Khi cánh cửa Tháp Gió Ngàn đóng lại sau lưng, Lộ Vân và Triệu Phong đứng trong bóng tối dày đặc, chỉ có ánh sáng le lói từ Đá Vân Tiên trong tay Lộ Vân.
Âm thanh của gió vang vọng qua các kẽ hở của tháp, như những tiếng thì thầm của linh hồn cổ xưa.
Triệu Phong lấy trong túi ra một chiếc đèn nhỏ, bật sáng, chiếu rọi lên những bức tường đá cổ kính bao quanh họ.
"Chúng ta cần tìm lối đi lên tầng trên.
Bản đồ trong cuốn sách nói rằng mỗi tầng của Tháp Gió Ngàn đều giấu một bí mật và một thử thách," anh nói.
Lộ Vân gật đầu, cầm chắc viên đá.
"Đúng vậy.
Và mỗi thử thách chúng ta vượt qua sẽ giúp chúng ta hiểu thêm về sức mạnh của viên đá này."
Họ bắt đầu leo lên những bậc thang xoắn ốc của tháp, mỗi bước chân vang lên tiếng vọng đều đặn.
Không lâu sau, họ đến tầng đầu tiên của tháp.
Tại đây, một cánh cửa lớn khóa chặt được trang trí bằng hình vẽ của các cơn gió xoáy.
"Đây phải là thử thách đầu tiên rồi," Lộ Vân nhận định, nhìn cánh cửa với vẻ tò mò.
Triệu Phong thử đẩy cánh cửa nhưng nó không nhúc nhích.
"Có vẻ như chúng ta cần một chìa khóa hoặc một cách nào đó để mở nó."
Lộ Vân suy nghĩ một lát rồi đặt viên đá lên một lỗ nhỏ hình tròn ngay giữa cánh cửa.
Ngay lập tức, cánh cửa bắt đầu rung động, và những hình vẽ của gió xoáy dần trở nên sống động, như thể chúng đang thực sự xoay tròn.
"Đáng kinh ngạc," Triệu Phong thốt lên khi cánh cửa từ từ mở ra, để lộ một căn phòng rộng lớn bên trong.
Trong phòng, một luồng gió mạnh bỗng dưng thổi qua, cuốn lấy những tờ giấy và bụi bặm bay lên không trung.
Ở trung tâm căn phòng, một cột sáng cao vút, trong đó gió xoáy liên tục hình thành và tan biến.
"Thử thách đầu tiên là kiểm soát cơn gió này," Lộ Vân đoán, nhìn vào cột sáng đầy thách thức.
Anh chậm rãi tiến về phía trước, cảm nhận từng luồng gió vây quanh mình.
Khi đến gần cột sáng, anh dừng lại, nhắm mắt và tập trung.
Anh dùng sức mạnh của Đá Vân Tiên để cảm nhận và sau đó kiểm soát luồng gió xoáy.
Triệu Phong theo dõi, không dám thở mạnh, khi thấy gió xoáy bắt đầu chậm lại, dần dần chuyển động theo ý muốn của Lộ Vân.
Sau một vài phút căng thẳng, luồng gió dường như đã hoàn toàn nằm dưới sự kiểm soát của Lộ Vân.
"Tuyệt vời, Vân!" Triệu Phong reo lên khi cơn gió cuối cùng cũng dịu lại và cột sáng tắt dần.
Một cánh cửa khác ở phía cuối phòng mở ra, dẫn đến một lối lên tầng tiếp theo của tháp.
Nhưng trước khi họ tiếp tục, từ phía cánh cửa vừa mở, một bức tượng nhỏ màu bạc trượt ra và dừng lại trước chân họ.
Trên đế tượng có khắc một dòng chữ: "Sức mạnh của gió là sức mạnh của lòng kiên nhẫn và sự điều chỉnh."
"Hãy nhớ lấy bài học này, Vân," Triệu Phong nói, nhìn bức tượng với ánh mắt trầm tư.
Lộ Vân gật đầu, cầm lấy bức tượng.
"Mỗi bước chân chúng ta đi đều khiến chúng ta mạnh mẽ hơn.
Và tôi cảm thấy sức mạnh này, từ viên đá, từ bản thân mình, và từ tình bạn của chúng ta."
Với sự tự tin mới tìm được, họ tiếp tục cuộc hành trình, bước lên những bậc thang tiếp theo, mỗi bước đi mang họ gần hơn với mục tiêu cuối cùng, đầy hứa hẹn và không kém phần thử thách.
Khi họ tiếp tục vượt qua các thử thách trong Tháp Gió Ngàn, mối quan hệ giữa Lộ Vân và Triệu Phong càng trở nên sâu sắc.
Mỗi thử thách không chỉ là một bài học về sức mạnh và kiểm soát mà còn là một bài học về lòng tin, sự hiểu biết và tình bạn.