Vốn dĩ người đến đây hôm nay được định trước là Dịch An đại sư của Nhạc Thần Tông dưới trướng Đông Điện.
Nhưng nghe nói vị Nhận tử cuối cùng là Chân Tiểu Tiểu nên Xư Lí Tịch phá lệ, chủ động đề nghị Dịch An đổi tư cách với mình, lúc này Dịch An hẳn đang vội vàng tới Linh Môn rồi.
Kỳ thật, làm vậy cũng không có mục đích cụ thể gì.
Sau khi Thần Quang trở về Bắc Nham từ Tây Kỳ liền ngày ngày nhốt mình trong lều trại, một lần tiếp một lần bặc tính thiên đạo, thậm chí không tiếc thiêu đốt sinh mệnh hòng tìm kiếm cách phá giải chiến cuộc Bắc Đông, tuy nhiên bất kể thử bao nhiêu lần tất cả đều không thu hoạch được gì.
Nhận được tin tức Xư Lí Tịch lòng nóng như lửa đốt lại không có cách nào quay về Bắc Nham khuyên ngăn, đồng thời bản thân cũng đang rối bời mâu thuẫn nên mới nghĩ đến Đông Điện xem Tiểu Tiểu.
Đương nhiên, chẳng qua chỉ là xem mà thôi.
Xư Lí Tịch hoàn toàn không có ý định nói chuyện với Chân Tiểu Tiểu thậm chí là đề cập tới trận đại chiến sắp bùng nổ, lão nhân gia hắn đơn giản là nỗi lòng phiền muộn vì thế muốn tìm chỗ đặc biệt giải sầu.
Khác thời điểm mới đến Đông Linh.
Lúc ấy vừa cướp thân phận của Túy Thế Lão Cái lại thành công phá hỏng buổi huyết tế trên Hoàn Sơn, Xư Lí Tịch có thể nói là khí phách hăng hái trong lòng chỉ nghĩ thúc giục Xư Lí Thần Quang mau mau trộm cổ vật của Xư Lí nhất tộc từ Linh Môn, đồng thời tận dụng mọi khả năng chiếm hết tiên cơ trở nên nổi bật trong giới chiến, từ đó Xư Lí Thần Quang sẽ được Thần tộc ưu ái nhân cơ hội rời khỏi Chiêu Diêu Tinh, bước lên con đường tìm kiếm dấu chân của tổ tiên.
Có điều, trải qua khoảng thời gian ẩn núp dài như vậy……Tâm tình Xư Lí Tịch đã vượt ra tầm kiểm soát của bản thân, bất tri bất giác xảy ra biến hóa.
Trong quá trình giam cầm Túy Thế Lão Cái, hắn và lão già chết tiệt kia đánh đánh, đánh mãi thế mà đánh thành bằng hữu … Đạo gần như biến thái của lão khất cái mang lại cho hắn rất nhiều linh cảm và ý tưởng, thậm chí làm phong phú thêm đạo ý của hắn.
Nhưng điên nhất chính là.
Không chỉ là tên ăn mày khốn kiếp này, cả lão đầu vô sỉ Phượng Vân Lai của Hỏa Phượng Sơn Trang nữa! Con mẹ nó mấy lu rượu ngon đã lừa hắn thành hảo hữu chí giao!Cái đệt cụ!Cứ nghĩ tới thời gian qua mình đã uống sạch rượu ăn hết thịt ở Hỏa Phượng Sơn Trang, còn suýt chút nữa bay mất tiết tháo dưới sự mê hoặc của các cô nương Phượng gia……Là trước mắt Xư Lí Tịch liền tối sầm, hận không thể quất mình vài cái bạt tai cho tỉnh táo lại!Hiểu rồi……Hiểu rõ tâm trạng của thằng đích tôn nhà mình lúc này khi lấy sinh mệnh làm vật dẫn liều mạng bặc tính tương lai, dù sao, thân là người của Xư Lí nhất tộc bản thân hắn cũng không muốn đánh!Thử tưởng tượng, khoảnh khắc vách tường Thần Phong bị phá mình lột bỏ lớp nguỵ trang trước mặt các bạn nhậu, tình cảnh đó hắn không cách nào chịu được!Lòng lo âu thấp thỏm buồn bực phiền muộn … Toàn bộ không chỗ phát tiết, chỉ có thể thay Xư Lí Thần Quang tới Đông Điện từ xa lặng lẽ nhìn Chân Tiểu Tiểu giây lát, sau đó tiếp tục chờ đợi cái ngày u ám kia đến trong vô vọng.
Không cảm giác được tầm mắt nóng rực của Túy Thế Lão Cái dừng trên người mình, một giây trước khi Chân Tiểu Tiểu nghĩ ra cách phá giải cục diện bế tắc, Túc Nhất Hằng đứng cách nàng không xa lại đột nhiên ném vũ khí trong tay la to lên về hướng hồng kiều.
“Ta nhận thua!”Phịch một tiếng, Túc Nhất Hằng quỳ dưới chân Vạn Thủy Dung.
“Sư tôn, hôm nay Liên Thiếu tôn dẫn bốn vị sư đệ sư muội tới Đông Điện ta tu hành, đường xá mệt nhọc, nếu lúc này đệ tử ra tay đối chiêu với Chân sư muội, tuy là thắng cũng trái đạo tâm của ta.
”Hả?Chân Tiểu Tiểu chớp chớp mắt, bấy giờ mới nghiêm túc ghi nhớ cái tên Túc Nhất Hằng, không ngờ hắn ta lại có cùng suy nghĩ với mình!Nhận thua là tốt nhất, hai bên đều giữ được thể diện.
Dù sao tu vi của Túc Nhất Hằng cao hơn mình hai cảnh giới, chính tu sĩ Đông Điện cũng có thể đoán được, trận chiến này nếu đánh thật thì hắn hẳn sẽ không thua, cuộc so đấu giữa Đông Điện và Chiến Thần Điện sẽ kết thúc với kết quả hoà hai thắng hai thua.
Mình ở Chiến Thần Điện thực ra rất dễ ăn nói, còn nếu Túc Nhất Hằng bại, hơn nữa bị đánh đến rụng răng như Tu Nhân hay bay mất cả vũ khí như Chưởng Tử Long, vậy Nhận tử ra tay quá nặng thật sự là không còn mặt mũi nào tiếp tục lăn lộn ở Đông Điện nữa.
.