Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả


Câu chuyện của Dương Quân lại xảy ra sớm hơn Dữ Quân một chút.
Hắn với Dữ Quân tương tự giống nhau.
Đều là yêu đến chết đi sống lại cùng một người.
Một người bị ép uống Vong Tình Dược, một người bị hủy đi thất tình lục dục, đều để thành hôn với người khác.
Nhưng, Dương Quân thay vì để đến phút chót, chứng kiến cảnh người yêu vì hắn mà chết giống như Ngọc Hoan hy sinh thân mình để Dữ Quân nhớ lại tất cả thì chính Dương Quân hắn lại tự tay diễn đi luôn người hắn thực sự yêu đến đoạn đường cuối cùng.
Ngày đó, trời mưa trút nước, Dương Quân tiễn nữ nhân yêu hắn nhất đến chặng đường cuối cùng.

Nàng không khóc, không oán, chỉ có nhìn hắn bằng ánh mắt thất vọng.

Dương Quân sớm đã trở thành kẻ không có tình yêu.

Trong mắt hắn, dù cho Lệnh Minh Nguyệt có là chính thất thì cuối đời, nàng ta cũng chẳng có gì tốt đẹp.
Có lẽ vì bị hủy đi thất tình lục dục nên Dương Quân có phần tàn nhẫn như phụ thần của hắn.

Hắn còn chẳng thèm nhìn Lệnh Nguyệt Du bằng nửa ánh mắt.
Về sau, Ninh Quân và Duyệt Quân có thương tình cho Lệnh Nguyệt Du kia, nên đã làm lễ siêu độ cho nàng.

Sau đó, nữ nhân ấy hồi sinh lại một lần nữa và được sinh ra, trở thành Dao Quang Nữ Đế, nằm trong Ngũ Đế Thanh Khâu Xứ.

Ninh Quân cảm thấy, có lẽ cái kết có hậu nhất dành cho Dao Quang, tức Lệnh Nguyệt Du, ở hiện tại, có lẽ đã đủ viên mãn cho nàng.
Nhưng sau khi Dương Quân từ trần, linh hồn hắn thoát khỏi thân xác không có thất tình lục dục kia, hắn mới từ từ nhớ về Lệnh Nguyệt Du, chỉ muốn đi tìm nàng.

Chỉ có điều, hắn chậm một bước.


Dao Quang và Ngọc Thanh Nguyên được Đá Tam Sinh chỉ điểm, trở thành đôi uyên ương đẹp nhất.
Dương Quân có hối hận, nhưng rồi hắn cũng chỉ xem đây là hắn đáng đời, hoàn toàn quên mất đi rằng, mọi chuyện từ đâu mà ra.

À mà, có lẽ hắn còn có chút ghen tị với Dữ Quân.

Bởi vì cuối cùng, Dữ Quân vẫn nhận được sự tha thứ của Ngọc Hoan, còn hắn thì có lẽ là không rồi.
Về phần của Ninh Quân.

Vì nàng đã chứng kiến cảnh tượng của Dữ Quân và Dương Quân, nàng không muốn người mình yêu cũng sẽ trở thành con tốt thí cho bất cứ ai, hay bản thân mình trở thành con rối của phụ thần, nàng lựa chọn tự loại bỏ tên mình khỏi đá Tam Sinh, tự mình nuốt xuống Vong Tình Dược.
Có lẽ Thái Thượng Tinh Quân cũng sẽ không bao giờ nghĩ được rằng, thật ra Ninh Quân chưa từng không yêu hắn, cũng không phải chưa từng nghĩ đến việc muốn cùng hắn lưỡng tình tương duyệt, rời xa chốn Thiên giới thị phi, trở thành những đôi phu thê bình dị.
Thái Thượng Lão Quân, hay còn gọi là Thái Thượng Hàm Dương, tâm hắn như chết lặng khi nhìn thấy Ninh Quân mãn kiếp.

Nếu không phải vì nàng muốn hắn tiếp tục sống, hắn cũng sẽ không sống đến bây giờ.
Còn Duyệt Quân… So với những người đi trước mình, nàng là người hận phụ thần của mình.

Chính Bàn Cổ đã giết chết nữ nhân mà nàng yêu nhất.

Thậm chí ông ta còn lạnh lùng nói nàng đáng đời, nói cái gì mà bậc đế vương không cần tình cảm, cái gì mà nàng chẳng qua chỉ là một quân cờ của người nàng yêu.
Có điều, Duyệt Quân lại lựa chọn bản thân cam tâm tình nguyện trở thành quân cờ này, giúp muội ấy báo thù.

Nhưng… thù của muội ấy còn chưa báo xong, chính đôi tay của Duyệt Quân đã ôm lấy thi thể lạnh lẽo.
Duyệt Quân hận phụ thần của mình đến mức, nàng đem hai phần ba phần hồn của mình, trở thành vị thần gác cổng, canh giữ con đường đến Bàn Cổ Mộ, tránh cho có kẻ nào có thể phục sinh lão, giam giữ lão trong Thiên Đạo Nhân Quả suốt hàng chục vạn năm.
Cho nên, chỉ có thể nói, những vị thần cổ xưa nhất, ai cũng cho rằng họ cao quý, họ là những kẻ mạnh mẽ, giàu có thì chỉ có bản thân họ biết, chính họ có những nỗi khổ chẳng thể dãi bày cùng ai, khóc với ai và ai sẽ hiểu cho họ.

Lý do duy nhất mà Ninh Quân để Diệp Lạc Hy được sinh ra, có lẽ là vì nàng muốn để Diệp Lạc Hy thay đổi cái chế độ mà Bàn Cổ đã xây dựng suốt trăm vạn năm qua ở thiên hạ này.
Nhưng biến số duy nhất trong cả ván cờ của Ninh Quân, chắc có lẽ là việc Dữ Quân thoát khỏi phong ấn của Bàn Cổ, hoặc có lẽ, người Diệp Lạc Hy bái sư không phải là Lâm Túc mà là Độc Cô Tư Dạ.
Có lẽ, thế giới này được vị thần chủ sáng thế của nó kiến tạo lại chẳng khác gì một trò đùa.
….
Diệp Lạc Hy băng thệ được bốn mươi chín ngày thì những đồ đệ của nàng đã đưa nàng quay về Quang Minh đỉnh.
Thân thể nàng lạnh giá, được Lưu Nhất Thanh đặt lên ngực nàng một viên ngọc Băng Châu Linh để giữ cho thân xác nàng luôn được nguyên vẹn như vậy.
“Đại sư huynh.” Nhạc Tử Liêm cung kính cúi đầu: “Đệ nguyện ở lại Quang Minh đỉnh, canh giữ nơi này.”
Lưu Nhất Thanh hơi nhíu mày: “Vì sao?”
Nhạc Tử Liêm nhắm mắt.

Hắn quỳ xuống ôm quyền hướng đại sư huynh nói: “Đây là tâm nguyện cả đời của sư đệ, mong đại sư huynh chấp thuận.”
Lưu Nhất Thanh nhắm chặt mắt, hắn thở dài rồi đem chìa khóa phong ấn Quang Minh đỉnh trao cho Nhạc Tử Liêm và lãnh đạm đáp: “Nên làm thế nào thì làm đi.

Sư huynh đồng ý với đệ.

Nhưng vị trí Nhật Thực Vương của đệ phải làm sao đây?”
Nhạc Tử Liêm mỉm cười, buồn bã: “Thánh Địa Nhật Thực có thể vạn năm không cần đệ.

Nhưng đệ không thể không ở bên sư phụ một ngày.

Sư huynh, huynh sẽ không trách đệ dành mất vị trí của huynh chứ?”
Lưu Nhất Thanh khẽ siết chặt tay và hắn nói: “Thân làm đại sư huynh, ta sẽ không tranh giành vị trí mà sư đệ mình muốn.


Sư đệ, tự mình bảo trọng.”
Lưu Nhất Thanh vừa rời đi, đằng sau Nhạc Tử Liêm đã xuất hiện một một bóng đen mang chiếc mặt nạ xương trắng.

Nhạc Tử Liêm liền quỳ xuống trước chân người đó, hắn dâng chìa khóa của Quang Minh đỉnh lên cho người đó bằng hai tay.

Người đó nở nụ cười, cầm lấy chìa khóa và tiến vào Quang Minh đỉnh cùng Nhạc Tử Liêm.
Lúc này, Vạn Tộc Thành đang loạn thành đang thực hiện một lúc hai nghi lễ.

Một là, đại tang Thành chủ Vạn Tộc Thành.

Hai là, Vạn Tộc Thành có tuyên bố về người trở thành thành chủ mới.
Người tiếp theo được thừa kế Vạn Tộc Thành, do chính Hỗn Độn tuyên bố chính là Lục Yên Nhiên.

Mặc dù ban đầu, Lục Yên Nhiên không đồng ý trước quyết định của các cha nàng, nhưng đây là do đích thân Diệp Lạc Hy chỉ điểm, nên Lục Yên Nhiên đành phải chấp thuận ý định của mẹ.

Diệp Lạc Hy giao Vạn Tộc Thành cho Lục Yên Nhiên và để cả Thương Vân Hội cho Nhan Lạc Thần.

Nhan Lạc Thần khác hẳn với tỷ tỷ.

Hắn là kẻ có tham vọng.

Cho nên hắn vừa tiếp nhận Thương Vân Hội đã ngay lập tức thay đổi lại những chế độ mà hắn xem là “không tốt” của mẫu thân mình.
Mặc dù cách hắn làm có hơi cực đoan, nhưng Nhan Lạc Thần rất có năng lực và là người do đích thân Diệp Lạc Hy chỉ điểm, nên không ai có thể phản đối lại hắn.
Sau khi mẫu thân mình mất, Mục Linh Linh bỏ đi, nàng không muốn ở lại một nơi mà gia đình đã sớm tan tác và không còn lại gì.
Tứ Đại Hung Thú sau khi làm hết những việc mà Diệp Lạc Hy từng muốn để lại, bọn hắn đã cầu xin Phật Tổ phong ấn bọn hắn vào Ngục Vô Hạn.
Ngục Vô Hạn là nơi bào mòn tâm trí người khác và khiến họ phát điên.

Không ai rõ được lý do vì sao hắn lại mong muốn bản thân mình bị giam giữ vào Ngục Vô Hạn nữa.

Và cứ như vậy, Chiến Thần Diệp Lạc Hy đã qua đời được 300 năm.
Hoặc chí ít là, người ta đã thực sự nghĩ nàng qua đời suốt 300 năm.
……
Ma giới, Ma Thành, 300 năm sau.
Ma Tôn Tiêu Nguyệt Dạ thở dài nhìn cái con người đang nằm thản thơi trên ghế bành trong phòng làm việc của mình và hỏi: “Diệp Lạc Hy, ngươi đừng có ở trong phòng ta, vừa đọc thoại bản, vừa ăn quà vặt rồi xả rác lung tung được không hả?”
Người được gọi là Diệp Lạc Hy kia lên tiếng: “Hmm? Chán thế? Tiểu Tiêu à, ta đang tận hưởng những ngày tháng yên bình của ta đó.

Ngươi cho rằng để có thể trốn việc nghỉ ngơi dễ lắm sao?”
Tiêu Nguyệt Dạ đặt xuống chiếc bút lông, hắn chậm chạp đứng dậy, tiến về phía chiếc ghế bành và… đấm mạnh xuống đầu của người đang nằm thảnh thơi trên ghế bành lớn kia một cái rồi mắng: “Ngươi cho rằng phòng làm việc của ta là cái chợ cho ngươi sao?”
Người kia ôm đầu: “Đau quá! Tiểu Tiêu! Ngươi muốn sát nhạc mẫu đấy phỏng?”
Tiêu Nguyệt Dạ nghe xong càng tức hơn, hắn đấm thêm lên đầu Diệp Lạc Hy hai cái nữa rồi mắng: “Nhạc mẫu cái đầu ngươi! Diệp Lạc Hy, tại sao ngươi một đời oanh oanh liệt liệt lại sinh ra hái cái dã chủng, nghiệt chủng, tạp chủng, hại cái eo của ta không ngày nào được yên.

Diệp Lạc Hy, ta cho ngươi chỗ ăn, uống, ngủ, nghỉ, vui chơi, thư giãn xuống 300 năm, ngươi đem hai cái tạp chủng kia ném cho ta, có chỗ nào có lương tâm chứ?”
Diệp Lạc Hy ôm đầu, nàng nhìn Tiêu Nguyệt Dạ và gào lên: “Tên khốn! Ngươi đừng tưởng ngươi là con “dâu” của ta mà ta nương tay nhé! Có tin ta trị ngươi không?”
Tiêu Nguyệt Dạ đắc ý, hắn nói: “Ồ, ngươi thử xem? Ngươi có tin ta đem chuyện ngươi còn sống, thậm chí sống rất tốt, tốt đến mức đáng khinh như bây giờ báo cho cả thiên hạ biết không?”
Diệp Lạc Hy nhìn Tiêu Nguyệt Dạ, tức giận và nàng thở dài: “Chậc!” Nàng lại mở thêm một túi bánh nữa và thản nhiên: “Ta mới không thèm chấp nhặt với “con dâu” của mình.

Mà nói đi cũng nói lại….”
Ánh mắt nàng đột nhiên lạnh lùng: “Ta thả một mẻ mồi lớn như vậy, cá vẫn chưa cắn câu sao?”
Tiêu Nguyệt Dạ cũng thu liễm lại và hắn cười lạnh: “Ngươi nóng vội làm gì? Chẳng lẽ “tình báo” của ngươi ở bên ngoài còn chưa đủ cho ngươi biết được sao?”
Diệp Lạc Hy lạnh lùng, nàng đứng dậy và đeo lên mặt nạ trắng, khẽ phất nhẹ ống tay áo: “Chà, có lẽ bình yên 300 năm qua, sắp đổi lại một lần Đại Thánh Chiến rồi đấy.”
Bên ngoài, bầu trời của Ma giới đỏ thẫm như máu tươi, nhưng ánh mặt trời màu vàng ráng lên ánh sương tím cuối đường chân trời.

Có lẽ, một trận Thánh Chiến sắp bắt đầu.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận