Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả


Mặt của Diệp Lạc Hy đã đỏ bừng, bốc khói như ấm đun nước bốc hơi.

Mà Chu Thành ở xa nhất mặt cũng đỏ bừng theo.

Đôi tai của hắn không chỉ thính mà với những kết giới cách âm sơ cấp như các sư mẫu hạ, đối với hắn đều không nhằm nhò gì.

Dù sao thì trong mười hai huynh đệ tỷ muội, tai của hắn thính nhất.

Một lời mà các sư mẫu nói ra, hắn dù ở xa nhất vẫn có thể nghe thấy được rõ mồm một.

Nên nhớ, Chu Thành bây giờ, hay là đời trước và đời này cộng lại, hắn chung quy vẫn là xử nam.

Mấy chuyện ân ân ái ái, phu thê người nhà công khai phát cẩu lương này, hắn căn bản là nghe không nổi a~
“Lại nghe thấy cái gì không trong sáng rồi hả hảo hán?” Bạch Hiểu Hiểu nhìn thấy nội tâm của thập sư huynh, cười không trong sáng.

Chu Thành như giẫm phải gai, nhảy dựng lên: “Cái….

Cái gì mà không trong sáng với cả trong sáng chứ? Muội….

Muội có giỏi thì có đôi tai thính như của ta xem, muội có đỏ mặt hay không?” Rồi bưng mặt xấu hổ, đầu bốc ra hơi nước, đứng dậy, chạy ra khỏi kết giới, bộ dáng như e thẹn mà không nói nên lời.

“Rốt cuộc là đệ ta nghe ra cái gì nha?” Kim Mặc Nghiên cười tà mị xoa cằm.

Bộp! Nhạc Tử Liêm và Quân Cửu đồng loạt vỗ ót hắn một cái, nói: “Huynh bớt giùm đi!”
“Nhị đệ, đệ tuyệt đối đừng dạy hư A Thập.” Lưu Nhất Thanh hướng nhị sư đệ trừng mắt đầy cảnh cáo.

“Đệ đi theo xem đệ ấy thế nào rồi.

Không khéo đệ ấy lại chạy ra khỏi kết giới của sư phụ đi đập vài con ác thú xả giận cũng nên.”Chu Minh đứng dậy, chạy theo sư đệ.

“Muội cũng đi nữa!” Bạch Hiểu Hiểu định đứng dậy chạy theo thì Mục Thiên Thiên đã tóm cổ áo của út sư muội lại, cảnh cáo: “Muội cũng là một tiểu cô nương chưa cưới chưa gả, đi theo nghe chuyện đó để làm gì? Lão thất, đệ đi theo xem thử đi!”
Lục Bắc Quân nghe lời ngũ tỷ, liền nhanh chóng chạy theo hai sư đệ.

Ma Long và Tam Lang nhìn nhau, đồng loạt kẻ đỡ trán bất lức, kẻ xoa thái dương nhức đầu.

Ma Long nhướng mày: Rốt cuộc là chủ nhân quên mất Chu Thành có đôi tai rất là thính, phải không?
Tam Lang rũ mắt: Chắc là hoàn toàn quên luôn rồi.

Dù sao thì mấy vị chủ phu đó cũng không biết được năng lực của Chu Thành.

Ma Long thở dài: Rốt cuộc thì ta có nên làm cho Chu Thành một bộ gì đó để chắn âm thanh không?
Tam Lang khẽ gật: Nên là như thế.

Rốt cuộc thì hai huynh đệ bọn họ trao đổi với nhau, thì cũng chỉ có hai người họ hiểu.

….

“Thập đệ!” Lục Bắc Quân gọi lớn: “Đệ chạy đi đâu rồi?!”
Chu Minh dựa theo bản năng và khả năng của hắn – khả năng nhìn thấu vạn vật, đi tìm đệ đệ.

Nhưng cho dù đi mãi thế nào, hai người cũng không thể tìm thấy Chu Thành đang ở đâu.

“Không lẽ đệ ấy lạc đường rồi sao?” Lục Bắc Quân nhíu mày không hiểu.

“Không! Đệ không nghĩ là đệ ấy lạc đường, có điểu, đệ nghĩ đệ ấy nếu nghe huynh gọi, ít nhất cũng sẽ làm ra động tĩnh để chúng ta biết chứ!” Chu Minh lắc đầu, cảm thấy càng lo lắng hơn.

Hai người họ đã ra ngoài tìm suốt một canh giờ rồi nhưng mãi vẫn không hề có kết quả.

Không lẽ là Chu Thành bị lạc rồi hay sao? Nhưng Chu Thành đâu có dễ bị lạc như vậy?
“Hay là đệ ấy đã chạy vào rừng rồi?” Lục Bắc Quân lo sợ.

“Đệ ấy không có bệnh.

Dù sống dù chết đệ ấy cũng đã từng thề rằng sẽ không làm trái ý sư phụ.

Sư phụ tuy đáng sợ thật nhưng sau khi sư phụ phạt xong bằng gia quy thì các sư mẫu sẽ phạt đệ ấy bằng quân pháp.

Sư phụ đã nói tối mai mới vào rừng, có ý là muốn cho chúng ta nghỉ ngơi lại sức đêm nay.

Chúng ta đi một chặng đường dài đến đây, dù là trâu bò cũng biết mệt chứ?!”
Hai người còn đang định nói với nhau thêm vài câu, bỗng cách họ chừng nửa dặm đường, cây cối bỗng nhiên đổ sập xuống, đồng thời tiếng của Chu Thành vang lên rất rõ rệt, giống như Chu Thành đang rất rất tức giận.

“Đệ ấy muốn chết sao?!”Lục Bắc Quân nhìn về phía đó, xác định rằng nơi đó là ở trong lãnh địa của Độc Giác Thú rồi!
“Ta đi cứu đệ ấy! Đệ ấy bị thứ gì đó chọc giận rồi! Nếu đệ ấy giận thật sự, chúng ta sẽ bị phát hiện ra mất!” Chu Minh còn đang định lao đi, bỗng nhiên Lục Bắc Quân can lại: “Đệ nhanh chóng trở về báo cho đại sư huynh, đừng cho sư phụ biết chuyện.

Còn nữa, ta sẽ đến tìm tiểu thập trước.


Nói rồi Lục Bắc Quân nhanh chóng lao đi, nhanh đến mức Chu Minh cản không kịp.

Luận về tốc độ, trong mười hai huynh đệ thì nhanh nhất chính là Lam Hạo, sau đó mới đến Lục Bắc Quân.

Chu Minh và Chu Thành xưa nay chỉ giỏi ở khâu đánh du kích chứ không giỏi hành quân như Lục Bắc Quân, hắn đành ngậm ngùi quay trở về báo cho đại sư huynh.

“Đại Sư huynh!” Chu Minh thở gấp, giống như đã dùng tốc lực nhanh nhất phóng về đây.

“Đệ sao vậy? A Thành, Thất ca đâu?” Lam Hạo vội đưa tay đỡ lấy Chu Minh, phòng cho sư đệ lao đi quá nhanh, tông vào mọi người, té vào đâu đó thì khổ.

“Lúc nãy muội cảm nhận được thập ca đang rất giận.

Cửu ca, sao ca về có một mình, thất ca đâu? Thập ca đâu?” Bạch Hiểu Hiểu đưa cho Chu Minh gáo nước cô bé đang cầm, hỏi dồn.

Chu Minh uống vội một ngụm nước, suýt chút nữa bị sặc, nói: “Đệ ấy bị thứ gì đó chọc cho tức giận rồi, lại ra tay ngay trong lãnh địa của Độc Giác Thú.

Thất ca nói ta về đây gọi mọi người, còn huynh ấy đi ngăn A Thành trước.”
Không đợi cho Chu Minh giải thích rõ ràng, Hạ Hàn Không đã nhanh chóng xác định được vị trí chính xác của Chu Thành, mười huynh đệ cùng nhau rời đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui