Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả


“Ta hiểu các ngươi đều có tình ý dành cho ta.” Diệp Lạc Hy bất ngờ nói.

Bốn người bọn họ im lặng nhìn nhau.

Sau đó đều không biết nói gì.

Nàng vậy mà có thể biết được sao?
“Ta đã sống qua hai kiếp rồi, còn thứ gì mà ta chưa thấy, chưa biết hay sao? Tình ý của các ngươi, ta đương nhiên hiểu rõ.

Không phải là vì Ma Long nhắc nhở ta, hay là vì biểu hiện quá đáng của các ngươi.

Ngay từ khi Hỗn Độn dám đến Đông Cung bắt ta dùng bữa, ta đã nhận ra rồi.” Nàng nhắm mắt nói, tựa như hồi tưởng lại những khoảng khắc ngắn ngủi nhưng quý giá đó.

Bốn người họ nhìn nhau, đầy kinh ngạc.

Nàng lại nói tiếp: “Tuy nhiên, ta không thể đáp lại tình cảm của các ngươi.”
“Tại sao chứ?” Đào Ngột ngạc nhiên hỏi nàng.

“Không phải nàng đã sống lại rồi hay sao? Nàng hiện tại là một nữ tử chưa gả đi, cũng chưa từng động tâm với ai, hà cớ gì đã nhận ra, lại không chấp nhận?” Hỗn Độn không ngại hỏi lại nàng.

Cùng Kỳ và Thao Thiết cũng gật đầu đồng ý với Hỗn Độn, Đào Ngột.

“Vốn dĩ ngay từ đầu, ta sống lại là vì hận thù.

Các ngươi tìm đến ta là vì nhìn thấy ta có đủ năng lực để trở thành Vạn Thánh Yêu Vương, có thể thống trị vạn ma, đánh đổ đám thần tiên đạo mạo đó, làm chủ thiên địa này, đúng không?” Nàng cười khổ, lại nói: “Chính vì các ngươi đã giúp ta sống lại, ta liền đồng ý với các ngươi thực hiện lời hứa song song trên con đường ta trả thù.

Chỉ là, ta không ngờ sẽ có ngày bản thân ta lại được đối đãi chu đáo và tốt đẹp như hiện tại.”
Điều này bọn họ đều hiểu.

Nàng đã khổ cực cả một đời, vất vả một đời, đau thương một đời, tự dưng được đối đãi tốt như vậy, dù là ai cũng sẽ sinh ra cảm giác không quen, hoặc là lo sợ, hoặc lệ thuộc.

Chắc chắn Diệp Lạc Hy đều sinh ra cảm giác trên.

“Ta biết bản thân ta trùng sinh trở lại là điều không dễ, càng không nghĩ rằng ta đối với những kẻ ta đã dùng cả đời để phong ấn chúng lại có ngày chúng trở thành người sát cánh bên ta.

Quan hệ của chúng ta ban đầu là giao ước.

Một khi giao ước thành, các ngươi làm chủ thiên hạ, ta báo được thù, quan hệ của chúng ta liền chấm dứt.”
“Ta đã từng bị phản bội rất nhiều, ta không dám đặt kỳ vọng vào ai, càng lo sợ rằng đến một ngày nào đó, ta lại mất tất cả.

Ta không biết vì sao các ngươi lại đối với ta sinh ra loại cảm giác yêu này, cũng không hiểu vì sao các ngươi không tìm đến Ma Tôn, mà lại tìm đến ta.

Nhưng ta cũng không muốn để các ngươi cùng ta dây dưa không rõ, khiến cả hai bên đều phát sinh những thứ không đáng và những hệ lụy về sau.”
“Hôm nay, ta đã giúp Nguyệt Hoa thay đổi một chút số phận của nàng ấy, cho nên, hôm nay ta cũng muốn dứt khoát giải quyết chuyện giữa ta và các ngươi, để tránh đi kết cục tương tự như nàng ấy.

Ta không muốn mọi thứ trở nên quá muộn.

Vậy nên… chúng ta hãy chỉ là bạn, được không?”
Không gian cả căn phòng đều trở nên tĩnh lặng đến mức không thể tĩnh lặng hơn bao giờ hết.

Đến mức, chỉ có thể nghe tiếng gió thở dài qua các mái nhà.

“Có lẽ là nàng đã không nhớ, nhưng chúng ta thì nhớ rõ hơn ai hết.” Cùng Kỳ nhìn nàng, ánh mắt hắn ánh lên sự bi thương và chua chát.

“Nàng biết, trong cuộc đời trước, nàng đã lịch kiếp bảy lần, trong đó có hai lần là vì phi thăng và năm lần kia chính là trải qua yêu hận tình thù của bản thân để cứu chữa vết thương sau mỗi lần chiến đấu.” Đào Ngột ngồi xuống trước mặt nàng.

“Nàng biết không, trong cả bảy lần lịch kiếp đó, nàng đều lần lượt gặp chúng ta.” Hỗn Độn mỉm cười.

“Và cùng một ước hẹn.” Thao Thiết khẽ nở nụ cười.

Diệp Lạc Hy không thể tin nổi, càng không hiểu vì sao lại có chuyện như vậy.

Ti Mệnh không nói gì cả sao?
“Nếu nàng đã không nhớ, mà tên Ti Mệnh kia cũng không nói, vậy thì để chúng ta kể lại cho nàng nghe.” Hỗn Độn ngồi xuống bên cạnh nàng.

Bọn hắn đồng loạt đặt tay lên trán, cùng dùng thuật chia sẻ ký ức, đem đoạn hồi ức quãng thời gian khi trước, điểm lên người nàng.

Nó giống như một câu chuyện dài, thật dài, dài đến mức, con người ta cũng đã quên đi chuyện gì đã từng xảy ra..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui