Hai người Lam Hi Thần và Ngụy Vô Tiện cùng tập trung thiền định trong ao lạnh, có lẽ vì vậy mà không ai nhận ra rằng thời gian một ngày đã nhanh chóng trôi qua.
Lam Vong Cơ cầm bình dưỡng hồn dược đi đến bờ ao, nhìn thấy hai người đều khỏa thân, lại dựa rất gần nhau, nhìn kiểu gì cũng thấy vô cùng thân mật, tuy đã có chuẩn bị trước nhưng trong lòng vẫn không khỏi dâng lên cảm giác chua chát. Nhưng hắn cũng biết rằng bản thân lúc này không thể quấy rầy - tái tạo kim đan luôn là một việc rất quan trọng. Nếu xảy ra chuyện gì, dù trong hai người ai bị thương, hắn cũng không muốn nhìn thấy.
Hắn không còn cách nào khác đành đặt bát thuốc vừa rót xuống mép ao, phủ lên chút linh lực để giữ ấm, nhìn một lúc rồi mím môi quay người rời đi.
Khi trở lại Tĩnh Thất, Lam Vong Cơ liền thấy một Ngụy Anh đang mỉm cười nhìn hắn:
" Lam Trạm, bọn họ thế nào rồi!? "
Lam Vong Cơ không trả lời mà bước nhanh tới ôm chặt lấy y.
" Sao, sao vậy? " Nguy Anh ngừng cười, thận trọng hỏi:
" Có chuyện gì không ổn sao? "
" Thuận lợi. " Lam Trạm lắc đầu.
" Vậy thì ngươi có tâm sự gì hả? "
" Không có gì. "
Lam Trạm tựa hồ không muốn nói, nhưng một lúc sau, hắn rốt cuộc không nhịn được hỏi:
" Ngụy Anh, nói cho ta biết, nếu là ngươi, ngươi có thích huynh trưởng không? "
Ngụy Anh sửng sốt một lát liền hiểu ra mọi chuyện, có lẽ Lam Trạm đã nhìn ra tình cảm của hai người kia đã tiến triển rồi. Hắn thật sự muốn nói không, nhưng lại có chút khó xử. Bởi vì hắn cũng biết, một bản thân khác của mình rõ ràng là thích Lam Hi Thần.
Lam Trạm thấy hắn không nói nên lời liền hiểu được, trong lòng chua xót, tiếp tục hỏi:
" Sau khi linh hồn hợp nhất, ngươi sẽ quên nhưng chuyện đã trải qua cùng ta sao? "
" Làm sao có thể! " Ngụy Anh lần này vội vàng trả lời:
" Không có khả năng, Lam Trạm! Ta sẽ không bao giờ quên! Ngươi tin ta đi, cho dù bây giờ Ngụy Vô Tiện kia thật sự thích Trạch Vu Quân, sau khi hợp nhất linh hồn, ta cũng vẫn thích ngươi! Ta đã nghĩ kỹ rồi, đến lúc đó ta nhất định dùng ý thức của mình để trấn áp y, chúng ta, chúng ta đều sẽ thích ngươi mà! "
Lam Vong Cơ nghe xong lời này hơi sửng sốt, hắn thầm nghĩ mình vừa gặp rắc rối rồi. Mặc dù không cho rằng ý thức của Ngụy Anh trước mặt có thể áp chế được người trong Hàn Đàm Động nhưng hắn chợt nhận ra rằng dù là ai trong số nửa hồn thì cũng chỉ là một nửa " Ngụy Anh " mà thôi. Vậy nên sau khi linh hồn hợp nhất, Ngụy Anh làm sao có thể chỉ nhìn huynh trưởng mà không để tâm đến hắn?
Hóa ra từ trước tới nay, hắn không phải lo lắng Ngụy Anh sẽ có tình cảm với huynh trưởng, mà chỉ là sợ hãi y sẽ tàn nhẫn quên hắn mà thôi.
Lam Vong Cơ cuối cùng cũng thông suốt, thở phào nhẹ nhõm, khóe môi hiện lên nụ cười nhẹ:
" Được, Ngụy Anh của ta là mạnh nhất. "
Nhìn thấy hắn mỉm cười, Ngụy Anh mới yên tâm nói tiếp:
" Đương nhiên, Nhị ca ca, chuyện này ngươi đừng lo lắng nữa có được không? "
" Được. "
Không cần lo lắng, nhưng sau khi linh hồn hợp nhất vẫn cần có chuẩn bị, Lam Vong Cơ âm thầm hạ quyết tâm.
" Nhân tiện, hai người họ thì sao? " Ngụy Anh vẫn đang suy nghĩ về chuyện này.
" Trong quá trình tu luyện cần tập trung rất cao, hiện tại cũng không có gì ngoài ý muốn. Bất quá ta cũng chưa nhìn y uống thuốc. Nhưng nếu ngươi không cảm thấy khó chịu, nghĩ tới cũng không sao."
" Ngụy Vô Tiện chưa uống thuốc? Không uống thuốc thì cũng tốt, như vậy chỉ khiến nửa linh hồn này của ta mạnh hơn mà thôi. Nhị ca ca, ngươi đừng lo lắng, ta sẽ không thua đâu! " Ngụy Anh nói xong liền nở nụ cười thật tươi, rõ ràng là muốn lấy lòng hắn
Lam Vong Cơ khẽ cười, chua xót vừa rồi trong lòng đã hoàn toàn biến mất.
- ----------------------------------------------------------
Trong hang không có ánh mặt trời hay mặt trăng, chỉ trong nháy mắt, chín bát thuốc đều đặn được đặt bên ao - thời hạn mười ngày đã đến gần.
Mặc dù nhìn Ngụy Anh vẫn ổn, nhưng tinh thần rõ ràng càng lúc càng xuống dốc, hai ngày này hắn thường xuyên ngủ quên không tỉnh lại.
Trong Tĩnh Thất, Lam Vong Cơ ôm lấy Ngụy Anh lại ngủ say, nhẹ nhàng gọi:
" Ngụy Anh, tỉnh lại đi. "
" Hmm...? Có chuyện gì sao Nhị ca ca, cho ta ngủ thêm chút nữa thôi mà. "
Lam Vong Cơ khẽ cau mày - Ngụy Anh càng ngày càng suy yếu, dưỡng hồn dược cũng đã không còn tác dụng, thời gian đã không còn bao nhiêu nữa.
Hắn nhẹ nhàng đặt Ngụy Anh trở lại giường rồi nhanh chóng đi đến Hàn Đàm Động.
Trong hang động, ao nước vẫn lạnh lẽo như thế.
Khi Lam Vong Cơ nhìn thấy chín cái bát thuốc vẫn còn đó, hắn liền biết hai người trong động đã thiền định chín ngày liên tục, mỗi ngày hắn đều sẽ đến đây như vậy nhưng chỉ ở lại một lát, bất quá cũng chỉ cảm nhận được chút xao động nhỏ mà thôi.
Nhưng thời khắc này hơi khác một chút.
Linh lực trong ao dần dần có dấu hiệu giao động, mỗi đợt sóng sau càng mạnh hơn đợt trước, rõ ràng hơn chín ngày trước đó. Đứng bên bờ ao, Lam Vong Cơ cảm nhận rõ ràng - linh lực dao động như vậy - Ngụy Vô Tiện đã sắp luyện thành kim đan!
Lam Vong Cơ vô cùng vui mừng, trong trường hợp này hắn nên nhanh chóng thông báo cho thúc phụ, chuẩn bị bước cuối cùng cho việc hợp nhất linh hồn. Có huynh trưởng ở đây, Ngụy Vô Tiện chắc chắn sẽ không sao. Nhưng hắn vẫn không thể không lo lắng nên vẫn giơ tay thiết lập cấm chế, nếu có động tĩnh gì bất thường có thể lập tức tới đây.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy đan điền của mình càng ngày càng nóng, linh mạch của hắn khó có thể chứa thêm linh lực nào nữa, kim đan sắp hoàn thiện hơi run lên.
Hắn là người đã từng hình thành kim đan nên đương nhiên biết thời cơ đã đến.
Lam Hi Thần cùng tâm trí của hắn vốn luôn kết nối, linh lực của hai người cùng nhau lưu chuyển, y cũng biết đại sự sắp hoàn thành.
Người thiền định tất nhiên không biết thời gian trôi qua như thế nào, cũng không biết mình vào động đã bao nhiêu ngày trôi qua, Lam Hi Thần chỉ cảm thấy linh lực của Ngụy Vô Tiện ngày càng cường đại, càng ngày càng hấp thụ được nhiều linh lực. Linh lực của bản thân đã gần như cạn kiệt, hiện tại cũng sắp kết thúc quá trình luyện đan, Lam Hi Thần cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Luyện đan vốn luôn có nguy hiểm, lúc này Lam Hi Thần bỗng cảm thấy choáng váng, suy nghĩ đột nhiên tán loạn, hắn không thể tập trung được nữa liền rơi vào mộng cảnh.
Khoảnh khắc tiếp theo, khi hắn tỉnh dậy thì đã ở một nơi khác.
Bầu trời nơi này vừa tối tăm lại đẫm máu, Lam Hi Thần bối rối nhìn xung quanh, đây là đâu?
Những tiếng hét giết chóc dần dần khiến hắn thanh tỉnh - hắn thực sự đã quay trở lại Loạn Tán Cương mười ba năm trước, ngày Ngụy Vô Tiện rơi từ vách đá xuống.
Toàn thân Lam Hi Thần vô thức run lên, lập tức tìm kiếm bóng dáng Ngụy Vô Tiện khắp nơi, trong đầu hắn chỉ có duy nhất một ý nghĩ - tìm Ngụy Vô Tiện, cứu y và giữ y lại.
Lam Hi Thần vẫn đang chạy trên chiến trường, hắn vốn muốn ngự kiếm nhưng lại lo lắng Sóc Nguyệt sẽ làm bị thương người trên mặt đất nên chỉ có thể chạy càng lúc càng nhanh. Trận chiến vô cùng khốc liệt, xung quanh lại quá hỗn loạn khiến hắn không thể nhìn thấy người mình cần tìm.
Lam Hi Thần không ngừng chém giết hung thi trước mặt, ánh mắt sắc bén tìm kiếm xung quanh nhưng cuối cùng vẫn là muộn một bước, khi nhìn thấy y, Ngụy Vô Tiện đã ở bên vách đá. Hắn nhìn Ngụy Vô Tiện bỏ chạy, tay Lam Vong Cơ cũng như vậy mà vụt mất, y một lần nữa rơi xuống.
Lam Hi Thần hét lớn, lao tới vách đá:
" Không -- "
Lần này chẳng cần suy nghĩ nữa, hắn lập tức nhảy xuống cùng Ngụy Vô Tiện
Bỗng một giọt nước mắt bất ngờ rơi xuống, đáp trên một bên mặt Ngụy Vô Tiện.
Lam Hi Thần đưa tay ra cuối cùng cũng ôm được người kia vào lòng nhưng Ngụy Vô Tiện lại như không nhìn thấy hắn.
Lam Hi Thần ngỡ ngàng quay đầu nhìn lại, rõ ràng " hắn " vẫn còn ở trên vách núi, làm sao có thể bắt được Ngụy Vô Tiện?
Lam Hi Thần không biết và cũng chẳng muốn quan tâm nữa, cho dù chỉ có thể cùng y ngã xuống, hắn cũng sẵn lòng làm như vậy.
Sau đó, hắn tựa hồ đã cùng Ngụy Vô Tiện trôi nổi trong hư không nhiều năm, bị bao quanh bởi bóng tối vô tận, nhưng hắn lại chẳng hề để tâm - chỉ cần có thể đi cùng y là được.
Bằng cách nào đó, hắn biết rằng chắc chắn một ngày hắn sẽ có thể đưa Ngụy Vô Tiện trở lại thế gian, nhưng sẽ là một nơi bình yên hơn
Hắn chỉ biết thôi.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Lam Hi Thần nhìn thấy một tia sáng xuyên qua bóng tối mà tới. Hắn nghĩ, thời cơ đã đến rồi...