Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả


Chung Trương Sinh nhìn thanh kiếm của mình gãy nát, liền biết sợ rồi.

Hắn càng hiểu vì sao, người này từ đầu đến cuối đều có phong thái rất ung dung, người này chấp hắn không chỉ một tay mà còn chấp cả hai mắt.

Người này thậm chí còn chẳng thèm dùng đến hỏa căn hay linh thứ hỏa hệ nhưng khí tức tỏa ra từ người này lại khiến người khác sợ hãi đến bủn rủn tay chân.

Nhưng Chung Trương Sinh không phải là người chịu thua, càng không phải là người dễ dàng chịu đầu hàng.

Vứt đi chuôi kiếm đã hỏng, hắn chắp hai tay lại vào nhau và lẩm bẩm niệm chú.

Hai tay hắn xuất hiện hai hỏa – lôi cầu.

Điều đáng nói ở đây chính là, hắn đã đem hai hỏa, lôi cầu này kết hợp lại với nhau, thành một loại năng lượng có sức công phá lớn hơn rất nhiều.

Nếu thứ này bắn về phía trước mà kẻ kia không đỡ được, có thể cả sân tập này đều sẽ vì thế mà nổ tung.

Những người ở trên khán đài bắt đầu cảm thấy ớn lạnh.

Bởi vì nhị thiếu gia mà dùng chiêu này, nhất định hôm nay sân tập này phải sửa lại ít nhiều rồi.

“Ngươi chịu chết đi! Chiêu thức này của ta, chẳng ai có thể địch lại nổi nó đâu!” Chung Trương Sinh cười như đắc thắng, lại dồn toàn bộ linh lực của mình vào quả cầu này, khiến nó vừa lớn vừa to, thậm chí ánh sáng khiến cả sân tập chói lòa.

Diệp Lạc Hy chép miệng.

Trò trẻ con này, cái tên tiểu tử thúi Kim Mặc Nghiên ở nhà thích chơi nhất.

Nhớ lại hồi đứa nhỏ này rủ thêm ngũ muội, lục muội của nó cùng chơi trò này, một nửa Nhan Linh sơn ở Khai Linh quốc thuộc huyền Sách đại lục chỉ trong một đêm đều biến mất, khiến Diệp Lạc Hy từng giận đến thế nào a.

Nàng chép miệng cảm nhận sức công phá của thứ trước mắt.

Ôi dào, so với ba cái tiểu tử kia còn nhỏ chán luôn.

Hỏa – Lôi cầu đã có đường kính bằng một cái hồ nhỏ trong viện, sức công phá vô cùng khủng khiếp.

Mọi người trên khán đài đã nhanh chóng cùng nhau tạo lập kết giới bao quanh khán đài, để tránh cho thứ kia phát nổ.

Diệp Lạc Hy nhìn Chung Trương Sinh bất chấp tất cả để thắng kia, thở dài.

Chung Tử Phàm a Chung Tử Phàm.

Hậu duệ của ngươi sao chẳng có ai học được cái tính cẩn thận, điềm đạm và sáng suốt của ngươi mà toàn đi học đâu ba cái thói háo thắng thời trẻ của ngươi thế? Thật là đáng sầu não.

Vậy mà tiểu tử này cũng làm đến chức Thái Phó, thật sự là quá quan ngại cho tương lai của đất nước này mà.

Diệp Lạc Hy chỉ đành thở dài và chờ đợi.

Thứ kia vừa được Chung Trương Sinh phóng về phía nàng, mọi người liền nhắm chặt mắt để chờ đợi một đợt phát nổ khủng khiếp xảy ra.

Nhưng….

Quả cầu lớn kia lại bị thiếu niên hắc y đeo mặt nạ nọ đỡ bằng một tay rất dễ dàng.

Hắn đón lấy quả cầu một cách nhẹ nhàng bằng đầu ngón tay, từ giữa đỉnh ngón tay trỏ của hắn xuất hiện một xoáy nước lớn.

Xoáy nước này đâm mạnh vào quả cầu, khiến quả cầu ngừng phát sáng hơn.

Cho đến khi trong quả cầu đã không còn sức nóng của lửa mà chỉ còn những tia điện hòa cùng nước.

Nàng mỉm cười nhìn tiểu tử trước mặt đang tròn mắt kinh ngạc mà nói: “Này tiểu tử, trả cho ngươi.”
Rồi thẩy cả quả cầu nước đó về phía Chung Trương Sinh.

Bởi vì hỏa – lôi kết hợp kia đã có thể tạo ra một vụ nổ lớn, khiến cả Chung gia đều vỡ nát hoặc hư hại, dù mọi người có tạo dựng kết giới cũng chỉ có thể dùng được một phần để bảo vệ người chứ không thể bảo vệ của.

Nhưng đột nhiên, người nọ không chỉ hóa giải chiêu thức này của hắn một cách dễ dàng mà còn không cần niệm chú, lại có thể triệu hồi ra một lượng nước vừa lớn vừa khổng lồ thế kia, khiến Chung Trương Sinh kinh ngạc, không dám tin vào điều trước mắt.

Hắn chỉ có thể ngây ra đó chịu trận.

Một chiêu này của Diệp Lạc Hy đã khiến Chung Trương Sinh bị lôi của chính mình dật cho bất tỉnh tại chỗ, cả người chỗ đen chỗ xém, đầu tóc thì dựng cứng cả lên, giống hệt một con nhím biển.

Kết quả chung cuộc đã rõ.

Cốt Tử tiên sinh thắng toàn trận.

Chung lão gia ngồi đó, ngây cả người.

Chỉ thấy thiếu niên đó bỏ khăn bịt mắt ra, dưới lớp mặt nạ của hắn, chỉ còn một ánh mắt lạnh lẽo đến cùng cực.

Nàng liền chỉ tay về phía Chung Nhược Đông, khiến hắn giật nảy mình một cái.

Ân, nhị đệ chọc cái gì khiến đại thánh nổi giận rồi a?
“Ngươi.”
“Vâng?!” Chung Nhược Đông phát hoảng đến mức sợ hãi, vừa nghe chỉ đích danh liền đứng nghiêm, dõng dạc hô rõ to.

“Tối nay, ngươi.

Đến hậu viện gặp ta.” Nàng nói xong, liền vung nhẹ tay một cái, dây thừng trói tay nàng kia liền bị dựt đứt.

Chung Nhược Đông sợ muốn mất mật.

Hắn mồ hôi mồ kê nhễ nhại, ngồi xuống, ngoan ngoãn và khép nép, hai tay siết thành quyền để trên đùi, giống hệt như đang ngồi tấn, cảm thấy tối nay mình thảm hại rồi a.

Nhạc Vị Y ngồi bên cạnh cũng tái mặt.

Từ khi nàng xuất hiện trước mặt người này đến giờ, ngoài hành lễ ra, nàng luôn tỏ vẻ khó chịu với hắn.

Hắn mạnh đến mức Chung Trương Sinh cũng không thể đánh bại được như vậy, liệu nàng bất kính với hắn, hắn có tức giận mà vung tay một cái, liền chém đứt đầu nàng hay không?
Chung lão gia bàng hoàng.

Sợi dây thừng đó có tên là roi gân rồng, là bảo vật của cụ tổ truyền lại.

Dù cho là kẻ nào, có dãy thế nào cũng không thể vung tay ra.

Vậy mà người này chỉ cần một cái vung tay nhẹ cũng khiến cho sợi dây đó đứt vụn như vậy, đây là thần thánh phương nào.

Diệp Lạc Hy tiến về phía khán đài, nàng vừa bước vào được đến bóng râm thì từ bên ngoài, có người hô lên: “Thái tử điện hạ giá đáo!”
Từ bên ngoài, một nam tử tuấn tú, thân vận bạch y trắng, cả người thoát lên khí chất cao quý, cùng với hai tùy tùng của mình bước vào trong.

Người này có đôi mắt xám cùng mái tóc màu bạc, nổi bật trên hắn chính là nước da ngăm vô cùng đặc trưng của người sinh ra thuộc dòng dõi kế thừa đế vương chính tông.

Hắn chính là thái tử điện hạ của Đông Quốc, gọi là Đông Phương Viêm.

Vừa vào đến sân, tất cả mọi người đều cúi đầu hành lễ, tham kiến điện hạ, duy chỉ có Cốt Tử kia lại không hề hành lễ.

Ban đầu, còn có kẻ sẽ nghĩ rằng người này sẽ bị ghép vào tội vô lễ, nhưng hành động sau đó của Đông Phương Viêm lại còn khiến người ta kinh ngạc hơn trước.

Chính là, Đông Phương Viêm cúi đầu và ôm quyền trước người này và nói rằng: “Cốt tiên sinh, sáng hảo.”
Ai nấy đều kinh ngạc đến mức há miệng trợn mắt, tưởng rằng bản thân hôm đó đã chứng kiến một cảnh tượng còn kinh hoàng hơn cả ngày mai thiên hạ tận thế.

Hơn nữa, vị Cốt tiên sinh này còn vừa lau đi bàn tay của mình, hắn vừa nói: “Thái tử điện hạ, người làm gì vậy? Ngươi chính là muốn mất mặt sao? Ta đã dặn ngươi gặp ta đừng hành lễ, thái tử một nước mà lại dễ dàng cúi đầu thế sao?”
Dễ dàng cúi đầu? Đây là chuyện hiếm có khó tìm nhất trong thiên hạ này đó được không? Đông Phương Viêm, kẻ không chỉ kế thừa dòng máu chính tông, nắm giữ chân mệnh thiên tử mà còn là kẻ khiến người ta phải nể sợ.

Hắn không chỉ tàn ác, lạnh lùng, thủ đoạn thâm hiểm mà tài năng lãnh đạo của hắn cũng vô cùng đáng sợ.

Chỉ với một mình hắn, những tinh anh của tứ đại gia tộc Đông quốc đều cúi đầu đi theo hắn, thậm chí là cả ca ca song sinh của hắn là Đông Phương Diễm cũng sẵn sàng trở thành thanh kiếm của hắn, nắm chắc vận mệnh thiên tử, một bước có thể tiến lên làm hoàng đế.

Đông Phương Viêm là kẻ cao ngạo đến mức, ngay cả đương kim thánh thượng, hắn cũng chưa từng cúi đầu trước ông ấy một lần nào.

Vậy mà giờ đây, Đông Phương Viêm – vị thái tử điện hạ danh tiếng đồn xa ấy lại đang cúi đầu trước thiếu niên hắc y đeo mặt nạ, thậm chí còn cung kính gọi một tiếng “tiên sinh” khiến người ta kinh hoảng.1
Còn tưởng Cốt tiên sinh đáp lời như vậy lại khiến cho thái tử không vui, nhưng ngược lại bộ dáng vui mừng và tuyệt đối nghe lời này của Đông Phương Viêm so ra với Chung Nhược Đông thì chỉ có hơn chứ không có kém.

Thiếu điều hắn mọc ra cái đuôi để vẫy nữa mà thôi.

Hắn gật đầu liên tục, nói: “Vâng vâng! Tiên sinh dạy phải.

Là do ta quá nông cạn rồi.

Tiên sinh, hôm nay ngài nói sẽ trị bệnh cho Chung tiểu thư, ta đến là muốn thỉnh cầu nghe người giảng đạo để học hỏi.”
Diệp Lạc Hy nhìn bộ dáng này của Đông Phương Viêm, thầm nghĩ, có lẽ là nàng phải nhanh chóng thực hiện lời hứa với Chung Tử Phàm, rồi sau đó xóa ký ức của bọn họ về nàng rồi về nhà thôi.

Cảm giác đi đến đâu có người tung hô đến đó làm nàng thật không quen tí nào.

Nàng chỉ đành thở dài, nói: “Cũng được.

Nếu ngươi đã có lòng muốn học hỏi từ ta như vậy, thì cứ đi theo ta mấy ngày này đi.

À, tiện thể….”
Nàng đánh ánh mắt về phía Chung Nhược Đông, khiến hắn giật mình mà chạy vội xuống, đứng đằng sau nàng ba bước chân, giống như chờ lệnh vậy.

So với kỉ cương trong quân ngũ, hắn chấp hành so ra còn nghiêm ngặt hơn.

Nàng đánh ánh mắt về phía Chung Nhược Đông, khiến hắn giật mình mà chạy vội xuống, đứng đằng sau nàng ba bước chân, giống như chờ lệnh vậy.

So với kỉ cương trong quân ngũ, hắn chấp hành so ra còn nghiêm ngặt hơn.

“Tiên sinh gọi ta?”
Diệp Lạc Hy thở dài, nàng chỉ ngón cái vào tên này và nói: “Ta chẳng biết người đó năm xưa đánh đông dẹp bắc thế nào, vậy mà hậu duệ của hắn lưu truyền hậu thế lại làm cho kiếm pháp của hắn không chỉ mai một, lại còn dạy ra một đám hậu vệ có màu liều mạng cao đến mức thượng thừa thế này đây.”
Chung Nhược Đông nhắm chặt mắt, im lặng và cúi đầu.

Đúng là đệ đệ của hắn liều mạng và thiếu hiểu biết, cũng may nhờ đại thần nương tay cho, hắn mới không chết a.

“Nhược Đông.” Đông Phương Viêm khoác vai hắn: “Nếu như tiên sinh đã có lòng dạy ta và ngươi như vậy, chúng ta nhất định phải cầu ôm chân người để học càng nhiều kiến thức càng tốt.

Bằng không nhất định sẽ không bao giờ có cơ hội thứ hai nữa đâu.

Cho nên, lần khiển trách này của ngài ta không thể cứu vớt cho ngươi, chúc may mắn nhé, bằng hữu của ta.”
Chỉ có đám người xung quanh đều há hốc miệng mồm, tưởng chừng như quai hàm của mình có thể bị sái đi bất cứ lúc nào trước cuộc trò chuyện kỳ lạ của ba con người trước mặt.

Nhất là thái độ của thái tử cùng thống lĩnh đại tướng quân đương triều.

“Thái tử, đây… đây là chuyện gì?” Chung lão gia kinh ngạc, không dám tin chuyện vừa xảy ra trước mắt.

Đông Phương Viêm nhìn đến mấy người Chung gia, thái độ thay đổi rõ rệt.

Hắn lạnh lùng nói: “Chung gia các người thật sự đúng là vô tri.”
Hắn nói vậy là có ý gì? Cốt Tử kia có thân phận thế nào lại khiến thái tử phải nể nang ra mặt như thế?
“Vị này chính là Cốt tiên sinh, là người đã luyện thành tẩy tủy đan bậc lục phẩm.

Cảnh giới của hắn đã qua linh tôn cảnh từ lâu lắm rồi.

Hắn chính là mở lượng hải hà, đến Chung gia cứu giúp Chung tiểu thư quý báu của các ngươi, vậy mà các ngươi lại không tin lời của Chung thống lĩnh, còn đòi thử sức với hắn sao? Một cái búng tay của hắn cũng đủ khiến cho cả đất nước này biến mất đấy.

Các ngươi chính là muốn nhìn Chung gia tuyệt hậu, hay là người dân Đông quốc này vì hắn thịnh nộ mà lưu vong?” Đông Phương Viêm dõng dạc chất vấn, uy quyền rất uy quyền a, thậm chí Diệp Lạc Hy cũng phải ngạc nhiên lắm.

Còn tưởng là một tiểu nãi cẩu thật, không ngờ lại là bậc đế vương a.

Nhưng rồi, Diệp Lạc Hy đỡ trán.

Nàng ngước lên trời, cảm thán bản thân phải ngay lập tức triệu hồi Đông Phương Cảnh Ngôn về gấp! Ta nhớ tính cách của ngươi không có sự khoe mẽ thế này.

Vậy mà sao hậu duệ của ngươi, kẻ giống ngươi nhất từ phong thái, lối suy nghĩ, tư duy đến cả hành động cũng đều giống ngươi mà lại có tính cách khoe khoang thế? Ngươi ở đâu mau hiện hồn đến đây hộ giá ta với! Làm ơn đi bằng hữu của ta ơi!!!!
Đương nhiên, với sự tâng bốc quá trời của Đông Phương Viêm, thái độ của tất cả mọi chúng nhân ở Chung gia đều thay đổi đến chóng hết cả mặt.

Từ khinh bỉ, xem thường và ngó lơ, trở thành tôn thờ, sợ hãi và kính phục.

Tất cả xảy ra vỏn vẹn chỉ trong thời gian một canh giờ.

Nhưng đây không phải là điều nàng muốn.

Đừng đem mọi chuyện lệch khỏi kế hoạch ban đầu của nàng nữa được không?!
Chung lão gia đã vội quỳ xuống trước mặt nàng, vái lấy vái để: “Cốt tiên sinh, Cốt đại nhân, xin người quân tử không chấp kẻ tiểu nhân, đừng trách chúng ta ngu muội có mắt không thấy thái sơn.

Cốt tiên sinh, xin người mở lượng hải hà tha cho Chung gia chúng ta một con đường sống.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui