Vân Thiên Khuynh Thành

Xuyên qua rừng trúc, trời đất cũng trở nên rộng rãi hơn, ánh trăng một mảnh ưa thương. Vân Dung bởi vì Bạch Hi Thần lúc trước khẳng định sẽ đối mặt với Vân Phương để chịu trách nhiệm thì trong lòng có chút vui sướng nhưng giờ phút này lại có một loại mất mát mãnh liệt thay thế. Bởi vì không muốn nghĩ nhiều, cho nên bước đi khá vội vàng. Bạch Hi Thần đã sớm đuổi theo Nàng, cùng Nàng sóng vai đi cùng một chỗ. Nhịn không được âm thầm đánh giá Nàng, nữ tử này lời nói, cử chỉ đều có một phong cách riêng, khi hoạt bát thì cười khẽ, im lặng khi buồn phiền, Hắn cũng chưa từng gặp qua nữ tữ nào như vậy. Nàng chân thật, cũng rất ấm áp.

Vân Dung chạy nhanh nên có chút hụt hơi thở hồng hộc, nhưng vẫn không muốn đi chậm lại mà vẫn cố gắng duy trì tốc độ ban đầu. Bạch Hi Thần nhìn về bốn phía, nơi này là ở sau Hoa viên của Chu phủ, phía trước có một tòa lâu các có vài ánh nén được thắp le lói. Nơi này chính là nơi ở của Đại tiểu thư của Chu phủ. Nhíu mày một chút có điều suy nghĩ, không biết đêm khuya thanh vắng mà nha đầu này lại dẫn Hắn đến khuê phòng của một nữ tử như thế này là có ý gì?Nàng đến tột cùng muốn làm cái gì?

Nhưng là xem bộ dáng của Nàng tựa hồ đã rất là mệt mỏi nên trong lòng Hắn cũng có chút không đành lòng nên hai tay dùng một chút lực đặt tay ở vòng eo của Nàng vận khinh công bay lên.  Vân Dung lập tức che miệng để ngăn chặn tiếng thét của mình, vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy Bạch Hi Thần nhanh nhẹn hạ cuống trước cửa khuê phòng của Chu Vân Phương.  Bạch Hi Thần lúc này cũng nhìn ra nơi này khác thường, trước cửa có một tấm bảng viết bốn chữ ‘ bao quát quần phương ’, ở phía dưới cánh cửa đã bị khóa lại. Mà trước cửa, có hai thanh niên lực lưỡng đang đứng gác. 

Đang định hỏi Nàng, thì Vân Dung đã kéo ống tay áo của Hắn, ánh mắt Nàng nhấp nháy, đáy mắt có một chút nước, giọng điệu rất trịnh trọng nói:"Nếu là hai người chân chính yêu nhau, sẽ dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của chính mình. Ngươi không cần tự ti, ngươi xem Ta là một đứa con gái riêng của Chu lão gia Ta còn không thấy tự ti. Nếu là Ta, Ta sẽ không chút do dự mà cùng đi, còn nếu không phải của Ta thì cho dù Ta muốn cũng không được."

Nói tới đây, nàng thở dài thật mạnh, tiện thể nói tiếp: "Công tử của Tể tướng có thể là một người có thân phận tôn quý chỉ thua người trong hoàng thất mà thôi. Nhưng mà người Vân Phương yêu là Ngươi chứ không phải Hắn. Huống chi, hiện tại Vân Phương còn đang mang thai hài tử của Ngươi. Ngươi cũng đừng để ý gì đến thân phận gì nữa cứ can đảm mà mang Vân Phương đi thôi!"

Bạch Hi Thần vốn trong lòng đầy mong chờ lập tức rơi vào đáy cốc, tâm run lên, đột nhiên chán ghét khi thấy Nàng lôi kéo ống tay áo của mình, trong lòng không khỏi oán hận kèm tia chán ghét rời đi. Mặc kệ Vân Dung đang ở một bên lải nhải nói hoài không dứt, điệu bộ như một vị bồ tát sống. Bạch Hi Thần lười giải thích, xoay người rời đi, nhưng là nhĩ lực của Hắn thật tốt xuyên qua những âm thanh của Vân Dung, nghe ra  trong phòng có âm thanh khác thường, kia rõ ràng chính là một nam một nữ thấp giọng nỉ non ân ái.

Hắn hừ lạnh một tiếng, một bàn tay lại một lần nữa để lên eo của Vân Dung dùng lực mang cả hai bay lên cao. Chờ lúc Vân Dung mở mắt ra thì đã thấy Nàng được Bạch Hi Thần đưa lên nóc nhà. Bầu trời đầy sao, tựa hồ rất sáng nhưng cũng không kém phần tịch mịch.

Bên cạnh Bạch Hi Thần, áo trắng bay bay dưới ánh trăng sáng lung linh như đá quý Hắn tựa như một vị thần tiên tuấn dật xuất trần. Nhưng làm cho người khác có cảm giác kỳ quái là trên nóc nhà có một viên gạch đã vị người khác lấy đi. Vân dung cúi gương mặt nhỏ nhắn của mình nhìn xuống nương theo ngọc đèn mờ vừa vặn thấy tình hình ái muội trong phòng. Chu Vân Phương cùng một nam tử áo trắng gắt gao ôm nhau cùng một chỗ, đôi môi anh đào đang bị nam tử kia hôn với bộ dáng say mê. 

Mặt Vân Dung lập tức đỏ lên. Lúc này tim cũng nhảy lên kịch liệt, hơn nửa ngày cũng không dám nhìn Bạch Hi Thần.  Cuối cùng, tâm tình  của Nàng có một chút bình phục, vừa nhấc đầu nhìn lên thì không kiềm chế được mà nở một nụ cười, tinh thần cùng hai tròng mắt sáng ngời tựa như những vì sao trên trời. Làm cho Bạch Hi Thần vốn đang nổi cơn thịnh nộ cũng phải ngẩn ngơ. 

Nàng lôi kéo ống tay áo trắng tuyết của Bạch Hi Thần:"Bạch Hi Thần, là Ta nhìn lầm rồi, Ngươi là chính nhân quân tử, Ta sớm nên biết hành vi như vậy chắc chắn không phải là Ngươi."

Lời nói Vân Dung cất lên mang theo sự cẩn thận cùng một chút không yên lòng, khuôn mặt ủng hồng lén lút nhìn đến những biến hóa của Bạch Hi Thần. Bên tai còn nghe tiếng nam nữ đang rên rỉ, nỉ non ở trong phòng, làm cho cả bóng đêm đều chìm trong dục vọng. 

Khuôn mặt bốn lãnh nhạt của Bạch Hi Thần, lại nổi lên ý cười, duỗi tay ra kéo lấy bả vai của Vân Dung làm khoảng cách của hai người lại gần hơn:"Ta có nói qua, Ta là chính nhân quân tử sao?" Nói xong cúi đầu, hung hang hôn lên đôi môi của Nàng như muốn trừng phạt Nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui