Vạn Thú Triều Hoàng


Khói mờ phản chiếu ý thức của tu sĩ Đông Linh trải qua dao động ngắn ngủi lại chậm rãi khôi phục bình tĩnh.

Quý Đồng cụp mí mắt, ngây ngẩn ngồi dưới đất như con rối gỗ đã mất khả năng kiểm soát tứ chi.

Hình ảnh dãy Sư Tử Sơn dần phóng to ra biến thành từng hàng từng hàng đệ tử Đông Linh tập luyện buổi sáng trên núi.

Chỉ thấy những tu sĩ dung mạo cực kỳ trẻ đó tay không đã có thể đập vỡ cự thạch, triệu hoán chiến thú vô cùng thần tuấn, ngưng băng tụ lôi, chém giết kiêu dũng trong không trung.

Cảnh sắc chợt lóe……Lướt qua rất nhiều gương mặt và các cuộc đối thoại hỗn loạn mờ ảo, hình ảnh trước mắt chậm rãi dừng ở một con thuyền lá.

Chủ nhân của ký ức khoanh tay đứng ở đầu thuyền, ngẩng đầu nhìn xung quanh, tuyết trắng lững lờ cuồng phong gào thét không ngừng quanh quẩn trong thiên địa.

Đó tuyệt đối là cảnh tượng mà cả đời tu sĩ Nam Đỉnh cũng không thể tưởng tượng ra.

So với núi non gập ghềnh, liệt hỏa sục sôi náo động, và cả sông lửa dung nham uốn lượn tuyên cổ trên đại địa.

Cánh đồng bát ngát, tuyết bay, yên tĩnh……Dường như là một nhân sinh lạ lẫm chưa từng trải qua!Tê!Ba vị cường giả địa giai không tự chủ được hít sâu một hơi.

Hiện ra trước mắt các nàng là một con thuyền trôi trên sông băng.

Nước sông sớm đã đông lại vạn năm nhưng vẫn sáng trong như ngọc, có thể xuyên qua trăm trượng băng cứng nhìn đến xương trắng khổng lồ của loài dị thú thượng cổ nằm phơi thây dưới lòng sông.

Trước thuyền nhỏ có một con Hổ Tranh màu trắng cơ bắp cuồn cuộn mở đường.

Trên cổ cự thú hung mãnh và uy nghiêm này đeo xích sắt phát ra tiếng vang leng keng vừa thanh thúy vừa du dương.

Nó chậm rãi nhích thân kéo con thuyền phía sau và cả người lữ hành đang dạo bước, nệm thịt dày chắc đạp lên mặt băng yên tĩnh không một tiếng động.

Đắm chìm trong khung cảnh kỳ dị đó, mọi người ở đây cơ hồ quên hô hấp.

Chẳng những Sa Chi Điệp lịch duyệt còn thấp mà ngay cả Hỏa mẫu Hải Đường cũng chưa bao giờ gặp hình ảnh như vậy dù là trong mộng.

Vốn dĩ, xem tới đây tâm tình các nàng đã nhẹ nhàng rung động, sinh ra khát khao vô hạn đối với vạn vật trù phú tốt tươi của thiên địa Đông Linh.

Nhưng đến khi phía cuối sông băng đột nhiên xuất hiện……Đột nhiên xuất hiện phong mang quen mắt!“Vách tường Thần Phong!”Hỏa mẫu Hải Đường thất thanh hét chói tai.

Tiếng hét của nàng lập tức khiến hỉnh ảnh lay động trên ngọn lửa tan rã rào rạt như tuyết bay.

Quý Đồng bị Dục đại sư sưu hồn một lần nữa thức tỉnh ý thức, trừng lớn hai mắt nhảy dựng lên trên đất, điên cuồng gào thét như kẻ điên.

Hai mắt đỏ ngầu và gân xanh nổi rõ trên da không lúc nào là không nhắc nhở mọi người, hiện tại thần hồn của hắn đã cận kề huỷ diệt.

“Còn muốn biết chân tướng ký ức của hắn không!”Dục đại sư đen mặt quát to.

Thuật sưu hồn kỵ nhất là bị người khác quấy rầy, nếu mình hắn xem cảnh trong thuật thì thôi đằng này còn phải vừa xem vừa chiếu tất cả cảnh tượng vào khói trắng, yêu cầu hắn thập phần oái oăm!Xưa nay tính tình Dục đại sư không tốt lắm, hắn mà điên thì ai cũng dám dỗi.

Chẳng qua sau khi rít gào đầu quả tim hắn lại đột nhiên run lên một cái, mặt mũi cơ thể lập tức run bần bật.

Mẹ nó, đúng là chán sống rồi!Cố chủ lần này chính là thiên hoàng lão tử đó!“Ý ý là! Ngươi không thể ngậm miệng lại à?”Cường giả Viêm gia Viêm Phương và Giám Hỏa Đô Thống Phong Ngọc Nhi đồng thời bất mãn trừng mắt liếc Hỏa mẫu Hải Đường.

Mụ này tuyệt đối là già rồi, sao mà lỗ mãng như thế chứ?“Trách ta thiếu kiên nhẫn?”Từ trong ánh mắt hai người nhìn thấy bất mãn, Hỏa mẫu Hải Đường vốn còn có chút xấu hổ lập tức cũng nóng tính lên.

“Chúng ta đang tìm kiếm thông đạo không gian nối liền Tây Kỳ - Đông Linh.

Nhưng mọi người đều biết, Tây Kỳ và Đông Linh là hai vực đối diện trên Chiêu Diêu Tinh, vị trí địa lý không hề tiếp giáp, vậy lúc này sao có thể thấy vách tường Thần Phong xuất hiện được?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui