Ký ức của Chân Tiểu Tiểu trở lại ngày mới chào đời.
Năm đó bóng kiếm khóa núi sông.
Độn thiên không đường, độn địa không lối.
Phụ thân muốn đặt tên cho nàng, muốn mang theo nàng cùng cả nhà hứng chịu kiếm tiên giết hại vượt qua đại nạn diệt tộc.
Nhưng mẫu thân hét một câu lại khiến nội tâm kiên định của phụ thân dao động.
Phụ thân hy vọng nàng lớn lên sẽ trở thành cường giả như huynh trưởng, còn mẫu thân thì hy vọng nàng có thể sống một đời bình an vui vẻ như phàm nhân.
Tu tiên? Hóa phàm?Đó đều là chờ mong của bậc làm cha làm mẹ.
“Ta thật sự nghĩ gì?”Chân Tiểu Tiểu để tay lên ngực tự hỏi, trong lòng bừng lên ánh sáng.
Lựa chọn tu tiên.
Quả thực là vì đạp vỡ thiên sơn, đi hết vạn con đường trong thiên hạ sẽ có thể gặp lại những người thân đã thất lạc ở nơi tận cùng thế giới, ở trước bờ sông sinh tử!Tuy nhiên, cũng là vì chính mình!Nàng luôn nhớ rõ cái đêm ở dược điền Thất Diệp không lâu trước, nàng cưỡi Tiểu Bát Nhãn cùng Tiểu Chúc Chúc bừa bãi lao nhanh trong rừng.
Mặc dù, một đường đi tới nàng đã đánh bại rất rất nhiều linh thú lợi hại hơn Tiểu Bát Nhãn thậm chí hiện tại còn xui xẻo kết thù với tu sĩ Hóa thần, song tận thâm tâm, đêm hôm đó vẫn là một đêm vô cùng quý giá trong nhân sinh của nàng, không thể thay thế.
Bởi vì, nó đại biểu cho bước chân đầu tiên nàng từ phàm giới tiến vào tu tiên giới.
Lần đầu tiên, lồng ngực thiêu đốt chiến huyết khiến nàng hưng phấn không thể tự kiềm chế.
Lần đầu tiên, nàng nảy sinh chờ mong và hy vọng vào tương lai và cuộc sống mới đến thế!“Phụ thân……”Lòng có sở cảm, Chân Tiểu Tiểu vươn tay nhẹ nhàng đặt lên chữ “Phong” quật cường không muốn tiêu tán kia.
“Ta biết, tu sĩ của tộc ta nhất định đang gánh vác một chuyện đáng sợ trên lưng, kẻ thù nhất định còn đang tìm kiếm huyết mạch sót lại của chúng ta.
Ta biết, thế giới này nhất định không tốt đẹp như những gì ta tưởng tượng……”“Ngài không thể may mắn thoát nạn, không thể bảo vệ người nhà.
Có lẽ, một ngày nào đó ta cũng sẽ đi tới tử cục giống ngài.
”“Nhưng, ta vẫn … Quyết tâm đi trên con đường này.
”“Không phải vì chiến thắng mà vì ta muốn nhìn ngắm phong cảnh, ta muốn biết chân tướng, ta … Muốn ôm các ngươi.
”Chân Tiểu Tiểu nói chậm từng câu từng chữ.
“Vậy nên không cần lo lắng cho ta, cũng không cần lo lắng ta có thể xảy ra bất trắc, xấu nhất chẳng qua là trải qua những gì ngươi đã trải qua, cuối cùng, đi đến kết cục các ngươi đã đi đến.
”Hoàn toàn không ngây thơ, hoàn toàn không ảo tưởng.
Sau khi thản nhiên đối mặt với tương lai tăm tối mình có khả năng sẽ gặp phải sau này, trong lòng Chân Tiểu Tiểu ngược lại trở nên thoải mái thông suốt hơn nhiều.
Sợ cái quái gì?Rất nhiều năm trước, nếu không có phụ thân bảo vệ thì chỉ e nàng còn không có cơ hội lựa chọn nhân sinh cho mình.
Biết bản thân muốn đi đâu, biết trong quá trình đó sẽ trải qua những trắc trở gì, lo sợ lập tức trở nên không hề quan trọng.
Răng rắc!Dường như đã tiếp nhận tâm ý của Chân Tiểu Tiểu.
Sự che chở cuối cùng phụ thân dành cho nàng ầm ầm vỡ nát, chữ “Phong” màu đen biến mất, đồng nghĩa với việc huyết mạch Trấn Ma hoàn toàn thức tỉnh!Không còn cơ hội quay đầu, một khi bước vào Đệ tam cảnh nàng sẽ hoàn toàn bại lộ trước mắt thế nhân, không che giấu được huyết mạch cường đại trong người, cũng không che giấu được ý nghĩa của huyết mạch này ở Ly Viêm!Dưới biển sâu u ám.
Nổi lơ lửng một chiếc túi thêu hình con thuyền ngược bão ngược tuyết tiến tới, bên sườn túi là Thú Linh Thạch lẳng lặng nằm một cục, một viên huyết ngọc, một cây đèn cổ, và cả … Một giọt máu tươi.
Tất cả đồ vật của Chân Tiểu Tiểu đều hôi phi yên diệt trong nhiệt độ đáng sợ, duy độc giọt máu tươi ấy ngưng tụ linh hồn và ký ức hoàn chỉnh của nàng còn nguyên vẹn!Ong ong ong ong…… Ầm ầm ầm!Chấn động từ nhỏ đến lớn, cuối cùng biến thành tiếng trống rền vang đinh tai nhức óc!Trong nháy mắt, từ máu giọt tươi vươn dài ra hệ thống kinh mạch dày đặc mà phức tạp, cốt cách và da thịt nhanh chóng sinh trưởng trên mạch máu một lần nữa!.