Vân Thần Mặc Tiên

( 2)

Hôm nay Lam Hoán và Lam Trạm đều có chút trầm lặng, thường xuyên lơ đãng, nhưng mỗi khi Ngụy Vô Tiện gọi bọn họ, hai người đều lập tức tỉnh táo trở lại, như chưa có chuyện gì xảy ra.

Ba người họ ở cùng nhau cũng đã gần nửa năm, Ngụy Vô Tiện cũng chưa từng gặp qua tình trạng như thế này, điều này khiến hắn không khỏi có chút lo lắng, tất nhiên hắn cũng cảm thấy hai người kia là đang cố ý giấu diếm, sẽ rất khó nếu hắn trực tiếp hỏi thẳng nên hết cách chỉ đành đến gặp Lam Khải Nhân.

" Thúc phụ! " Ngụy Vô Tiện vừa nghĩ xong liền nhanh chóng chạy đến phòng Lam Khải Nhân, hướng cửa lớn mà hét, đập cửa rầm rầm.

" Chết tiệt! " Lam Khải Nhân hiếm khi nói bậy, rít lên một tiếng rồi mở cửa:

" Đã bao nhiêu lần ta nói ngươi hãy gõ cửa nhẹ nhàng hả!? Ngươi cũng đừng gây ồn ào! Hi Thần thiên vị ngươi quá rồi nên quên hết gia quy Lam thị rồi sao Ngụy Vô Tiện?!!! "

Ngụy Vô Tiện sờ đầu, mỉm cười ngốc nghếch, lúc mới ở lại Vân Thâm hắn còn có phần sợ Lam Khải Nhân, nhưng về sau chung sống lâu, hắn càng nhận ra Lam Khải Nhân thật sự rất giống một con hổ giấy. Dù y thường hay lớn tiếng trách mắng hắn ngu ngốc này kia, nhưng đó lại chỉ như một cơn mưa dù tiếng sấm rất lớn nhưng hạt mưa lại rất nhẹ, y thật sự chưa từng làm gì hắn. Có lẽ cũng vì Lam Khải Nhân chưa từng thấy loại người vô sỉ như hắn nên cũng không biết làm gì, Ngụy Vô Tiện rất vui mà lấy đó làm kiêu ngạo:

" A, thật xin lỗi thúc phụ, do hôm nay ta lo lắng quá nên mới thất lễ vậy. "

" Sao ta không biết ngươi còn có chuyện phải lo lắng? Nói đi, có chuyện gì? " Quả nhiên, Lam Khải Nhân vẫn là không mắng hắn, nhưng y lại không chịu nhận.

" Thật sự đó thúc phụ, hiện tại ta thực sự rất lo lắng. Lam Hoán và Lam Trạm hôm nay không hiểu sao đều có chút lơ đãng, hình như có chuyện gì đó trong lòng nhưng lại giả vờ như không có chuyện gì với ta. Ta rất lo lắng nên phải đi hỏi ngài! "

Lam Khải Nhân nghe xong sửng sốt:

" Hôm nay... "

Ngụy Vô Tiện thấy Lam Khải Nhân phản ứng như vậy liền vội vàng hỏi:

" Hôm nay xảy ra chuyện gì sao? "

" Hừm... " Lam Khải Nhân thở dài một hơi:

" Hai đứa nó vẫn luôn là như vậy, một người mặt lạnh, một người dù bên ngoài ấm áp nhưng đều chưa bao giờ nói ra bất cứ điều gì về nỗi đau của bản thân. Ngoại trừ vào ngày ngươi mất trước kia thì mỗi năm vào ngày này, bọn chúng luôn trầm lặng và hay lơ đãng như vậy. "

Ngụy Vô Tiện cũng sửng sốt:

" Thật sao, vậy hôm nay là...? "

" Ngày mất của mẫu thân họ. " Lam Khải Nhân lắc đầu:

" Khi vị tẩu tẩu kia của ta qua đời, Hi Thần mới chín tuổi còn Vong Cơ chỉ mới sáu tuổi. Cả hai đều không còn mẫu thân từ khi còn nhỏ, có lẽ vì thế nên chúng mới như vậy. Chuyện này xảy ra hàng năm nên ngươi cũng không cần quá lo lắng, hãy quay về đi... Nếu muốn, ngươi cũng có thể cùng họ đến cúng bái tẩu tẩu quá cố của ta, sẽ tốt hơn nếu đi vào ban đêm. Bọn chúng có lẽ sẽ rất vui, ngoài cách đó ta cũng không thể làm gì khác được. "

" Vâng... " Ngụy Vô Tiện khẽ đáp.

Trước khi đóng cửa, Lam Khải Nhân lại nhắc nhở:

" Nghe nói tẩu tẩu rất thích hoa long đởm. "

" Đa tạ thúc phụ đã nói cho ta biết... "

Lam Khải Nhân khẽ gật đầu rồi đóng cửa lại.

Ngụy Vô Tiện ngơ ngác xoay người, hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân Lam Hoán và Lam Trạm, hiện tại cũng là " mẫu thân " của hắn... Chẳng trách thúc phụ nói đúng, hai người này vẫn luôn như vậy, quan tâm đến nỗi đau của người khác, nhưng lại luôn kìm nén những đau buồn của chính mình. Bây giờ ba người đã là đạo lữ, Lam Hoán và Lam Trạm hẳn là cũng nên nói cho hắn biết.

Nhưng sao hắn có thể trách họ được chứ? Lúc nhỏ hai người họ dù có đau khổ đến đâu, tủi thân đến đâu cũng chẳng có nơi nào để dựa dẫm, sau này trưởng thành, chịu trách nhiệm về sự hưng thịnh suy vong của Lam gia, đảm bảo sự bình yên của mọi người, hai người họ có lẽ đã quên đi cách tâm sự với người khác từ lâu rồi...

Ngụy Vô Tiện cầm kiếm xuống núi, đến Thải Y Trấn mua một bó lớn hoa long đởm, trước bữa tối cuối cùng cũng về đến Vân Thâm. Hai huynh đệ Lam gia kia cả buổi chiều không gặp hắn, chắc có lẽ cũng nghe đám tiểu bối nói hắn trốn xuống núi, hiện tại đã đợi sẵn ở cổng vào.

Ngụy Vô Tiện không ngờ bọn họ sẽ đến tận đây, hắn còn chưa kịp chuẩn bị lời giảo biện cơ mà? Không còn cách nào khác hắn chỉ có thể giơ một bó hoa long đởm lớn chưa kịp giấu đi kia ra, do dự hồi lâu:

" Ừm, hai người... "

Nhưng có lẽ cả Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ đều đã hiểu mọi chuyện khi nhìn thấy bó hoa.

Lam Hi Thần tiến lên nắm lấy bàn tay còn lại đang rảnh rỗi của hắn:

" A Tiện, em biết rồi? "

" Ừm... "

Lam Vong Cơ đón lấy bó hoa, cũng nắm lấy tay hắn:

" Ngụy Anh đi tìm thúc phụ sao? "


" À... ta, ta chỉ là có chút lo lắng cho hai người thôi... "

" Buổi tối A Tiện cùng chúng ta đến cũng bái mẫu thân được không? "

" Đương nhiên! " Ngụy Vô Tiện tự nhiên trả lời, hắn vừa rồi còn chưa nghĩ ra cách mở miệng, may mắn mà có Lam Hi Thần hỏi.

Lam Vong Cơ siết chặt tay Ngụy Vô Tiện, mỉm cười nhẹ với hắn.

_______________________________________________________

Sau bữa tối, Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ dẫn Ngụy Vô Tiện đến một nơi mà hắn chưa từng đặt chân tới.

Gian phòng này nằm ở một góc hẻo lánh của Vân Thâm, trên cửa không có tấm bảng treo, tuy nhìn thoáng qua có thể thấy có người vẫn chăm sóc thường xuyên, nhưng nhìn từ bên ngoài vào thì không có gì đáng chú ý

Cho đến khi Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ mở cửa - trong sân, trước gian phòng nhỏ có trồng rất nhiều cây hoa long đởm tím.

Ngụy Vô Tiện không biến tại sao Thanh Hành phu nhân lại sống ở nơi này trong Vân Thâm rộng lớn kia. Nhìn xung quanh, nơi này có trồng thông và cây xanh, có rất ít hoa, thậm chí nếu có, chúng chỉ là hoa cúc trắng, hoa dành dành...., rải rác ở vài nơi với màu sắc nhẹ nhàng và trang nhã.

Điều đặc biệt duy nhất là nơi đây có cả một biển hoa long đởm, dưới ánh trăng dịu nhẹ và theo chiều gió lay động, chúng phản chiếu ra ánh huỳnh quang màu tím, vừa chân thực lại như ảo cảnh.

Trong bữa tối, Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ đã nói với Ngụy Vô Tiện về mối ràng buộc giữa phụ mẫu họ, lúc này hắn mới hiểu được tình yêu của Thanh Hành Quân dành cho vợ mình - đó là những tình cảm không thể nói nên lời cùng sự bảo vệ không thể đong đếm... Tất cả những điều ấy được gửi vào nhưng cây hoa long đởm đang nở rộ phủ đầy trong khoảng sân nhỏ này, chỉ bọn họ mới may mắn nhìn thấy chúng.

Chuyện tình của Lam gia quả thực luôn như vậy, thầm lặng nhưng sâu đậm.

Hai người Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện đi vào trong, ba người quỳ xuống trước tế đàn, Lam Hi Thần nhẹ giọng nói:

" Mẫu thân, hôm nay Vong Cơ và con lại đến gặp người. Lần này có phần khác biệt, chúng con cùng mang theo một người. "

Lam Hi Thần trước linh bài của mẫu thân tựa hồ có chút ngượng ngùng, hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:

" Y là A Tiện, Ngụy Anh, Ngụy Vô Tiện, y cùng Vong Cơ và con đều là đạo lữ của kiếp này. Có lẽ mấy năm nay người cũng biết y qua lời kể của chúng con, hiện tại y đã trở về, con cùng Vong Cơ đặc biệt mang y tới đây gặp người. "

Ngụy Vô Tiện đứng dậy, nhẹ nhàng đặt bó hoa long đởm trong tay lên bàn trước bài vị, sau đó quỳ xuống lễ phép nói:

" Đệ tử Ngụy Anh, hôm nay gặp được Thanh Hành phu nhân, thật sự rất may mắn...

Lúc này, một cỗ linh lực mạnh mẽ cắt ngang lời Ngụy Vô Tiện, hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ cũng đang ngơ ngác nhìn chằm chằm tế đàn - phía trên tế đàn, một luồng ánh sáng xanh lam đang tỏa ra mạnh mẽ. Ánh sáng càng ngày càng chói mắt, trong nháy mắt liền bộc phát, khiến ba người họ không kịp chuẩn bị mà nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa...

" Hi Thần, Vong Cơ? " Trong không gian vang lên một giọng nói của nữ tử thật dịu dàng:

" Và Ngụy Anh? "

Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ đồng thời ngỡ ngàng, thậm chí quên mất phải đứng dây, hai người vẫn giữ tư thế quỳ ấy, tiến về phía trước mấy bước, không thể tin được:

" Mẫu thân...?! "

" Hi Thần, Vong Cơ. " Lúc này một giọng nam tử trầm ổn cũng vang lên.

" Phụ thân! "

Phía trên tể đàn, ánh sáng xanh chói mắt đã dịu đi, có hai người mơ hồ đứng trong ánh sáng, trong đó có một người mà Ngụy Vô Tiện đã may mắn gặp được một lần, chính là Tông chủ Lam gia tiền nhiệm, Thanh Hành Quân, còn nữ tử còn lại có lẽ là...

" Hoán nhi, Trạm nhi, Anh nhi của ta, mau đứng dậy cả đi. " Thanh Hành phu nhân mỉm cười với họ và giải thích:

" Đừng sợ, chúng ta ở đây chỉ là một phần linh thức mà ta cùng phụ thân các con trước khi mất để lại - tất cả là vì chúng ta không có cơ hội nhìn thấy các con thành hôn và có một cuộc sống mới, hơn nữa, chính ta lại càng không thể gặp các con nên mới muốn lưu lại đây một thời gian.

Nói rồi bà cười nhẹ, ánh mắt chân thành nhìn ba người:

" Ta vẫn luôn nhìn các con trưởng thành, cũng luôn cảm thấy áy náy với các con... Đôi khi ta cũng muốn loại bỏ phần linh thức này, nhưng ta vẫn muốn chờ một ngày nào đó, hai con mang theo đạo lữ của mình đến gặp ta, cuối cùng bây giờ cũng chờ được rồi, thật tốt. "

Thanh Hành phu nhân dịu dàng nhìn Ngụy Vô Tiện:

" Mặc dù không ngờ hai con lại mang cùng một người đến đây, nhưng ta thật an tâm, Ngụy Anh chắc chắn rất tốt. "

" Mẫu thân... " Lam Hi Thần hiếm khi nghẹn ngào:

" Người không cần phải cảm thấy áy náy, A Tiện rất tốt. "

Lam Vong Cơ hốc mắt cũng đỏ lên, gật đầu:

" Vâng, Ngụy Anh rất tốt. "


" Vậy thì tốt rồi. " Thanh Hành phu nhân mỉm cười gật đầu:

" Như vậy các con hiện tại như thế nào? "

" Tốt lắm... "

" Chúng con đều ổn... "

Thanh Hành phu nhân khẽ cười nhẹ:

" Bao năm rồi vẫn còn giữ tính tình như thế này, Ngụy Anh ở bên các con chắc chắn cũng sẽ rất mệt mỏi. "

" Không, không... " Ngụy Vô Tiện vội vàng xua tay:

" Thanh Hành phu nhân, bọn họ đều rất tốt, đặc biệt đối với con rất tốt. "

Thanh Hành phu nhân lại cười:

" Chỉ cần con không chê là được, nhưng ta cũng biết tính tình hai tên hài tử của mình, đặc biệt là Vong Cơ, thật sự là không nói được dù chỉ một câu. "

" Thật sự không... " Ngụy Vô Tiện gãi đầu, mặc dù Lam Hi Thần tính tình khá hơn một chút, nhưng hắn lại nhớ đến hai người kia đều không có ý định nói cho hắn biết hôm nay là ngày gì nên cũng có chút bất mãn, gật gật đầu: " Đúng vậy. "

" Bây giờ chúng ta cũng đã gặp nhau rồi, ta cũng nên tặng quà gặp mặt cho " con dâu " phải không? "

Thanh Hành phu nhân rất vui khi nhìn thấy Ngụy Vô Tiện, sau đó bà nhìn hai người hài tử của mình, đột ngột một tia sáng lóe lên từ đầu ngón tay của bà, đánh vào trán Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ.

Thanh Hành Quân ở phía sau bà chỉ biết lắc đầu bất lực.

Hai huynh đệ Lam gia sờ trán, mặc dù không biết mẫu thân mình đã niệm phép gì nhưng cũng không quá lo lắng.

Thanh Hành phu nhân nhẹ giọng, lưu luyến nói:

" Được rồi, Hoán nhi, Trạm nhi và cả Anh nhi, thật tốt khi thấy các con đều sống hạnh phúc. Đã đến lúc chúng ta phải rời đi rồi. "

Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ đồng thời đưa tay về phía mẫu thân, Hàm Quang Quân hiếm khi bối rối hỏi:

" Mẫu thân, người và phụ thân sẽ như thế nào? Chúng con còn có thể gặp lại người không?! "

Lam Hi Thần cũng nói:

" Phụ thân, mẫu thân, chúng con thật sự rất nhớ hai người! "

Thanh Hành phu nhân mỉm cười nhẹ nhàng:

" Hoán nhi, Trạm nhi, sao chúng ta có thể mỗi ngày không nhớ đến các con? Phụ thân các con rất tốt, hai con không cần lo lắng. Ta cũng muốn ở lại lâu hơn một chút, muốn nói chuyện cùng Ngụy Anh lâu hơn nhưng phần linh thức này có hạn, không thể tồn tại mãi được. Hôm nay mong muốn cuối cùng của ta cũng đã thực hiện xong rồi, lần này biến mất ta cũng không còn gì hối tiếc nữa. "

Thanh Hành Quân cũng nói:

" Đúng vậy, Hi Thần, Vong Cơ, các con đừng chỉ nhớ về quá khứ này mà hãy hướng tới tương lai, đó mới là nơi các con thuộc về. Ta và mẫu thân các con sẽ không bao giờ thực sự rời xa các con. "

Phu thê Thanh Hành Quân cùng nhìn vế phía ba người, mỉm cười:

" Cùng Ngụy Anh, các con hãy sống thật tốt nhé. "

Dù sao nhiều năm như vậy, Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ cũng đều đã không còn quá luyến tiếc nữa, biết được tâm nguyện của cha mẹ đã được thực hiện, bọn họ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, hai người cùng cúi đầu:

" Vâng! "

Vầng sáng xanh dần dần tiêu tán, trong phòng chỉ còn lại ba người.

Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng hỏi:

" Lam Hoán, Lam Trạm, hai người không sao chứ? "

Lam Vong Cơ là người lên tiếng đầu tiên, mỉm cười:

" Rất tốt, chưa bao giờ tốt hơn thế. Ngụy Anh, ta thật sự rất cao hứng, may mắn là có ngươi đi cùng chúng ta. "


Ngụy Vô Tiện kỳ quái nhìn Lam Vong Cơ, nếu như bình thường, Lam Vong Cơ cùng lắm sẽ chỉ nắm tay hắn nói " Rất tốt ", những chuyện còn lại hắn sẽ phải tự mình hiểu, hôm nay hình như Lam Trạm nói " hơi " nhiều... nhỉ?

" Đúng vậy, A Tiện, nếu không cùng em tới đây, chúng ta liền không thể nhìn thấy linh thức của cha mẹ, huống chỉ là thực hiện được tâm nguyện cả đời của họ. "

Lam Hi Thần xoa nhẹ tóc hắn:

" Chỉ cần có em, mọi chuyện đều sẽ thật tốt. "

Cái này, cái này... Lam Hi Thần mặc dù bình thường có nói nhiều hơn Lam Trạm một chút, nhưng vào những dịp như này, y cũng hiếm khi nói ra những lời này... Ngụy Vô Tiện đột nhiên nảy ra một ý, nghĩ tới hành động của Thanh Hành phu nhân vừa rồi, nó cũng có thể là một phép chú sao?...

Trong thời gian bị ảnh hưởng dù không có biểu hiện khó chịu, nhưng người bị trúng phép sẽ không thể khống chế được lời nói của mình trong một khoảng thời gian, mọi suy nghĩ trong lòng sẽ lộ ra cho người khác biết...

" Ngươi...các ngươi... đừng buồn. " Ngụy Vô Tiện không biết nên nói thế nào sau suy nghĩ vừa rồi:

" Vậy chúng ta quay về trước đi. "

" Được. "

Cả hai người cùng đáp, mỗi người nắm lấy một tay Ngụy Vô Tiện, dẫn hắn ra ngoài.

Khi vừa rồi khỏi gian phòng, Lam Vong Cơ lại đột nhiên dừng lại:

" Ngụy Anh, ngươi thật đẹp. "

" Hả... cái gì? "

" Ta biết ngày thường ngươi cũng rất đẹp, nhưng hôm nay giữa những cành hoa cùng dưới ánh trăng thế này, ngươi lại càng đẹp hơn, là một quân tử tuyệt thế, Ngụy Anh. "

Lam Vong Cơ đưa tay vuốt ve thái dương hắn:

" Ta sẽ trồng một ít hoa trong Tĩnh Thất cho ngươi được không Ngụy Anh? Ngươi có thích loài hoa nào không? "

Ngụy Vô Tiện không bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình lại bị Lam Trạm trêu chọc đến mức không biết phải làm sao thế này, tệ hơn nữa là Lam Vong Cơ y dường như không hề có ý định trêu chọc hắn, mỗi câu nói đều rất chân thành đến mức không thể phản bác được. Việc này khiến hắn không biết phải trả lời thế nào:

" Không, Lam Trạm...ta... ta không... "

Lam Hi Thần tựa hồ cũng muốn nói gì đó, nhưng Ngụy Vô Tiện vội vàng đưa tay bịt miệng y:

" Không, đừng... huynh cũng đừng nói nữa, chúng ta về trước đi. "

Lam Hi Thần nắm lấy tay Ngụy Vô Tiện nói:

" Không có gì phải xấu hổ, A Tiện, chúng ta đã là đạo lữ, từ trước tới nay vốn nên là như vậy. "

" Đúng đúng, nhưng chúng ta vẫn còn ở Long Đàm Tiểu Trúc, dù sao cũng nên ra ngoài trước đi. "

" Cho dù mẫu phụ có biết, cũng sẽ chỉ mừng cho chúng ta thôi. " Lam Vong Cơ tiếp tục nói.

Lam Hi Thần cũng bị thuyết phục.

Ngụy Vô Tiện:...

Cuối cùng Ngụy Vô Tiện cũng kéo được hai người kia trở về, đi được một lát bỗng nhiên Lam Vong Cơ lại dừng lại dưới một bức tường:

" Ngụy Anh, ngươi còn nhớ nơi này không? "

" A... hả? " Ngụy Vô Tiên nhìn quanh, cảm thấy khó hiểu - ở đây chẳng có gì ngoài một bức tường và mấy cái cây cả!

" Chính là ở chỗ này ngươi trèo tường, mang theo Thiên Tử Tiếu xông vào Vân Thâm. " Lam Vong Cơ nhắc nhở...

" À! Ra là như vậy! " Ngụy Vô Tiện lập tức nhớ ra:

" Khi đó ta và ngươi còn chưa quen biết, chúng ta không đánh liền không biết nhau a... "

" Ngụy Anh, ngươi cái gì cũng không nhớ. " Lam Vong Cơ cảm thấy có chút tủi thân.

" Cái gì? Không, không phải ta không nhớ. Ta tất nhiên nhớ chuyện đó, nhưng các bức tường ở Vân Thâm giống hệt nhau, ta chỉ là không thể lập tức phân biệt chúng thôi mà Lam Trạm ~ "

Nguỵ Vô Tiện cố gắng dỗ dành...

Lam Vong Cơ hơi oán hận liếc hắn một cái, dường như đã chấp nhận lý do này:

" Ừm. "

Ngụy Vô Tiện liền thở phào nhẹ nhõm.

" Lúc đó ta cảm thấy người này thật sự rất đẹp, vô cùng tuấn mĩ. " Lam Vong Cơ tiếp tục nói.

Ngụy Vô Tiện:

"... " Hắn lúc đó tại sao lại không nhìn ra Lam nhị công tử mặt lạnh lại đang nghiêm túc suy nghĩ chuyện này nhỉ?


Lam Hi Thần sắc mặt có chút vặn vẹo, hắn nhịn xuống một lát, nhưng trong lúc nhất thời không khống chế được chính mình, cuối cùng mở miệng:

" Vong Cơ, đệ đang muốn nói chuyện gì? "

Lam Vong Cơ ngạo mạn quay đầu lại, không trả lời đúng vấn đề:

" Nhưng lúc đó ta không thể để ngươi đi chỉ vì người quá đẹp, nhiều năm sau ta vẫn luôn hối hận. Nếu như, nếu như quay lại lúc đó, mặc kệ ngươi muốn đem bao nhiêu Thiên Tử Tiếu, ta cũng sẽ cho ngươi uống. "

" Lam Trạm... "

Ngụy Vô Tiện vừa buồn cười vừa đau lòng:

" Ý của ngươi là không thể để ta phá luật chỉ vì ta quá đẹp hay sao? Bây giờ ta về rồi, không phải ngươi nên chuẩn bị rượu cho ta sao, Nhị ca ca? "

" Ừm. " Lam Vong Cơ siết chặt tay hắn, nhìn Lam Hi Thần:

" May mắn ngươi đã trở lại, tất cả là nhờ có huynh trưởng, ta luôn biết ơn huynh ấy. "

" Vong Cơ, đệ... " Lam Hi Thần giật mình:

" Giữa ta và đệ không cần nói cám ơn, huống chi ta cũng hi vọng A Tiện sẽ trở về. "

" Ân... " Lam Vong Cơ gật đầu:

" Hiện tại thật sự rất tốt. "

Ngụy Vô Tiện gật đầu, nhìn Lam Hi Thần cười nói:

" Huynh không ghen sao?"

" Có! " Lam Vong Cơ kéo Ngụy Vô Tiện về phía mình, nghiêm túc nói:

" Tuy rằng tốt, nhưng huynh trưởng vẫn sẽ ghen. "

Ngụy Vô Tiện rốt cục nhịn không được cười lớn.

" Sao lại cười, Ngụy Anh, hôm nay ngươi sẽ cùng ta về Tĩnh Thất. "

" Hả? Nhưng... "

" Nhưng theo sắp xếp thì ngày hôm nay A Tiện nên cùng ta về Hàn Thất, Vong Cơ. " Lam Hi Thần vội vàng nói tiếp.

Ngụy Vô Tiện lập tức gật đầu, mỗi ngày thay phiên nhau một lần, Lam Trạm cũng chưa từng có phản đối hay làm loạn gì mà...

Lam Vong Cơ tựa hồ cũng nhận ra mình sai, giằng co một hồi, hắn do dự nói:

" Huynh trưởng, huynh là đại ca, huynh không thể nhường Vong Cơ sao? "

Lam Hi Thần sửng sốt, từ nhỏ hắn đã được giao trọng trách làm người đứng đầu một Tông môn, làm Lam Tông chủ kế nhiệm, lần đầu tiên trong đời hắn không biết nên trả lời như thế nào:

" Vong Cơ, đệ... " Sau khi nghẹn lời một hồi, Lam Hi Thần liền cao giọng nói:

" Vậy ngươi là đệ đệ, không thể kính trọng đại ca sao? "

Lam Vong Cơ im lặng...

Ngụy Vô Tiện nhìn trái nhìn phải, nghĩ thầm - huynh đệ nên tôn trọng lẫn nhau, thế thôi.

Một lúc sau, thấy cả hai đều không có ý nhương bộ, Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng nói:

" A, hôm nay là một ngày đặc biệt, sao chúng ta không ở cùng nhau nhỉ? "

Nghe xong lời này, Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ sửng sốt một lát, hai người nhìn nhau, không biết đang suy nghĩ gì, nhưng cuối cùng đều gật đầu đồng ý.

Ngụy Vô Tiện thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng Cô Tô Song bích dù không muốn ở cùng với người kia, nhưng xem ra rốt cuộc họ vẫn là huynh đệ a.

Tuy vậy cũng không mất quá nhiều thời gian để hắn hối hận với suy nghĩ này.

________________________________________________________

Canh thứ ba vào giữa đêm....

Trong Tĩnh Thất, Lam Vong Cơ lên tiếng phá vỡ sự im lặng:

" Ca, kỳ thật ta biết từ khi còn nhỏ, huynh vẫn luôn khiêm tốn nhường nhịn ta, vừa rồi ta không nên yêu cầu huynh làm như vậy. Thật xin lỗi ca, chỉ là Vong Cơ không thể kiểm soát được bản thân, ít nhất là vào lúc này. "

Lam Hi Thần giật mình, sau đó cũng cười nói:

" Không sao đâu Vong Cơ, đệ là đệ đệ tốt nhất trên đời của ta mà. "

Ngụy Vô Tiện nằm trên giường, bị kẹp giữa hai người, buồn ngủ sắp khóc không ra nước mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận