Vân Thiêu Si Tâm

Thật lâu sau, Diệp Doãn Văn tầm mắt dừng trên mặt hồ lắng đọng, lên tiếng phá vỡ trầm mặc.

"Nhị sư huynh quả nhiên vẫn như trước hỉ sơn, yêu thủy(yêu thích non nước =]]), cho nên mới trồng nhiều cây cỏ như vậy, lại còn làm cái hồ này để hưởng thụ." Hắn thở dài.

Lương Phù Cơ nghe vậy liền xuy một tiếng phản bác: "Cái gì mà hỉ sơn yêu thủy, nếu thực yêu thích chúng thì sao không tìm một nơi có thể ẩn cư dựa vào núi rừng mà sống, cần gì mỗi ngày tuần tra hiệu buôn, nóng vội buôn bán, làm người tỏa ra hơi làm ăn!" Nàng trừng mắt đại trì trước mắt nàng phi thường yêu thích, "Ta xem nha, hồ này căn bản chính là do hắn tốn rất nhiều tiền bày biện nên, có thể rộng lương đào cái ao lớn thế này, lại nối liền với nước sông bên ngoài thì quả là khoe của!"

Chậc! Nàng mới không thừa nhận kỳ thật nàng rất bội phục Kiều Kiếm Vân kinh thương khéo léo.

Diệp Doãn Văn nghe xong cơn tức rất đậm trong lời nàng nói bèn cười hỏi:"Lương cô nương cùng nhị sư huynh ta xảy ra tranh chấp?"

"Gọi ta Phù Cơ là được." Nàng trước sửa đúng xưng hô của hắn, sau đó mới trả lời câu hỏi của hắn, "Cái gì mà tranh chấp! Ngày hôm qua ta mắng Kiếm Vân ca ca, hắn liền không cam tâm yếu thế mắng lại ta một chút." Nàng thẳng thắn.

"Nghiêm trọng như vậy!" Diệp Doãn Văn nháy mắt than sợ hãi. Hắn chưa từng thấy nhị sư huynh mắng chửi người — không, phải nói hắn chưa từng gặp nhị sư huynh phát hỏa đi! Trong ấn tượng của hắn, nhị sư huynh trên mặt luôn luôn đều là vẻ nho nhã, tươi cười thiện giải nhân ý, dường như còn chưa từng có người làm hắn trở mặt! Diệp Doãn Văn tò mò không biết tại sao nàng có thể chọc tức nhị sư huynh hắn.

"Nghe nhị sư huynh nói, các ngươi đã muốn…… Khụ, nhận thức nhiều năm." Diệp Doãn Văn nhớ tới ngày đó ở thư phòng, nhị sư huynh nói cho hắn biết hai người bọn họ là như thế nào nhận thức qua lại.

"Không cần phải nói khách khí." Lương Phù Cơ liếc mắt một cái, "Phải, là ta đã theo đuổi Kiếm Vân ca ca nhiều năm mới đúng! Dù sao việc này rất nhiều người đều biết, không cần giấu giếm, ta cũng không cảm thấy mình sai, người khác muốn cười liền cười đi!"

"Ta sẽ không cười ngươi." Diệp Doãn Văn nghiêm mặt nói. "Nếu thực sự có một vị cô nương tình thâm ý trọng đối ta như thế, ta nhất định vui vẻ tiếp nhận, tuyệt không khinh bỉ, chơi đùa nàng." Hắn dường như vừa nhớ tới điều gì đó khiến đôi mắt bao phủ một tầng sương mù.

Lương Phù Cơ đơn thuần tự nhiên không thể nhìn ra Diệp Doãn Văn là muốn nói tới vị cô nương Lưu Dụ Lan sau khi vào thành liền thay đổi thái độ với hắn, chỉ cảm thấy nàng rốt cục tìm được một vị bằng hữu tranh thủ "quan điểm đồng bạn", vì thế lập tức phụ họa oán giận theo.

"Nếu như Kiếm Vân ca ca giống Diệp đại ca thì ta đã không cần cố gắng vất vả. Mỗi ngày đều muốn làm hắn vui, mà Kiếm Vân ca ca chỉ có bộ dáng không cảm kích, thật sự là tức chết người……" Nàng thao thao bất tuyệt phát tiết.


Mà Diệp Doãn Văn còn lại là mỉm cười lắng nghe, thuận tiện giải thích một vài khúc mắc.

Hai người nam nữ "ăn nhịp với nhau",ngồi bên mép hồ có gió thổi nhẹ hàn huyên. Thẳng đến khi Tiểu Ngân tìm đến thỉnh nàng dùng bữa trưa, hai người bọn họ liền quyết định cùng nhau ăn luôn tại đó.

Sau đó hai người sóng đôi đi dạo quanh hồ, thỉnh thoảng còn bàn luận vài chiêu thức — đương nhiên, người khiêu khích chính là Lương Phù Cơ thỉnh thoảng ‘ngứa tay’.

Kiều Kiếm Vân vừa mới đến gần, một trận tiếng cười nhẹ nhàng vô tư lập tức truyền vào trong tai. Đợi hắn đi ra khỏi bụi hoa liền thấy cách đó không xa, bên cạnh cây đại thụ, Lương Phù Cơ một tay đặt trên thân cây, một tay nhéo bím tóc trước ngực cười đến thực vui vẻ.

Về phần người khiến nàng bật cười, chính là người đang ngồi trên phiến đá, tiểu sư đệ của hắn Diệp Doãn Văn.

Từ khi nào bọn họ trở nên thân thiết như vậy? Đây là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn. Tiếp theo một cỗ cảm giác không thoải mái nổi lên trong lòng.

"Kỳ quái, ta làm sao không biết Doãn Văn ca cùng Lương cô nương thân thiết như vậy đâu!" Lưu Dụ Lan đi đằng sau Kiều Kiếm Vân dùng ngữ điệu kiều nhuyễn nói mát một câu, lại khiến cho toàn bộ tươi cười trên mặt Kiều Kiếm Vân đều bị rút hết.

Hắn âm trầm cất bước lớn tới trước mặt Lương Phù Cơ, nhanh như tia chớp nắm trụ tay nàng, xoay người kéo đi. "Doãn Văn, phiền toái ngươi đưa Lưu cô nương về ‘Cảnh lâu’, ta có việc muốn nói với Phù Cơ."

Diệp Doãn Văn bị chấn động bỏi hành động của hắn, sau một lúc lâu mới xoay người nhìn theo bóng dáng Kiều Kiếm Vân đáp một tiếng, cho nên cũng không có lưu ý Lưu Dụ Lan trên mặt hiện ra tức giận cùng với âm trầm trong mắt.

Lương Phù Cơ nguyên bản giật mình hiện tại mới hoàn hồn, liền giãy khỏi Kiều Kiếm Vân.

"Ngươi sao lại nắm tay ta?" Nàng vùng vẫy. Hắn nắm tay nàng đau quá a!


Kiều Kiếm Vân trừng mắt Lương Phù Cơ, hành vi muốn tránh thoát của nàng càng khiến hắn bốc hỏa. Tuy rằng hắn vẫn không rõ chính mình tại sao vừa thấy đến nàng cười vui vẻ với nam nhân khác, trong lòng liền bùng lên một ngọn lửa vô danh……

Làm sao nàng có thể cùng người khác vui vẻ nói chuyện, mà khi hắn muốn cùng nàng nói chuyện, nàng lại không theo? Đáng giận!

"Ngươi tại sao không trở về, ta……" Nàng chưa hỏi xong, mới giương mắt liền đụng phải lửa giận trong mắt hắn.

Tại sao lần nào gặp nàng Kiếm Vân ca ca luôn luôn là bộ dáng nộ khí đằng đằng?

Đột nhiên nhếch môi mỏng, Kiều Kiếm Vân vẫn nhanh chóng quặc trụ cổ tay nhỏ bé, cứ thế kéo đi, không thèm để ý đến nàng kêu đau.

"Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?!"

Lương Phù Cơ một đường bị tha về Lục Thủy uyển, sớm đã quên vừa rồi nàng sung sướng khi thấy hắn đến tìm, nay chỉ cảm thấy đầy mình lửa giận. Cho nên vừa vào phòng, nàng lập tức hất tay hắn, lớn tiếng chất vấn, đồng thời xoa nắn cổ tay mảnh khảnh đau điếng.

"Ngươi không biết như vậy rất đau sao?" Nàng trừng lớn mắt.

"Đau mới có thể cho ngươi nhớ kỹ. Ngươi ngày nào còn ở Kiều phủ thì không được qua mặt ta!" Thịnh nộ nhằm hướng mặt nàng.

"Qua mặt ngươi?" Nàng vẻ mặt nghi hoặc di chuyển con mắt,"Ta có hành vi sai lầm gì?" Tại sao hắn toàn nói những lời khó nghe với nàng?


"Ngươi không phải vừa câu kết làm bậy với Doãn Văn bên bờ ao sao, như vậy còn không tính là sai trái?" Kiều Kiếm Vân lãnh mắt trách mắng. Lúc hắn và nàng ở cùng nhau, hắn chưa từng thấy nàng cười sáng lạn như vậy. Mà phát hiện này làm trong lòng hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu, cho nên lời nói càng thêm không lưu tình.

"Ngươi nói bậy! Ta cùng Diệp đại ca chỉ nói chuyện phiếm, luận bàn võ thuật, mới không giống ngươi nói xấu xa như vậy đâu!" Nàng tức đỏ mặt, ngực từng đợt hít thở không thông mà khó chịu.

Hắn cười lạnh, "Nhìn ngươi đối hắn cười đến vui vẻ như thế, chẳng lẽ là không thể giúp ta vui, liền đem mục tiêu chuyển tới trên thân nam nhân khác đi?" Hàm ý trong lời nói nồng đậm đố kị.

"Chúng ta chính là tán gẫu vài câu chuyện vui, ngươi tại sao đổ oan cho ta?!" Nàng nắm chặt quyền đầu, không thể tin được những năm gần đây chân thành "theo đuổi" lại bị hắn khinh thường, bây giờ còn muốn cấp cho nàng cái tội danh này!

"Oan uổng? Ngươi không ngại làm chuyện bậy bạ thì có gì mà oan uổng." Hắn khịt mũi hừ lạnh, ngôn từ lộ vẻ không tin cùng hèn mọn.

"A –" Tức giận bùng nổ, nàng quát to một tiếng, vung nắm tay nhỏ về phía hắn. Nóng nảy vốn đã dần hạ hỏa nay còn nghiêm trọng hơn.

Kiều Kiếm Vân dễ dàng tiếp được một quyền nộ khí đằng đằng của nàng, trở tay gắt gao bắt lại hai cổ tay nàng.

"Thẹn quá hóa giận?" Mâu quang lạnh lùng nhìn thẳng đôi mắt to lấp lánh lục quang, đôi mắt ấy không thể ngờ được khi tức giận lại càng xinh đẹp.

"Ngươi nói láo……" Nàng không phục kháng nghị,"Buông ra……"

"Sau này không có ta ở đây, không cho phép ngươi ở một mình với Doãn Văn!" Hắn bá đạo ra lệnh.

Mỹ mạo của nàng rất mê hoặc người, mặc dù Doãn Văn đã có ý trung nhân, hắn vẫn là không thể yên tâm.

"Tại sao?" Nàng ngừng giãy dụa, chớp đôi mắt to khó hiểu hỏi hắn, tức giận tạm thời bị quẳng tới một bên.

"Không tại sao hết! Muốn tiếp tục ở lại Kiều phủ thì phải nghe lời ta!" Hắn không chút nào để ý ác bá trong lời nói của mình.


"Thực không có đạo lý!" Lửa giận lại ập về trong lồng ngực, nàng không phục kêu lên.

"Ngươi chỉ cần cứ theo lời ta nói mà làm!" Hắn không cho nàng phản kháng.

"Ta tại sao phải nghe ngươi ra lệnh vô lý như vậy!" Nàng tiếp tục bất bình.

Lực đạo nắm trụ hai cổ tay nàng tăng mạnh làm cho nàng lập tức cảm nhận được đau nhức trên cổ tay truyền đến.

"A — đau quá! Ngươi cậy mạnh hiếp yếu bắt ta khuất phục…… Thắng chi không võ…… Ngươi là tiểu nhân! Buông ra! Đau quá……" Nàng trong miệng loạn thất bát tao hô, tuyệt không muốn bị khí lực của hắn làm yếu thế.

"Im miệng! Chớ chọc ta phát hỏa, nếu không……" Hắn khẽ cắn môi, đáy mắt trồi lên tức giận.

"Nếu không như thế nào?" Nàng ngang bướng nhìn hắn. Chẳng lẽ hắn muốn đánh nàng?

Hắn đột nhiên hướng nàng lộ ra một cái tươi cười lãnh tàn, nàng nguyên bản ngẩng cao khí thế bỗng dưng sợ hãi lùi bước.

"Ngươi sẽ không muốn biết." Hắn âm lãnh đáp.

Lần đầu, hắn bị một tiểu nữ nhân chọc giận lớn như vậy, thậm chí không khống chế được. Cho dù hắn không thừa nhận cảm xúc của nàng đối hắn có lực ảnh hưởng rất lớn cũng không được.

Mà hắn, tuyệt không thích ý nghĩa đại biểu cho loại tình hình này!

Hắn trừng mắt Lương Phù Cơ bị hắn nói sợ tới mức há hốc mồm,"Nhớ kỹ lời ta, đừng khơi dậy tính tình của ta!"

Nói xong, hắn buông tay xoay người rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận