“Ta cũng nhận thua.
”Không thể để Túc Nhất Hằng gánh trách nhiệm một mình, Chân Tiểu Tiểu chạy đến trước mặt Liên Tử Trạc giương cổ có vẻ rất thành thật nói: “Đại sư huynh, người ta đánh không lại.
”Hừm……Vạn Thủy Dung và Liên Tử Trạc liếc nhau, đồng thời nhẹ nhàng thở ra.
Thật là … Rốt cuộc trước đó đệ tử Nguyên anh của Đông Điện và Nhận tử Thần Ma đều đã phô bày phong thái kha khá rồi, không bắt buộc phải tiến hành trận đấu thứ tư này nữa.
“Hai người các ngươi mặc dù không thể so chiến nhưng đều đã thể hiện một mặt khiêm tốn thân thiện, xem như là làm gương cho mọi người, có thể, trở về đi.
” Liên Tử Trạc vẫy tay ý bảo Chân Tiểu Tiểu mau mau quay lại bên cạnh mình.
Vạn Thủy Dung thì thấy may vì vòng cuối đã phái ra Túc Nhất Hằng, hắn là người tính tình ôn hòa nhất trong số tất cả các đệ tử, vừa rồi Tử Hoàn ra tay quá ác liệt, trận so chiến cuối cùng kết thúc bằng cục diện bất phân thắng bại là ổn thỏa nhất.
Nghe Liên Tử Trạc nói, Chân Tiểu Tiểu cười hì hì nhảy lên cây cầu đỏ son.
Túc Nhất Hằng lặng lẽ đưa mắt nhìn Chân Tiểu Tiểu một cái, lúc này mới lui về trong đội ngũ Đông Điện.
Vốn dĩ hắn chỉ nghĩ một mình mình nhận thua là được, không ngờ Chân Tiểu Tiểu cũng theo mình bổ sung một câu, hành sự tương đối trượng nghĩa khiến lòng hắn sinh ra càng nhiều hảo cảm.
Không nghĩ đến trận chiến thứ tư lại hạ màn nhanh gọn lưu loát như thế.
Tuy rằng đám người đứng xem lòng có tiếc nuối song từ cách xử sự của Vạn tôn và Liên Thiếu tôn cũng có thể nhìn ra, Đông Điện và Chiến Thần Điện đang hợp tác chặt chẽ, hai bên đều muốn nể mặt mũi đối phương.
“Xem ra, lần này mười vị Nhận tử tới Đông Điện ta, hai đại tôn giả đã chuẩn bị sẵn sàng tiêu tốn nội tình tông môn mạnh mẽ bồi dưỡng cho bốn người họ!” Kỷ Thanh Y yên lặng nghĩ thầm trong lòng.
Hiện tại, khoảng cách giữa mình và Chân Tiểu Tiểu chỉ sợ càng ngày càng lớn.
Người thông minh, dù sao vẫn có thể nhận ra ám chỉ từ các chi tiết nhỏ.
Ngay lúc Kỷ Thanh Y cúi đầu trầm tư……Trên bầu trời lại bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ to đáng sợ!Vang lớn ngoài dự đoán mọi người.
Ngay cả Vạn Thủy Dung và Ngô Hòa Phong đứng trên hồng kiều cũng không khỏi để lộ biểu tình kinh ngạc khiếp sợ.
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu đánh giá không trung, từng cánh hoa anh đào trên cay Huyễn Anh Thụ bay liệng như mưa xẹt qua tầm nhìn, hạ xuống đầu vai tất cả bọn họ!Một vết rách nhìn mà ghê người đột ngột xuất hiện trên trời cao!Màn trời vốn dĩ xanh thẳm lập tức tối sầm như ban đêm, cát bay đá chạy!Một tia sét khủng bố đánh xuống kèm theo tiếng sấm, mạnh mẽ như thiên kiếp, một kích bổ cháy sém Túy Thế Lão Cái biểu tình chấn động, khiến hắn xiêu xiêu vẹo vẹo cắm đầu rơi xuống từ giữa không trung.
Vết nứt khổng lồ trên nền trời hôn ám nhanh chóng mở rộng và bành tướng, vô số tia sét cả tím cả hồng như cự long nối đuôi nhau uốn lượn quanh các mảnh vụn không gian rách nát, tản ra uy áp trầm trọng hung hăng nghiền ép linh hồn mọi người ở đây!“A a a a!” Có người thét chói tai trong cơn hoảng hoạn, trăm triệu không ngờ được, tai hoạ thình lình ập đến lại một kích diệt gọn một cường giả Nguyên anh!Nhìn thi thể bốc khói cháy khét của Túy Thế Lão Cái, sắc mặt các đệ tử Đông Điện đều trắng bệch như tờ giấy, thân thể càng như lá rụng mùa thu run lên bần bật bần bật!Một khắc trước còn trời trong nắng sáng, một giây sau thì không khác gì địa ngục!Trước khi bước vào Phong Anh Cốc hôm nay, những người ở đây không có bất cứ ai từng tưởng tượng, có một ngày cảnh tận thế khủng bố sẽ xuất hiện trong cuộc đời mình!“Đây là có chuyện gì?”“Chẳng lẽ man binh Bắc Nham đánh chiếm trước dự kiến?”Tiếng kinh hô và hò hét nổi lên tứ phía, thấy ngay cả tôn giả cũng không thể may mắn thoát khỏi lôi uy, toàn bộ Phong Anh Cốc tức khắc hỗn loạn nháo nhào, tựa như một nồi nước thép bị nung sôi bùm bùm bắn tung toé khắp nơi.
.