ở Liên Hoa Ổ, càng thường xuyên đi tửu lâu uống rượu, đã gặp được Kỷ.
Sau khi đi theo vì không muốn bị môn nhân Vân Mộng Giang thị đuổi kịp, ngự kiếm cộng thêm đi bộ, hai người một đường đi về hướng tây bắc, ước chừng sáu ngày đến Cam Tuyền của Kỳ Sơn, đến sau thời gian Kim Tử Huân đến một, đúng lúc gặp được con dơi chúa chạy thoát, Kim Tử Huân giận chó đánh mèo, ngăn cản thành công.
Nguyên tác Tiện nói một tháng trước, là thời gian đại khái, không nhất thiết là vừa đúng một tháng, cho nên chỗ này, gần như là bởi vì mất trí nhớ, xâu chuỗi thời gian lại ~.