Vạn Thiên Sủng Ái FULL


Một ngày nọ Bảo Duệ hoàng quý phi tâm tình vô cùng tốt, sau khi nhóm tiểu hoàng tử, tiểu công chúa tan học nàng kể truyện cổ tích cho bọn họ nghe.

Câu chuyện của nàng rất được các bạn nhỏ yêu thích, hoàng quý phi nhìn những đôi mắt long lanh lấp lánh nhìn mình, nàng cực kỳ có cảm giác thành tựu.

Buổi chiều, Hoàng đế trở về cung Càn Khôn, Thẩm Ninh lao lực hầu hạ vạn tuế gia ngâm suối nước nóng, nàng cười hì hì kể chuyện ngày hôm nay cho hắn nghe.

Đông Duật Hoành dựa vào thành đá ngọc, đầu gối lên đùi Thẩm Ninh, hai mắt khép hờ hưởng thụ sự thoải mái từ việc nàng xoa bóp da đầu cho hắn, hắn nghe nàng nhắc đến chuyện này có chút hứng thú: "Chuyện cũ gì cơ, nàng kể lại cho trẫm nghe một chút."
Thẩm Ninh đồng ý.

Nàng hắng giọng, nàng kể lại cho hắn câu chuyện cổ tích kinh điển nhất trong các câu chuyện kinh điển, câu chuyện nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn.

Thẩm Ninh tự cảm thấy bản thân kể chuyện rất hay, so với buổi sáng nàng kể cho đám trẻ con nghe, lúc này nàng kể còn chất chứa đầy tình cảm dạt dào hơn.

Không ngờ Hoàng đế nghe xong không những không tán dương, ngược lại nghe xong lại không chút kiêng kỵ cười ha hả, ngay cả Vạn Phúc và các nô tỳ chờ ở bên ngoài cũng nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Hoàng đế.

"Chàng cười cái gì?" Thẩm Ninh không vui, phồng má ngón tay thon dài chọc chọc cái trán của hắn.

Hoàng đế vốn đã ngừng cười, nghĩ nghĩ lại bật cười một tràng dài, bả vai run run, hai tay ở dưới nước ôm lấy bụng, dường như cười đến sốc cả hông.

"Ta không có nói đùa đâu!" Thẩm Ninh gắt gỏng với hắn.

"Cái này còn không phải chuyện cười sao?" Đông Duật Hoành kéo nàng xuống nước giúp hắn xoa bụng, nói thêm: "Không nói đến một Hoàng hậu tự mình cải trang thành một bà lão đi giết người, đường đường là một công chúa, lại đi ăn quả mà người khác đã từng ăn, vì tham ăn mà không có quy củ gì hết, bị độc chết cũng là đáng đời! Nàng ta phun miếng táo đó ra là tốt rồi, mà làm gì có loại độc dược như vậy? Sợ là không phải bị độc chết cũng là bị nghẹn chết! Nhưng mà có thể nín thở trong một khoảng thời gian dài như vậy, còn có thể sống lại.

Nàng nói không phải là nói đùa, trẫm tuyệt đối không tin." Nói xong hắn lại cười ha hả.

Bàn tay ở dưới nước của Thẩm Ninh cào lên bụng hắn hai cái.

Ngày hôm sau hai người bọn họ đang nằm trên giường, Hoàng đế đẩy đẩy Hoàng quý phi của mình, "Hôm nay nàng có kể chuyện cho bọn nó không?"
"kể một chút chuyện cổ tích về một cô gái nhỏ." Thẩm Ninh cảnh giác nhìn hắn, hắn sẽ lại không muốn lấy nàng ra làm trò cười? Quả nhiên....!
"Nàng kể cho trẫm nghe đi."
"Chuyện trẻ con thôi."
"Không sao." Đông Duật Hoành ôm lấy nàng, nhẹ nhàng xoa eo thon của nàng, hào hứng muốn nghe nàng kể chuyện.

Thẩm Ninh bị hắn bám lấy không có nào khác nào, đành phải kể cho hắn chuyện cổ tích nàng công chúa và hạt đậu.


Không ngoài dự liệu Đông Duật Hoành nghe xong liền bật cười ha hả, Thẩm Ninh đánh hắn một cái, "Chán ghét chàng."
"Ui cha, câu chuyện cười của nàng ngày càng mắc cười, đặt một hạt đậu dưới một cái đệm rồi đặt hai mươi cái đệm lên trên đó là có thể biết được ai là công chúa chân chính?" Đông Duật Hoành ôm nàng cười không ngừng, đột nhiên cất tiếng gọi, "Người đâu!"
Thẩm Ninh không ngờ Đông Duật Hoành thật sự lệnh cho người mang hai mươi cái đệm đặt lên giường, còn sai người đi lấy một hạt đậu nành đến, hiện giờ đang vào mùa vụ không có đậu xanh, hắn cũng chỉ có thể lấy đậu nành để thay thế.

Từng cái đệm được mang vào trồng lên nhau, dần dần còn sắp cao hơn cả người.

Nàng nghe thấy tiếng Hoàng đế nổi tính trẻ con trêu chọc mình, "Ninh Nhi có muốn leo lên thử một lần không?"
Nàng rất sợ hắn sẽ giở trò xấu, nàng nhào về phía hắn hai tay vòng lên cổ hắn, "Đó là trò chơi của trẻ con, chúng ta chơi trò gì của người lớn được không?"
Đông Duật Hoành nhìn dáng vẻ mị nhãn như tơ của nàng, nặng nề cười một tiếng, bàn tay to nắm lấy eo của nàng, sai người chỉ để lại năm cái đệm sau đó trải ga giường long phượng lên trên.

"Chàng định làm cái gì?" Thẩm Ninh thấy tất cả cung nhân đều lui xuống, trực giác mách bảo nàng rằng không ổn, nàng muốn chạy trốn nhưng lại bị bàn tay đang đặt trên eo nàng khóa lại.

"Cơ thể của Ninh Nhi được nuôi dưỡng ngày càng mềm mại, chúng ta thử một chút xem có non mềm giống như nàng công chúa đậu kia không!" Đông Duật Hoành nói xong nở nụ cười gian tà ôm nàng lên long sàng.

"Không muốn...!A...!Đừng xé...!"
Một lúc sau, váy hoa rơi lộn xộn trên mặt đất, trong phòng vang lên âm thanh mập mờ, Đông Duật Hoành ra sức rong ruổi trên th4n thể trắng nõn mềm mại của nàng, nhưng vẫn không quên cười hỏi người yêu đang mê loạn dưới thân mình, "Ninh Nhi có bị cấn không? Hạt đậu ở đâu rồi?"
"Chán ghét...!Nhẹ một chút...!"
Một đêm hoang đường, cả người Thẩm Ninh không còn chút sức lực nào ngã xuống giường.

Đông Duật Hoành người đứng dậy sắp chuẩn bị vào triều lại quay lại vén chăn của nàng lên, bàn tay mon tr0n những dấu vết trên người nàng, cười hỏi: "Mấy vết xanh tím này, không biết là do hạt đậu nào cấn thành ra như vậy đây."
Thẩm Ninh bật cười, "Chàng còn nói...!"
Đông Duật Hoành cười hôn nàng một cái, "Truyện cổ tích của Ninh Nhi thật sự không tệ."
Đêm kể truyện cổ tích thỉnh thoảng vẫn diễn ra, Thẩm Ninh giả bộ như không tình nguyện kể, nhưng thật ra nàng tình nguyện kể chuyện cười giúp hắn vui vẻ hơn, mỗi khi nàng thấy hắn thoải mái cười lớn, niềm hạnh phúc tràn đầy trong lòng nàng.

Tối hôm nay Thẩm Ninh kể chuyện "Bộ đồ mới của quốc vương", hiếm có khi Đông Duật Hoành nghe xong lại không cười, ngược lại là ý vị thâm sâu gật gù, "Chuyện này hay."
Thẩm Ninh biết hắn đang dùng cố sự này tự coi lại chính mình, nàng dịu dàng cười một tiếng, nghiêng người khẽ hôn lên môi hắn một cái.

Đông Duật Hoành đáp lại nụ hôn của nàng, sau đó ôm nàng nghĩ sâu xa một lúc, lúc ấy mới vừa xoa bờ vai của nàng vừa cười nói: "Cũng chỉ có nàng mới có thể cả ngày kể mấy câu chuyện về Hoàng đế, công chúa hoàng tử, nếu là người khác trẫm đã sớm chém đầu cả nhà hắn rồi."
"Ta biết chàng không nỡ." Thẩm Ninh cười hì hì khẽ cắn cằm hắn một cái.

"Trẫm đúng là không nỡ, Ninh Nhi là bảo bối ông trời ban cho trẫm." Đông Duật Hoành chậm rãi đặt nàng xuống dưới người mình, yêu thương hôn từng cái lên khuôn mặt nàng, môi nàng, "Bảo bối của trẫm, tiểu yêu tinh...!"
Lại là cảnh xuân sắc khắp phòng.


***** Chính văn ******
"Theo như lịch của Cảnh Triều thì...!" Thẩm Ninh nghiêng đầu nhìn hắn chăm chú, nghiêng cười khẽ cười nói bên tai hắn, "Ta sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với chàng."
"Thật sự." Đông Duật Hoành ngạc nhiên.

"Ừm." Thẩm Ninh ôm cổ hắn cười cười gật đầu.

"Sao nàng không nói với trẫm?" Đông Duật Hoành đỡ lấy nàng, biết được chuyện duyên phận này hắn cũng lộ ra mấy phần vui sướng.

"Ai, sinh nhật ngày nào mà chả giống nhau? Ta biết lúc đó chàng không có chuẩn bị lễ vật nên không nói." Thẩm Ninh thật sự không để ý lắm đến mấy chuyện này.

"Giống nhau." Đông Duật Hoành bất đắc dĩ cười cười, "Sang năm trẫm sẽ cùng nàng ăn mừng thật lớn."
"Ừm." Thẩm Ninh mỉm cười, "Năm sau ta không cần quà sinh nhật đâu, ta chỉ cần cây đàn ý là đã vừa lòng thỏa ý rồi."
"Trước tiên trẫm cần phải tìm hai người chế tạo nhạc công thật giỏi để nghiên cứu đã, còn phải tìm một khúc gỗ thật tốt nữa." Đông Duật Hoành bắt đầu tính toán chuyện này.

Thẩm Ninh cười hì hì, hôn lên mặt hắn một cái.

Đông Duật Hoành nở nụ cười ôm nàng vào trong ngực, trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ đến chuyện chế đàn.

Thẩm Ninh nhân cơ hội nói: "Vậy thì đàn Tử Phong không lưu lại nữa, để mai ta cho người đi trả lại, nói là chỉ ngắm nghía thưởng thức một chút rồi trả lại."
"Ừm." Đông Duật Hoành thuận miệng đáp lại, ngón trỏ đặt bên hông nàng khẽ nhịp nhịp lâm vào suy tư.

Thẩm Ninh âm thầm thở phào một hơi.

Chỉ là một lúc sau, ngón trỏ kia dừng lại, Đông Duật Hoành khẽ kéo dãn khoảng cách của hai người ra, ánh mắt thâm thúy nhìn nàng, "Nàng biết đây là đàn Tử Phong nên mới không muốn giữ nó lại, đúng không?"
Thẩm Ninh cười hề hề, nói: "Hôm nay ta mới Đại hoàng tử phi là chàng khen tiểu quận chúa đáng yêu lanh lợi đó, ngày mai chàng đừng có mà để lộ đấy nhé."
"Chẳng qua chỉ là một cái đàn mà thôi, tuy nó là quả Khúc gia, nhưng Khúc gia cũng là thần tử của trẫm, trẫm muốn một cái đàn của thần tử để tặng cho Hoàng quý phi, ai dám chỉ trích?"
Thẩm Ninh đứng dậy, nói: "Chẳng qua chỉ là một cái đàn, cho dù chỉ có một người ở sau lưng nghị luận chàng, Quảng Đức đế vì phi tử mà chiếm lấy bảo vật gia truyền của thần dân, ta cũng không muốn nghe."
Đông Duật Hoành cũng đứng dậy, mặt đối mặt với nàng một lúc lâu, đột nhiên nghiêng người nặng nề hôn nàng.

Hai người quấn lấy nhau hôn một lúc lâu, Hoàng đế hơi thở nặng nề, môi kề sát bên môi nàng, nói: "Có sủng phi như nàng, trẫm muốn làm hôn quân cũng không được."
"Không cho phép chàng làm hôn quân, ta không thích hôn quân."
Đông Duật Hoành trầm thấp bật cười thành tiếng, dịu dàng đặt kéo nàng lại gần mình.


Ngày hôm sau Hoàng đế sai người đi mời hai nhạc công am hiểu việc chế đàn nhất thành Trường Dương tiến cung kiến giá, đồng thời cũng phái người đi tìm một khúc gỗ tử đàn tốt nhất mang về hoàng cung.

Quảng Đức đế thỉnh thoảng có vài thứ mới, hơn nữa Hoàng đế cũng chưa bao giờ để thú vui của mình ảnh hưởng đến chính sự, vì vậy chuyện lần này không có ai dị nghị gì, cũng không có ai biết được ai sao đột nhiên Hoàng đế lại có hứng thú với đàn.

Có quan viên nghe nói Hoàng đế thu danh cầm Tử Phong vào trong cung để nghe đàn tấu, nhưng lại nghe nói là Hoàng quý phi mượn thưởng thức một chút, hôm sau liền đem trả về Nghi Châu, bọn họ không hiểu được là tại sao nên cũng coi như thôi.

Người trải qua thăng trầm có thể nói là lên voi xuống chó nhất thì không ai có thể vượt qua được Khúc gia, cả gia tộc vốn dùng hết sức lực ý muốn ngăn cản Hoàng đế chiếm lấy Tử Phong nhưng không có kết quả, mất đi bảo vật gia truyền như cha mẹ chết nhưng rồi tình thế lại xoay chuyển, không ngờ người trong cung lại đêm Tử Phong về trả cho bọn họ! Bọn họ cũng không biết được câu chuyện trong đó, chỉ cảm tạ trời xanh đã giúp Khúc gia giữ được bảo vật gia truyền.

Khoảng thời gian này Hoàng đế không có thời gian để ý đến bọn họ, cứ có thời gian rảnh hắn  đều đến chỗ nghiên cứu chế đàn.

Không biết hắn kiếm từ đâu ra một quyển sách chế đàn nghiên cứu đến tận nửa đêm.

Thẩm Ninh thấy chơi vui nên cũng quấn lấy hắn cùng học làm đàn.

Thời gian yên bình lẳng lặng trôi qua, Thẩm Ninh nhận được tin báo Đông Minh Thịnh đã an toàn đến A Nhĩ Đóa.

Nàng khẽ thở dài một hơi.

"Nương nương, nô tỳ nghe nói khoảng thời gian này các vị đại thần đều đang hối thúc bệ hạ lập thái tử." Lưu Ly nói.

Thẩm Ninh tất nhiên cũng đã nghe nói chuyện này, nàng là nghe được từ chính miệng Hoàng đế nói, hắn dường như cũng đang cân nhắc chuyện này.

Thẩm Ninh từng hỏi Đông Duật Hoành vì sao mãi chưa lập người thừa kế.

Đông Duật Hoành lại nói, trẫm đang ở tuổi tráng niên, lập thái tử lên để nhìn triều thần ngã trái ngã phải à?
Đúng là Hoàng đế và thái tử khó mà làm một cặp cha con bình thường được.

Chỉ là sau chuyện Đông Minh Thịnh, hình như suy nghĩ của Đông Duật Hoành có chút thay đổi.

"Nương nương, không phải Thẩm phu nhân cũng đã nói sao ạ, gần đây phủ của Đại hoàng tử rất náo nhiệt, nữ quyến ở hậu viện đều bận rộn đón tiếp khách quý."
"Qua một khoảng thời gian nữa mọi chuyện sẽ trở lại như bình thường thôi." Hoàng hậu cũng sẽ không để cho Đông Minh Dịch khoang trương lộ liễu như vậy.

"Nương nương, tuy nói là ngài có ân với Đại hoàng tử, nhưng vận đổi sao dời, cũng không biết bây giờ Đại hoàng tử nghĩ gì trong đầu, nô tỳ cảm thấy nương nương vẫn nên có một hoàng tử bên cạnh mới tốt."
Thẩm Ninh cười cười không nói gì, ở trong hậu cung này khó đề phòng nhất chính là lòng người, nàng độc chiếm Đông Duật Hoành thật sự có thể sinh ra một đứa bé rồi nuôi dưỡng nó bình an lớn lên sao? Lòng tham lớn như vậy, chỉ sợ sẽ gặp báo ứng.

Trong khoảng thời gian tưởng chừng như yên bình, mặt biển lặng bỗng nổi lên một gợn sóng.

Chuyện này thật ra cũng là chuyện thường thấy ở trong hoàng cung.

Trắc phi Bùi Thanh Ninh của Đại hoàng tử hôm trước ở trong vườn cúc thưởng cúc thì hầu thừa phu nhân của Đại Lý tự không cẩn thận va phải nàng.


Sau đó Bùi Thanh Ninh lấy lý do ảnh hưởng đến huyết mạch hoàng gia phạt quỳ hai canh giờ.

Không ngờ phu nhân này cũng đang mang thai, đau khổ cầu xin Bùi trắc phi nương tay, Bùi trắc phi lại không rảnh để ý chuyện đó.

Kết quả ngày hôm đó do phải quỳ quá lâu phu nhân kia đã xảy thai.

Nếu đổi lại là người khác, Hoàng hậu nghe xong cũng sẽ không quan tâm.

Chỉ là phu nhân bị sảy thai đó lại không phải là người khác, mà chính là Cửu tiểu thư của Thẩm phủ Thẩm Linh.

Người Thẩm Linh gả cho chính là "Tiểu Ngọc ca ca" lúc trước, bây giờ đã là Địa Lý tự hữu hầu thừa Đới Ngọc Sơn, nói đến đây chính là chuyện năm đó Hoàng đế tự mình hạ chỉ hôn sự này.

"Nô tỳ nghe nói lúc Đới phu nhân quỳ không nổi nữa còn lớn tiếng nói "Nhị tỷ tỷ của ta là Bảo Duệ hoàng quý phi nương nương, tỷ ấy biết chuyện này chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi"." Lục Kiều nói.

"Bùi trắc phi nói gì?"
"Bùi trắc phi nói, "Ngươi không cần phải lấy hoàng quý phi nương nương ra dọa ta, hoàng quý phi là người rất am hiểu thông tình đạt lý, nếu như nương nương biết chuyện hôm nay, nhất định cũng sẽ đồng ý với cách làm hôm nay của ta."
Hoàng hậu day day cái trán, "Trước đó hai người này có tư oán gì không?"
Lục Kiều lắc đầu, "Nghe nói đây là lần đầu hai người gặp mặt."
"Ngu xuẩn...!" Minh Dịch thay Hoàng đế đi Tịnh Châu thị sát thủy lợi, Cố Nguyên San mới sinh xong cũng không làm được gì, chỉ sợ con bé cũng không nghĩ ra được chủ ý gì.

"Thẩm Nhị phu nhân đã tiến cung chưa?"
"Cũng đã được một lúc rồi."
Bên này Thẩm phu nhân cũng đang kể lại chuyện ngày hôm đó với Thảm Ninh, Thẩm Ninh càng nghe sắc mặt càng tối.

Thẩm phu nhân nói: "Tuy nói là Cửu cô nương đụng phải Bùi trắc phi là không đúng, nhưng con bé thật sự không cố ý, huống chi những người xung quanh đều nói chỉ là va chạm nhẹ, đừng nói ảnh hưởng đến gân cốt, ngay cả da thịt cũng chỉ là quẹt nhẹ qua một cái, phạt quỳ hai canh giờ cũng là quá độc ác rồi."
Thẩm Ninh nhếch môi gật đầu.

"Chỉ là Bùi trắc phi này dù sao cũng là người của Đại hoàng tử, hơn nữa bây giờ trong người nàng đang mang huyết mạch của hoàng gia không thể chạm vào được.

Cửu cô nương cũng chỉ có thể chịu nỗi đau này thôi, nương chỉ là lo lắng Bùi trắc phi này vô duyên vô cớ gây chuyện, nhắm vào Cửu cô nương chẳng lẽ là cố ý nhắm vào Thẩm gia? Hay là Đại hoàng tử và Hoàng hậu nương nương...!"
"Là cái gì thì gọi tiến cung nói rõ ràng là biết ngay không phải sao." Thẩm Ninh lập tức gọi người đi mời Bùi trắc phi tiến cung.

Thẩm phu nhân có hơi hoảng hốt, bà nói: "Con vất vả lắm mới có thể yên ổn sống chung với Hoàng hậu, nếu như bây giờ gọi Bùi trắc phi tiến cung, chẳng phải là sẽ xung đột với Hoàng hậu sao?"
Thẩm Ninh nói: "Nếu như sự tình đúng như lời của nương nói, vậy không phải Cửu muội muội vô tội chịu uất ức sao, không thể để cho muội ấy bị bắt dễ dàng như vậy được.

Hoàng hậu là người hiểu lý lẽ, con sẽ gọi Bùi trắc phi đến cung Chiêu Hoa để cùng nhau đối chất."
- -----oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận