Mất chiến tâm, binh tất bại!Các đệ tử Phi Long Quan không có người đáng tin dẫn dắt, lúc này chỉ có thể dùng hai chữ “hỗn loạn” tới hình dung.
Đối mặt với thú triều hừng hực khí thế, quả thực không chịu nổi một kích.
Chân Tiểu Tiểu quay đầu lại, liếc mắt nhìn biểu tình khẩn trương trên mặt Đỗ Nhược Phi một chút.
Tiếp đó vận chuyển linh khí, khiến giọng mình từ từ khuếch tán trong gió.
“Nhường… đường!”Thanh âm trong sáng lại kiên định, hóa thành một cơn lốc mãnh mẽ không thể ngăn cản, sắc nhọn xẹt qua bên tai các đệ tử Phi Long Quan.
Bá!Trong đám người lập tức vang lên tiếng thuỷ triều rút nước, các tu sĩ vốn giương vũ khí dẫn đầu chặn thú triều vội vã tránh sang hai bên.
Chỉ có một vài người vẫn còn ngoan cố chống cự!“Đỗ Nhược Phi, tại sao ngươi lại đứng trên người Thú vương?”“Chẳng lẽ trận thú loạn này là do người gây ra? Các ngươi muốn làm gì?”Có bốn người đứng trên lưng cá sấu ẩn huyết, Chân Tiểu Tiểu, Tiểu Chúc Chúc, Đỗ Nhược Phi và Đường Lương, nhưng các đệ tử bình thường của Phi Long Quan chỉ nhận được gương mặt của Đỗ Nhược Phi.
“Oa nha nha! Tuyệt không cho phép các ngươi tuỳ ý làm bậy!”Đó là một tráng sĩ có tu vi khoảng chừng Ngưng khí tầng tám, trợn trừng mắt to như mắt trâu, giơ trọng chuỳ cao cao rồi tạp tới cá sấu ẩn huyết.
Trong lúc hắn vận chuyển linh lực, giữa mày ẩn ẩn xuất hiện bóng dáng của một con tê giác đen, đồng thời cánh tay cũng trở nên thô tráng hơn.
“Đừng giết người!”Chân Tiểu Tiểu thét ra lệnh, nắm tay đánh về phía tráng sĩ tức khắc lệch sang trái mấy tấc.
'Oanh' một tiếng!Thanh trọng chuỳ được đúc từ tinh thiết bị Tiểu Chúc Chúc đập chia năm xẻ bảy, dư lực mạnh mẽ chấn động dữ dội khiến râu ria người kia loạn run, cả người bắn vào hố đất sâu ba thước.
Vẫn là một quyền trời long đất lở!Tiểu Chúc Chúc khẽ thổi thổi mu bàn tay mình, hếch cằm nhanh chóng trở về đứng phía sau Chân Tiểu Tiểu.
“Là quái nhân!”“Sư huynh quái nhân!”Tuy hiếm khi lộ diện trước mặt người khác, nhưng nắm tay trong truyền thuyết đó, và cả dung mạo anh tuấn như thần vẫn có thể lập tức gợi lên ký ức của mọi người ở đây!Hai đầu gối của nhóm nam tu sĩ bắt đầu run rẩy, khi nhìn Tiểu Chúc Chúc, sự sợ hãi trong mắt sâu đậm hơn khi nhìm chằm chằm cá sấu ẩn huyết nhiều.
Chỉ cần nhắm hai mắt, trong đầu bọn họ sẽ hiện ra hàng rào xương cá sấu trắng ởn, chắn dưới chân núi mà quái nhân chiếm lĩnh lúc mới nhập tông.
Nếu có thể khống chế Thú vương cá sấu yêu, chẳng phải là có thể giúp các nàng thoát ly bể khổ? Chẳng phải là so với đại sư huynh Cữu Tử Mặc và Bắc Tam Tam của chủ mạch còn càng thêm lợi hại?Đến đây đi, đến đây đi, mau tới thu phục chúng ta!Quá mẹ nó sướng!Các tiểu đệ, có lão đại chính là vui vẻ oa!Sờ sờ gai nhọn trên đầu cá sấu ẩn huyết, vỗ vỗ đầu to đang mong được khích lệ của Tiểu Chúc Chúc, Chân Tiểu Tiểu điều chỉnh thần sắc, lại lần nữa khuếch tán thanh âm uy nghiêm của mình ra tứ phương.
“Không cần phải đánh đánh giết giết làm gì, ngươi tốt ta tốt vui vui vẻ vẻ chứ, bản cô nương chịu ít ủy khuất, giờ tới đòi công đạo mà thôi.
Vậy nên sảng khoái chút, người cản đường, chết, người nhường đường, sống!”Chưa từng nghĩ sẽ giết người, chẳng qua lời bá đạo khí phách này vừa ra khỏi miệng, Chân Tiểu Tiểu lại cảm thấy tâm tình thực sự chưa bao giờ thoải mái như vậy.
Khó trách các tu sĩ đều một lòng một dạ muốn trở nên cường đại, bởi vì chỉ khi cường đại, thì ở thời điểm người khác tát ngươi một cái, ngươi mới có thể lưu loát thẳng thắn tát trả hai bàn tay!Xôn xao!Tiếp tục rút lui, lúc này con đường trở nên càng thêm rộng rãi, rốt cuộc không ai dám làm châu chấu đá xe, kiến càng rung cây.
Bọn họ xem như hiểu rõ, vô luận là cá sấu vương, hay sư huynh quái nhân … tất cả đều là cánh tay đắc lực của tiểu yêu nữ lạ mặt kia.
Đây là nơi Phi Long Quan cất giữ thảo dược và tài liệu luyện khí?Tiểu Thấu Minh bước vội, rất nhanh Chân Tiểu Tiểu đã tới trước toà Hắc Tháp mà Đỗ Nhược Phi nói.
Nàng nhìn đỉnh tháp cao cao, đôi mắt to tròn như ô mai phun ra ánh lửa nóng bỏng.
Thú tông không hổ là thú tông, cho dù bị thú loạn tàn phá sáu năm, vẫn có thể giữ được nội tình thâm hậu, nhớ tới Dược Các từng nổi tiếng xa gần của Thất Diệp Cốc, cũng chỉ cao ba tầng mà thôi.
.